Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 132-1: Nhất thương giết ngươi

Chạng vạng, ánh nắng đỏ của hoàng hôn nhuộm thắm toàn bộ hoàng cung, diễm lệ như máu.

Làm cho hoàng cung càng tiêu điều hơn, rõ ràng là đầu xuân, nhưng hết lần này tới lần khác hoa rơi bay tán loạn, tơ liễu trên không trung nhẹ nhàng bay múa, trong hoàng cung vắng vẻ, thái giám cùng cung nữ còn lại không có mấy người, cũng đều là những kẻ tuổi già đi không được, những người tuổi còn trẻ thì đã sớm chạy, còn cướp đoạt rất nhiều thứ để đào tẩu.

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn vừa tắt, binh mã Huyền Nguyệt đã công phá một tia phòng tuyến cuối cùng, vọt vào, tiếng vó ngựa vang lên, bên trong Phượng Liên Thành không khí trầm lặng, trên đường cái một mảnh bừa bộn, thây ngã khắp nơi, tinh kỳ của Đan Phượng quốc bị quăng ngã xuống, từ nay về sau nơi phong vân đại lục, không còn Đan Phượng quốc.

Binh mã ùn ùn xông vào hoàng cung.

Bên trong Thượng thư phòng, một nam tử đang ngồi ngay ngắn, dung mạo như tiên, chỉ là một nửa mặt kia mang mặt nạ làm bằng bạc, hắn quanh thân trải rộng ánh sáng nhợt nhạt, không còn chút hung tàn độc ác nào, tựa hồ hắn biết đại nạn đã buông xuống, vì thế cả người rất thản nhiên, thần sắc ướt át được tựa như một khối bảo ngọc.

Hắn lẳng lặng thưởng thức một quyển sách bìa màu vàng trong tay, tỉ mỉ liếc nhìn, vẻ mặt an tường, ánh mắt nhu hòa, khóe môi nở nụ cười.

Lúc này, có một đội tinh binh xông vào thư phòng, dẫn đầu người chính là Thanh Dao, quanh thân bao phủ mũi nhọn lạnh lẻo, ánh mắt như ngôi sao trong bóng đêm, trên mặt hoàn mỹ không tì vết, đâu còn có chút hồng ban nào, da thịt trong suốt như được tuyết phủ.

Hắn thấy được rất kinh ngạc, mở to mắt tỏ vẻ khó tin, thậm chí nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi quả nhiên đã giải cổ, nguyên lai trên đời này thật sự có nam nhân yêu ngươi đến chết, cũng không phải chỉ một mình Vô Tình?”

Lời của hắn rơi, Thanh Dao run lên, trong lòng nhịn không được có chút đau, nam nhân này nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Ngân Hiên đã giải cổ cho nàng, hắn vì sao cái gì cũng không nói.

“Hoa Văn Bác, hôm nay sẽ là chết của ngươi, ngươi hãy chịu chết đi.”

Thanh Dao mặt không chút thay đổi, lạnh lùng mở miệng, quanh thân đầy sát khí, nghĩ đến Vô Tình, nghĩ đến tộc trưởng đã qua đời của Hoa Hàng Tộc, nghĩ đến hắn từng trăm phương ngàn kế hại chính mình, người nam nhân này đáng chết, nếu không phải bởi vì hắn, sẽ không kích được luồng hùng tâm trong người nàng, nàng cũng không thề sẽ sạch Đan Phượng quốc, vốn dĩ chiến tranh cách nàng rất xa, nàng căn bản không muốn để ý tới việc này, nhưng là bởi vì hắn, làm cho nàng hận không thể giết hắn, để tiết hận.

“Ta biết, ta tất nhiên là phải chết.”

Hắn cười rộ lên, ngước mắt nhìn nàng, trong đáy mắt tản ra ánh sáng ôn nhu, nhẹ giọng mở miệng: “Ngươi biết không, lúc Vô Tình chết, ta khóc một đêm, ta không phải là không yêu thương hắn, hắn là do ta mất trăm cay ngàn đắng mới sinh hạ ra, làm sao có thể không đau lòng, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại là một bé trai, ở Đan Phượng quốc, nam tử ti tiện như nô, nhất là hoàng cung, càng không phải là nơi để người ở, phàm là nam nhân ở hậu cung, đều phải kinh qua cung đình bí thuật, phẫu thuật kiathống khổ vạn phần, trong một trăm người hết một nữa là không chịu nỗi, ta là thừa nhận nhiều thống khổ, mới sinh ra hắn, nhưng hắn là nam tử?”

