Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 74-5

Trong đại điện, trên phượng trường kỷ, thái hậu đang cùng Như Âm công chúa nói chuyện, khuôn mặt mang ý cười.

Xem ra thái hậu nương nương tâm tình không tệ, Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu thở dài một hơi Lý công công thanh âm đúng lúc vang lên: “Hồi bẩm nương nương, hai vị mộc tiểu thư đã tới.”

Ngồi ở trên cao, Như Âm công chúa khó có khi đứng dậy thi lễ đối với thái hậu: “Mẫu hậu người có khách, nhi thần đi xuống trước.”

“Ừ, đi thôi, ” thái hậu nheo mắt lại, đưa mắt nhìn Như Âm rời đi, mâu quang lóe ra nghi vấn, Như Âm tựa hồ có chút không giống bình thường, tâm kế rất thâm trầm, ngay cả nàng là mẫu hậu đều cảm thấy không bằng…, là nàng ta thực sự thông suốt, hay phía sau có người khác chỉ dẫn, như vậy người này muốn làm gì? So với trước đây Như Âm nói chuyện càng thông minh hơn, nàng càng tin tưởng phía sau lưng của nàng ta có một người khác, chỉ là không biết người này rốt cuộc muốn gì? Xem ra phải phái người giám sát nữ nhi, nhìn xem rốt cuộc là ai? Mà làm cho nữ nhi tâm cao khí ngạo của nàng nói gì nghe nấy.

“Mộc Thanh Châu ( Mộc Thanh Hương) tham kiến thái hậu nương nương.”

Hai người nữ nhân thi lễ, thái hậu thu hồi tầm mắt, vẻ mặt mang nụ cười từ ái, phất phất tay mở miệng: “Đứng lên đi, ban thưởng tọa.”

“Tạ ơn thái hậu nương nương, ” Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương tạ ơn thái hậu, lập tức có cung nữ tiến lên an trí chỗ ngồi, hai nữ nhân an phận ngồi xuống, yên lặng nhìn ý tứ thái hậu, thái hậu cho đòi các nàng, tất nhiên là có việc, việc này nên yên tĩnh kiềm chế, mới là thượng sách.

Thái hậu nương nương quét mắt liếc nhìn hai nữ nhân bên dưới, hôm nay đặc biệt yên tĩnh, đôi mài điềm tĩnh nhíu lại, chỉ có mấy ngày mà so với trước đây phảng phất như thay đổi thành một người khác, thái hậu không khỏi kinh hãi, đã xảy ra chuyện gì sao? Bất quá nếu đã cho các nàng tiến cung, kiên quyết không có khả năng để các nàng toàn thân trở ra.

Vừa rồi Như Âm chỉ ra một điểm quan trọng, rất hợp với ý nàng.

“Các ngươi đợi ở Trữ Tú cung, còn tức giận sao?”

Thái hậu chậm rãi mở miệng, thanh âm ôn hòa, khuôn mặt hiền lành, nếu không phải lúc trước Mộc Thanh Hương phân tích sự lợi hại trong chuyện này, Mộc Thanh Châu nhất định sẽ thật cao hứng khi thái hậu đối với các nàng quan tâm, nhưng bây giờ không biết nàng ta đến tột cùng là có lòng tốt, hay vẫn dụng tâm kín đáo, bởi vậy không dám khinh thường, cẩn thận mở miệng.

“Bẩm thái hậu nương nương, mọi chuyện đều tốt.”

“Các ngươi là do ai gia phái người đón tiến cung, hiện tại chỉ có thể ở trong Trữ Tú cung, ai gia trong lòng bất an, vì thế phái người gọi các ngươi qua đây, muốn hỏi một chút tình hình gần đây của các ngươi, có cùng hoàng hậu đề cập qua hay không, để hoàng thượng nạp các người làm phi?”

Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương nhất thời không biết thái hậu nương nương là có ý gì, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Mộc Thanh Hương chậm rãi mở miệng.

