Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 71-2

Hơn nữa buổi tối hôm đó, các nàng đả thương nội thị, chuồn êm đến Lưu Ly cung, cũng là Cơ vương gia ở sau lưng ủng hộ, còn trợ giúp thái nữ điện hạ đả thương nội thị Biệt cung, ngay cả người cuối cùng nói thái nữ điện hạ ngủ, cũng là Cơ vương gia, mà các nàng lúc đó căn bản không thấy rõ khuôn mặt thái nữ điện hạ, người trên giường kia rốt cuộc còn sống hay chết, căn bản không có ai để ý.

“Hoàng hậu nương nương.”

Hai cung nữ ùm một tiếng quỳ xuống, khóc không thành tiếng, lúc này một câu nói cũng nói không nên lời, chuyện này đối với các nàng thật là chấn động quá lớn, hoàng thái nữ đã chết, hai người các nàng trở lại, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không tha các nàng, hiện tại lại thêm một vương gia, chỉ sợ nữ hoàng cũng không tha cho các nàng, các nàng đã sớm chuẩn bị chết, chỉ chờ hung thủ sa lưới, nhưng bây giờ?

“Nương nương, bọn nô tỳ nên làm như thế nào?”

Hai cung nữ ngước con ngươi đầy tơ máu, nhìn lên chỗ hoàng hậu đang ngồi, nương nương thế Huyền Nguyệt quốc thông minh tuyệt đỉnh, nàng đêm nay nếu đã bí mật mang các nàng qua đây, tất nhiên có chuyện gì muốn để cho các nàng đi làm.

“Các ngươi đi về trước đi, bản cung sẽ phái người nói cho các ngươi biết, hai ngày này các ngươi không nên để lộ sơ hở gì, để tránh khỏi Cơ vương gia phát hiện.”

“Dạ, hoàng hậu nương nương” Mộc Thanh Dao phân phó xong, hướng ra phía bên ngoài kêu một tiếng: “Mạc Sầu, Băng Tiêu.”

Hai người lập tức đi vào đình, cung kính lên tiếng: “Nương nương?”

“Đưa hai người các nàng trở lại, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng đả thảo kinh xà, mặt khác Băng Tiêu không cần trở về, một tấc cũng không được rời khỏi để bảo vệ tốt họ, nếu như bản cung không đoán sai, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu.”

“Dạ, nương nương.”

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh, hai cung nữ kia nén lệ rời đi.

Trong Lăng Ba đình rơi vào vắng vẻ, chỉ nghe được tiếng đàn vẫn như lúc trước, Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi ngước mắt nhìn phía Mộc Thanh Dao, đôi môi mỏng vung lên, tạo thành vòng cung ưu mỹ, thanh âm thuần túy vang lên: “Không nghĩ tới hoàng hậu đã điều tra rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng lúc này phải làm như thế nào cho Cơ Tuyết nhận tội đây, nếu như nàng không chịu nhận tội, căn bản không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện đều là do nàng ta gây nên, Nam An vương thì có lời nói làm chứng, còn có ngọc bội.”

“Cái gọi là lời chứng chỉ là một cách nói hình tượng mà thôi, nói không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy vóc người cùng quần áo, rất giống Nam An vương gia, đây là đều rất dễ dàng được phủ định, về phần ngọc bội, là Nam An vương cùng hoàng thái nữ trong lúc giao đấu đã rơi xuống, bất quá hoàng thượng yên tâm đi, bản cung đã có một kế, nhất định có thể làm cho Cơ vương gia chính miệng thừa nhận, là nàng giết hoàng thái nữ Cơ Phượng.”

“Tốt.”

Mộ Dung Lưu Tôn trong đầu chợt lóe linh quang, con ngươi tỏa ra ánh sáng lãnh liệt sắc bén.

“Dao nhi nói là, Quỷ Hồn kế.”

Mộc Thanh Dao nhếch miệng một chút, nam nhân này quá khôn khéo rồi, không thể làm như không hiểu để cho nàng cảm thấy mình thành tựu sao? (TT: tỷ ấm ức vì ca quá thông minh)

“Dạ, không làm chuyện xấu thì không sợ quỷ tới gõ cửa, nhưng người làm chuyện xấu sẽ sợ cái này nhất, nhất là nữ nhân, so với nam nhân càng tin chuyện này hơn.”

“Tốt, cứ quyết định như vậy.”

Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt đen sâu thẳm, mặt mày đều mang có nụ cười, nhu hòa trơn bóng, không hề có sự lãnh huyết của một khắc trước, chỉ thấy hắn tự mình rót hai ly rượu, bưng lên một chén, ôn hòa như lên vũ đài: “Trẫm kính Dao nhi một chén, hi vọng Dao nhi vĩnh viễn cùng trẫm kề vai chiến đấu.”