Trong thanh âm của Hoa Văn Bác nồng đậm rên rĩ, cúi đầu khóc ồ lên, đem mặt vùi vào trong bàn tay, vai nhẹ nhàng run run, có thể thấy được hắn thực sự rất thương tâm.

Bởi vì người đẹp, ngay cả khóc cũng lộ ra mỹ lệ, thế nhưng Thanh Dao biết, người nam nhân này làm tất cả mọi chuyện đều là một loại ngụy trang, tựa như một con rắn trước khi chết, nên không thể cho hắn một chút xíu cơ hội nào, bằng không kẻ bị thương chính là mình, bởi vậy ánh mắt của nàng lộ ra tuệ tiệp, lẳng lặng nhìn hắn, suy đoán xem mục đích hắn làm như vậy, để làm gì?

Phân tán sự chú ý của nàng, sau đó thì sao? Ánh mắt liếc đến trên bàn, một quyển thư tịch bìa vàng, chẳng lẽ đó chính là bí cổ của hoa hàng tộc.

Đang lúc nàng nghi ngờ, thì người khóc, bỗng nhiên giơ mặt lên, thần sắc đã trấn định rất nhiều, ánh mắt sáng rõ nhìn Thanh Dao, chậm rãi mở miệng: “Sau khi ta chết, chỉ có một yêu cầu, là đem bí cổ của hoa hàng tộc đưa về cho hoa hàng tộc, ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của người sắp chết không?”

Trên khuôn mặt băng lãnh của Thanh Dao chợt lóe lên sắc bén rồi biến mất, nhếch môi: “Đương nhiên có thể.”

Đây là chuyện nàng đã hứa với Vô Tình, nếu đã hứa rồi đương nhiên phải hoàn thành.

“Cám ơn.” Hắn nói xong, vươn tay từ một bên phượng án cầm lấy hoa tộc bí cổ, vươn tay đưa cho Thanh Dao, Thanh Dao chậm rãi đi qua, lúc này, phía sau nàng một đội tinh binh kêu lên: “Nguyên soái không được.”

Mạc Sầu cũng ngăn cản động tác của nàng: “Chủ tử, cẩn thận nam nhân này có trá.”

Thanh Dao nhàn nhạt cười, đưa tay đón bí cổ, sắc mặt Hoa Văn Bác vui vẻ, con ngươi hiện lên kích động, những điều này không có tránh được ánh mắt của Thanh Dao, mà nàng thì trong thời gian nhanh nhất, trường kiếm vung lên, một nhát chặt đứt cánh tay ngọc cầm lấy bí cổ.

Một tiếng gào thống khổ vang ở bên trong thượng thư phòng, một tay cầm bí cổ hoa hàng tộc rơi xuống đến trên mặt đất, huyết khí tràn ngập trong thư phòng.

Lúc Hoa văn bác thống khổ kêu lên, thân hình di chuyển, điên cuồng công kích về phía Thanh Dao, Thanh Dao lui về phía sau một bước, đang định đánh trả, thì từ phía sau chợt thoát ra một người, đón nhận chiêu số của hắn, trường kiếm như hoa tuyết bay múa, mang theo sự sắc bén khó đở, thẳng đánh về phía Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác đã không còn một cánh tay, bị đau đớn tập kích hắn, sắc mặt co quắp lại, mồ hôi lớn từng giọt nhỏ xuống, làm sao mà chịu nổi chiêu số sắc bén của Ngân Hiên, lui về phía sau một bước, bị trường kiếm đâm thủng ngực.

Mặt của hắn tái nhợt hiện lên thống khổ, ánh mắt sâu u như bị một mảnh biển mây vây lấy, cũng không biện bạch bất luận lời gì, rồi mở thật rất lớn ánh mắt, không cam lòng ngã quỳ trên mặt đất, quay đầu nhìn Thanh Dao: “Tại sao lại làm cho ta gặp phải ngươi, trong bể người hàng vạn hàng nghìn, chẳng lẽ ngươi chính là tai kiếp của ta, từ khi ngươi xuất hiện, tất cả kế hoạch của ta đều rối loạn, ta không cam lòng, ta thực sự không cam lòng.”

Thanh Dao lạnh lùng tiến lên một bước, híp tầm mắt của mình nhìn chằm chằm hắn: “Không phải ai là tai kiếp của ai, mà do ngươi làm nghiệt quá, đây là ông trời trừng phạt ngươi, nếu như lúc trước ngươi yêu thương Vô Tình một chút, cho hắn giải dược, thì tất cả những chuyện xảy ra sau này sẽ không phát sinh, suy cho cùng, là chính ngươi hẹp hòi hại chết bản thân.”