“Bẩm thái hậu nương nương, chúng ta có cùng hoàng hậu nương nương đề cập qua, nương nương nói sẽ tìm cơ hội cùng hoàng thượng nói chuyện.”

“Vậy là tốt rồi, ” thái hậu nương nương đuôi lông mài khẽ giật mình, tựa hồ có chút vô cùng kinh ngạc, bất quá rất nhanh khôi phục như bình thường, sau đó mở miệng: “Ai gia an tâm, bất quá các ngươi xác định hoàng hậu thực sự đồng ý cho hoàng thượng nạp phi sao?”

Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương trong lòng một thanh âm lộp bộp vang lên, thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lời nói của thái hậu nương nương rõ ràng có hàm nghĩa khác, không phải muốn các nàng làm cái gì chứ, các nàng đang chuẩn bị tốt để xuất cung về nhà.

“Hoàng hậu nương nương từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nàng nhận lời chúng ta, tất nhiên sẽ làm được, nhưng mà?”

Mộc Thanh Hương nói đến đây thì dừng lại, các nàng vẫn nên cùng thái hậu nương nương nói cho rõ đi, nếu ban đầu là nàng ta phái người đón các nàng tiến cung, hiện tại các nàng xuất cung ra ngoài, vẫn nên bẩm báo cho nàng một tiếng mới tốt, Mộc Thanh Hương ngước mắt nhìn thẳng thái hậu, thái hậu đang chờ nàng nói tiếp.

“Ta cùng Thanh Châu chuẩn bị xuất cung về nhà, mong rằng thái hậu nương nương thành toàn.”

Thái hậu sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, một đôi tay chặt nắm thành quyền, cắn chặt răng, hai nữ nhân này tự nhiên làm sao mà nghĩ đến việc ra cung, chẳng lẽ là hoàng hậu ép các nàng xuất cung, nàng vẫn nhớ rõ lúc trước các nàng vẫn muốn phụng dưỡng hoàng thượng, lòng ái mộ của nữ nhân sẽ không đơn giản thay đổi như vậy, là cái gì làm cho các nàng phải rời khỏi? Bất quá nếu đã tiến cung, nàng làm sao mà để cho các nàng toàn thân trở ra đâu? Đây là hai quân cờ rất tốt mà, vừa lúc dùng để đối phó hoàng hậu.

“Tại sao muốn xuất cung về nhà. Chẳng lẽ là hoàng hậu đã nói gì đó?”

Thái hậu nghi vấn hỏi, Mộc Thanh Hương vội vàng lắc đầu, nếu các nàng đã chuẩn bị xuất cung, đương nhiên không thể để lại cho Thanh Dao chuyện không tốt, sau này Mộc gia chỉ có thể trông cậy vào nàng.

“Không có, là chúng ta nhớ phụ thân và nương, mấy ngày nay ở trong cung, chúng ta nghĩ sau này nếu tiến cung rồi, vĩnh viễn sẽ không gặp được phụ thân và nương nữa, nên trong lòng rất là nhung nhớ, vì thế mới quyết định xuất cung.”

Mộc Thanh Hương lời này cũng rất chân thực, các nàng là hai nữ nhi bình thường đều được mẫu thân yêu thương, chưa lúc nào rời khỏi thân nhân, một mình ở tại nơi trống trải này, may mắn tỷ muội hai người làm bạn với nhau, mới vượt qua được mấy ngày đêm này, nhưng vừa nghĩ tới nhà, nghĩ đến phụ thân cùng nương ở, lòng bức thiết kia cũng chân thực vài phần, hận không thể lập tức xuất cung về nhà.

“À?”