Mộ Dung Lưu Tôn nhất ngửa đầu một cái uống hết rượi trong chén, trong lòng còn thêm vào một câu, như vậy trẫm sẽ trọn đời yêu thương ngươi, hoàng hậu của ta. (TT: Ca bắt đầu tiến công rồi)

Nhưng Mộc Thanh Dao thì lại không vui, sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Hoàng thượng, đừng quên, Thanh Dao chỉ đáp ứng hỗ trợ lần này, cũng không muốn dính đến những chuyện khác, phải biết rằng hậu cung không được can thiệp triều chính.”

Chỉ mượn lấy cớ này để dùng mà thôi, nàng là người không cần danh cũng không ham lời, cùng hắn liên thủ để làm cái gì, lúc này nàng sở dĩ ra tay, chủ yếu là bởi vì một lời hứa hẹn của hắn, nàng có dự cảm, sẽ có lúc mình cần dùng đến nó, cho nên mới phải xuất thủ tương trợ, thêm một lý do nữa, bởi vì thừa tướng phụ thân, dù sao cũng là tả thừa tướng Huyền Nguyệt, nếu như lần này Nam An vương thực sự gánh chịu tội danh, như vậy Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng tất nhiên sẽ khơi dậy chiến tranh, như thế, sẽ có bao nhiêu người trôi giạt khấp nơi đây.

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không sánh vai cùng hắn trong những sự tình khác, ván cờ này rốt cuộc có bao nhiêu cao sâu nàng không biết được, hiện tại chỉ có thể bo bo giữ lấy mình, đây là nuôi thân chi đạo, mới có thể sống được lâu lâu một chút.

Mộ Dung Lưu Tôn tiêm nhiễm nét cười, vẻ mặt bí hiểm, lúc này hắn không muốn phá hủy bầu không khí, bọn họ khó có được lúc không còn lạnh nhạt như ban đầu, không khí bây giờ tự nhiên như thế, vẫn nên bảo trì hiện trạng sẽ tốt hơn, chuyện tương lai ai mà biết được?

“Nói chung, trẫm tạ ơn hoàng hậu xuất thủ tương trợ.”

Mộ Dung Lưu Tôn quơ quơ ngọc chung trong tay, ý bảo mình đã uống xong, Mộc Thanh Dao thấy hắn không đề cập tới chuyện khác nữa, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đưa tay nâng ngọc chung lên, uống cái cạn sạch.

Ngự tửu cung đình, quả nhiên không thể so với nơi khác, tuy rằng cay nồng, nhưng thơm ngọt vô cùng, thuận hầu đi xuống, mùi thơm nồng nặc quyện chặc răng môi, Mộc Thanh Dao nhịn không được tán thưởng: “Rượu ngon, quả nhiên là đồ trong cung, cái gì cũng đều tốt nhất.”

“Có muốn uống thêm một chén nữa hay không?”

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính so rượu ngon không kém bao nhiêu, lộ ra mùi vị mê người, chậm rãi đưa bình rượu lên rót, Mộc Thanh Dao vội vàng lắc đầu, nàng không thể uống nhiều rượu, uống nhiều hại thân, chút ít là được rồi.

“Tâm Ý hoàng thượng Thanh Dao đã biết, đêm đã khuya, hoàng thượng vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải vào triều sớm, về phần chuyện của Nam An vương, hoàng thượng không cần phải lo lắng, Thanh Dao sẽ lưu ý, đợi mọi chuyện an bài thỏa đáng, sẽ thông báo cho hoàng thượng đến xem trò hay.”

Mộc Thanh Dao nói xong đứng dậy rời bàn mà đi, thân hình mềm mại thong dong hướng phía ngoài đình cất bước, không nhanh không chậm, không nới lỏng cũng không gấp gáp cho đến kia giọng nói thanh duyệt như u lan thanh nhã truyền vào: “Chúng ta trở về đi.”

“Dạ, nương nương.” Giọng nói của cung nữ vang lên, cách lớp rèm mỏng, mơ hồ như nhìn thấy nàng lên nhuyễn kiệu bên ngoài đình, phía trước có thái giám cầm đèn, phía sau có cung nữ theo đuôi, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Lăng Ba đình.

A Cửu từ bên ngoài đi tới, nhìn một cái thấy hoàng thượng như có điều suy nghĩ, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, nên nghĩ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lâm triều nữa.”

Hoàng thượng không nói chuyện, trên khuôn mặt tuấn dật mê người bao phủ nụ cười chói mắt, tự cố rót cho mình một ly rượu, nhẹ nhấp một miếng, chậm rãi lên tiếng: “A Cửu, ngươi nghĩ nương nương nói cái lựu đạn kia, có phải là thật hay không?”

“Hoàng thượng? Việc này?” A Cửu líu lưỡi, hoàng thượng nghĩ như thế nào đến chuyện này, mơ hồ muốn mở miệng nói cái gì, bất quá hoàng thượng đã đứng dậy, vung tay lên trầm giọng: “Hồi cung đi, trẫm mệt mỏi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai trẫm muốn vào triều sớm.”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu lập tức hướng phía ngoài đình hô lên: “Khởi giá hồi cung…”