Hoa Văn Bác dùng sức thở phì phò, trợn to hai mắt, dùng dằng, cuối cùng ùm một tiếng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Dù cho như vậy, Thanh Dao cũng không đau lòng hắn, người như vậy chết vẫn chưa hết tội, nàng quay đầu hướng phía ngoài trầm giọng mệnh lệnh: “Đem hắn lôi ra ngoài, phơi thây ba ngày ở cửa thành, tế vong linh những người đã chết.”

“Dạ, nguyên soái.”

Lập tức có binh sĩ cẩn thận từng li từng tí đi tới, kéo thi thể Hoa Văn Bác ra ngoài, cùng lúc này, bên ngoài cửa thượng thư phòng vang lên tiếng kêu thống khổ, Thanh Dao kỳ quái nhíu mày, Ngân Hiên đứng ở bên cạnh, lãnh khốc lên tiếng: “Là Cơ Tuyết, ta đem nàng mang đến.”

“Ân.” Thanh Dao gật đầu, quay đầu nhìn Mạc Sầu: “Bản bí cổ hoa hàng tộc có độc, ngươi dùng đồ bọc tay lại, nhặt nó lên gói kỹ, đưa đến Hoa Hàng Tộc đi, đây là đồ của bọn hắn, còn về độc này, chắc hẳn người của hoa hàng tộc có thể giải, nếu như khó giải, thì để cho bọn họ cất giữ đi.”

“Dạ, chủ tử.”

Mạc Sầu lĩnh mệnh đi làm việc, ở đây, Thanh Dao cùng Ngân Hiên quay đầu đi ra ngoài, chỉ thấy ban đêm ánh trăng trong suốt, trên mảnh đất trống rộng lớn bên ngoài thượng thư phòng, Cơ Tuyết đang ở thống khổ dùng dằng, hai tay chặt nhéo ngực, ở trên mặt đất không ngừng co quắp cuộn tròn, đầu tóc mất trật tự, vô cùng thê thảm, tiếng kêu rên từng lần một vang ở trong màn đêm.

“Van cầu các ngươi, cho ta một đao đi, cho ta một đao đi.”

Thanh Dao không hiểu nàng xảy ra chuyện gì, nhưng thấy nàng thống khổ như vậy, trước sau liên hệ vấn đề lại, nhất định là Hoa Văn Bác đã làm gì nàng rồi?

Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân, tuy rằng nữ nhân này đáng chết, nhưng nàng ta cùng Hoa Văn Bác không giống nhau, nàng ta vì  hoàng quyền nên bị bức bách, ở trong hoàng thất lớn lên, sẽ luôn luôn khát vọng hoàng quyền, người rồi sẽ chết, tội gì khó xử nàng, Thanh Dao nhủ thầm xong, tiện tay rút kiếm trong tay binh lính bên cạnh, không nói lời nào đối với nữ nhân kia thẳng tắp đâm qua, trường kiếm rơi xuống đất, đâm thủng ngực, Cơ Tuyết thoáng cái an tĩnh lại, mở to hai mắt quét một vòng, cuối cùng rơi xuống trên mặt Thanh Dao, chậm rãi nói một tiếng: “Cám ơn.”

Cuối cùng đầu nghiên qua một bên, tắt thở.

Đến tận lúc này Đan Phượng đã chân chính diệt vong, người trong hoàng tộc căn bản không cần tàn sát, bởi vì không còn lại người nào, các hoàng nữ đều bị Hoa Văn Bác đuổi tận giết tuyệt, hiện tại chỉ còn lại một ít phi tần tuổi già sắc suy, Thanh Dao hạ lệnh phàm là phi tần không có con gái đều bị đuổi về nhà…

Bên ngoái Kim Loan điện hoa lệ trang nghiêm, Thanh Dao cùng Ngân Hiên cùng nhau đứng, hai người đồng thời nhìn xa trong bóng đêm.

“Là ngươi giải cổ của ta, vì sao không nói?”

Ngân Hiên sửng sốt, không nghĩ tới nàng lại biết, trong đôi mắt sâu hiện lên ánh sáng yếu ớt, trên đao ngũ quan tinh mỹ như điêu khắc, câu ra nụ cười nhu hòa: “Kỳ thực căn bản không phải đại sự gì? Rất đơn giản.”