Thái hậu có dụng ý khác nên âm thanh kéo dài hơn, sắc mặt đã không dễ nhìn giống như lúc trước, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cẩn thận tránh tầm mắt của nàng, thái hậu rốt cuộc muốn làm gì, các nàng chỉ xuất cung ra ngoài, cũng không nói là tốt hay không tốt, chỉ lo ngưng mi trầm tư, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Kỳ thực thái hậu vốn muốn gây xích mích quan hệ giữa Mộc gia Tam tỷ muội, mượn tay của Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương để đối phó hoàng hậu, nhưng sự việc lại thay đổi, ai lại nghĩ tới hai tỷ muội Mộc gia này đột nhiên tự nguyện xuất cung, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của nàng, cũng may Như Âm có nói đến phương án thứ hai, vừa lúc có thể áp dụng, nghĩ vậy, thái hậu nương nương sắc mặt hòa hoãn xuống một chút, tươi cười mở miệng.

” Các ngươi đã không muốn ở lại trong cung, muốn cùng người nhà đoàn tụ, ai gia cũng đồng ý, nhưng đối với chuyện lần này, ai gia trong lòng ái nái, khuya hôm nay ta sẽ thiết yến khoản đãi các ngươi, hiện tại theo ai gia tản bộ trong hoa viên được không?

Thái hậu hạ mài mang bộ dạng hiền lạnh, làm người ta không đành lòng cự tươi tuyệt, hơn nữa nàng cũng không làm khó hai nàng, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương thở dài một hơi, đồng thời gật đầu.

“Thanh Châu ( Thanh Hương) tuân mệnh.”

“Người đâu, ai gia muốn đi ra ngoài tản bộ, ” thái hậu một lời vừa rơi xuống, Lý công công lập tức ân cần đỡ lấy cánh tay thái hậu nương nương, đỡ nàng đi xuống phượng trường kỷ, có thái giám cung nữ khác theo phía, đoàn người đi ra ngoài.

Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương vội vàng tiến lên cùng thái hậu đi tản bộ ở Quảng Dương cung… Thời gian đã muộn, những đám mây tản mác đi, xa xa phía chân trời một mảnh màu lam trong vắt, như vừa được nước rửa trôi qua, một chút bụi bậm cũng không có.

Gió nhẹ thổi qua đám cỏ xanh, hình thành từng đợt sóng nhợt nhạt… Bên trong Thiên điện của Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao vừa mới dùng xong bữa tối, đang ngưng mi suy tư về hành động khuya hôm nay, chuyện này cần phải làm được kín đáo, bằng không kinh động tới thái hậu, cứu không được Xuân Hàn, trái lại sẽ có thêm một nhược điểm, chỉ cần tìm được người thì sẽ không sợ nàng ta.

“Băng Tiêu, Mạc Sầu, hai người các ngươi đã biết rõ vị trí hình phòng Quảng Dương cung sao?”

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đồng thời gật đầu: “Đúng vậy, nương nương.”

“Như vậy hiện tại bắt đầu hành động đi, phải nhớ, nhất định phải nhanh, không thể kinh động đến bất luận kẻ nào, ở Quảng Dương cung cất giấu một cao thủ lợi hại, Băng Tiêu sẽ dẫn dắt hắn rời đi, để Mạc Sầu đem Xuân Hàn mang ra khỏi nơi đó là được. “

“Nương nương, vạn nhất nếu không có thì sao?”Mạc Sầu lo lắng mở miệng, kỳ thực nàng cũng không tán thành việc đi cứu Xuân Hàn, dù sao thái giám kia cũng là người của thái hậu, dù bị nàng ta đánh chết cũng là số mệnh của hắn, nương nương tội gì phải cứu một tiểu nhân như vậy? Đối với việc trong lòng Mạc Sầu không đồng ý, Mộc Thanh Dao vừa nhìn đã hiểu ngay.

“Mạc Sầu, nếu như không có ai các ngươi hãy trở lại, dù sao chúng ta cũng tận tâm, nhưng vạn nhất thật sự có người ở bên trong, ngươi liền đem hắn mang về, đừng quên hắn là tổng quản thái giám Phượng Loan cung chúng ta, chí ít hắn bị bắt chứng minh hắn không có phản bội chúng ta, chúng ta cũng không thể mặc kệ mà không hỏi tới.”

Thanh âm của Mộc Thanh Dao vang lên ở trong Thiên điện, làm rung động đến tâm can, ai nghe được người cũng cảm thấy kính nể, nương nương làm việc luôn luôn có nguyên tắc, Mạc Sầu tâm trạng áy náy: “Là nô tỳ suy nghĩ nhiều.”

“Mạc Sầu, ta biết ngươi vẫn quan tâm ta, yên tâm đi, trong lòng ta tự có chừng mực.”

Mạc Sầu gật đầu, đúng vậy, nàng đã đem mệnh chủ tử thành mệnh của bản thân, trong cung tựa như vực sâu không đáy, dù phải làm vạn người chết, nàng cũng không muốn chủ tử chết, những người đó chết cùng các nàng không có quan hệ gì cả, chủ tử vốn là không muốn tiến cung, là bị ép buộc cùng bất đắc dĩ mới vào cung, bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất là do cái lão bà trong cung gây nên, thực sự là làm người ta tranh cãi vô ích mà…”Nô tỳ đã biết.”

“Ừ, các ngươi ra tay đi.”

Mộc Thanh Dao phất phất tay, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu hai người lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, trong Thiên điện Mai Tâm dâng nước trà, nhìn giữa trán chủ tử khó nén thần sắc lo lắng, không khỏi thân thiết hỏi: “Nương nương làm sao vậy?”

“Tối nay tựa hồ ta cảm thấy dường như có chuyện gì đó sẽ phát sinh? Làm cho người ta bất an quá.”

Mâu quang của Mộc Thanh Dao u ám khó hiểu, trên khuôn mặt tươi đẹp bao phủ cảm giác lạnh lẽo của mùa thu.

Mai Tâm chỉ cảm thấy kinh hãi, độ nhạy cảm của chủ tử luôn luôn rất mạnh, chẳng lẽ tối nay thật sẽ phát sinh chuyện gì, nghĩ đến đây, Mai Tâm liền vội vàng nói.

“Nương nương, nếu cảm giác bất an, chúng ta còn cho Băng Tiêu cùng Mạc Sầu đi cứu người để làm chi, nói không chừng nơi đó có một cái bẫy chờ chúng ta?”

“Cái bẫy sao?” Mộc Thanh Dao suy tư về khả năng này, nếu như Xuân Hàn bị bắt thật là một cái bẫy, thái hậu cũng không phải người thông minh cho lắm, nàng phái người xông vào Quảng Dương cung, tối đa chỉ bị răn dạy một hồi, đây đối với thái hậu mà nói, chỉ sợ không thỏa mãn, trong lòng nàng sầu lo tựa hồ không chỉ là chuyện đơn giản như thế.

“Các nàng đã hành động, chúng ta chờ tin tức đi, nói cái gì cũng đều vô dụng.”

“Nương nương, vậy vào tẩm cung nghỉ ngơi một chút đi, còn không biết lúc nào họ trở về đâu?”

“Được ” Mộc Thanh Dao đứng dậy, xua đi bất an trong lòng, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nàng cũng không tin, thái hậu chỉ trong một ngày mà có thể trở mình, dù cho đây là một cái bẫy, cùng lắm tối đa bị răn dạy một hồi mà thôi, nàng chỉ bất quá lo lắng cho thủ hạ thái giám, mới có thể lỗ mãng như vậy, cho dù hoàng thượng biết, cũng sẽ không nói cái gì.

Một chủ một bọc đứng dậy ra khỏi Thiên điện, trước cửa có thái giám cùng cung nữ canh giữ, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, bầu trời đêm vốn trong vắt, lúc này bịt kín một tầng mây đen, che đi ánh sáng trong bóng tối, bí ẩn mà quái dị, tựa hồ thực sự sẽ có chuyện lớn phát sinh?

_________________