Chim chóc trong rừng bị chấn động bay tán loạn.Một ít binh mã khác thì lại ngồi ở bìa rừng, thỉnh thoảng trêu đùa. Trong đó còn nghe được mấy thanh âm như đang châm chọc việc nữ nhi ra chiến trường.
Thanh Dao ngẩng cao đầu, thần thái cuồng vọng bễ nghễ, nhìn thái độ lười nhác của những người này, cũng không tức giận, gương mặt ẩn sau tấm lụa mỏng không nhìn rõ, chỉ thấy một đôi mắt băng giá chợt lóe lên rồi biến mất, khóe môi khẽ nhếch, tay nhấc lên một cái, lấy hoàng vĩ cầm ở sau lưng ra.
Hiện tại, đàn của nàng và hồn của nàng đều đã hòa vào làm một.
Mạc Sầu và Băng Tiêu nhìn động tĩnh của chủ tử, sớm đã buông bỏ tâm tình, nhu hòa nhìn nàng.
Gió nhẹ thổi qua tấm khăn che mặt, phiêu dật ôn nhu, hoàng vĩ cầm kia tùy ý đặt trên lưng ngựa, ngón tay ngà ngọc khẽ rung lên, một chuỗi âm phù dễ nghe vang ra, như núi cao nước sâu, đám người ngựa nhốn nháo khi nãy thoáng cái đã an tĩnh trở lại.
Bất kể là binh lính đang làm gì cũng đều bị hấp dẫn, quay lại nhìn nàng.
Đàn nghe như nước, du dương êm tai, đưa người vào núi xanh mây trắng, mưa thuận gió hòa.Đột nhiên tiếng đàn cất cao, đâm thẳng lên chín tầng trời, như vạn mã cuồn cuộn, chói tai vô cùng, đi vào trong tim người nghe, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt, bất an, người người đều đổ mồ hôi lạnh, hít thở không thông, lúc này đã bắt đầu có binh sĩ ngã từ trên ngựa xuống, lăn lộn trên mặt đất, càng lúc càng có nhiều người vật vã.
Trong nhất thời, giữa rừng núi, thiên địa biến sắc, mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Xa xa, tiếng vó ngựa vang tới như sóng triều, bụi bặm mù sương, căn bản không thấy rõ bóng người, một người cầm đầu đi tới bằng tốc độ nhanh nhất, dẫn theo hai vạn binh mã, cao giọng kêu: “Nương nương, xin bỏ qua cho bọn họ một lần.”
Tiếng của An Định Phong như sét nổ giữa trời quang truyền vào trong tai đám binh sĩ, bọn họ gắng gượng quỳ cả xuống, cầu khẩn:
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
Thanh Dao xoay người thu đàn lại. Non xanh nước biếc, thiên địa một mảnh ôn hòa, ánh mặt trời nóng rát, xuyên thấu cành lá, chiếu lên thân mỗi người, chỉ thấy đám binh sĩ kia, vẻ mặt chật vật khổ sở, tóc bết mồ hôi, y phục dính đầy bụi bặm.
Thanh Dao lập tức quét mắt qua, quanh thân sát khí, trong ánh mặt trời bao phủ, những người đó rốt cuộc đã lĩnh giáo sự lợi hại của nữ nhân này.
Nàng là có chuẩn bị mà đến, trong nháy mắt dắt bọn họ đã dạo một vòng quanh cửa sinh tử. Nếu không phải bọn họ còn chỗ hữu dụng, e là mạng đã sớm không còn.
Nghĩ đến đây, mọi người đều kinh tâm động phách, không dám xem thường hoàng hậu nương nương này nữa, Mộc Thanh Dao lạnh lùng đảo qua, thanh âm trầm mị vang lên: “Lục Chiến Vân.”
Lục Chiến Vân không dám chần chờ, lập tức mở miệng: “Có thuộc hạ.”
“Dẫn đám người của ngươi đến bãi đất trống phía tây quỳ hai canh giờ.”
“Cái gì?” Bên dưới có rất nhiều người kêu lên, nhưng mà vừa nghĩ đến sự tàn nhẫn ban nãy của nữ nhân này, lập tức ngậm miệng không nói, ngay cả phó tướng Lục Chiến Vân cũng không dám nhiều lời, cung kính lĩnh mệnh: “Dạ, nương nương.”
Lục Chiến Vân đứng dậy, dẫn đám người của hắn qua một bên, một đám người đông nghịt quỳ ở bìa rừng.
Thanh Dao xử trí Lục Chiến Vân xong, ngẩng đầu nhìn lướt qua, ở đây ngoại trừ đại tướng quân An Định Phong cùng hai vạn binh mã dưới tay, tựa hồ còn thiếu một đám người, kiểm lại một lần, phát hiện thiếu người của Hoàng Mộc Dương, sắc mặt trở nên âm ngao, xem ra nam nhân này thật kiêu ngạo. Hôm nay nếu nàng không xử trí hắn, nàng không phải Mộc Thanh Dao.
Giữa núi rừng, một điểm tiếng vang cũng không có, yên tĩnh không tiếng động, mọi người không dám nhiều lời, vừa trải qua một vòng sinh tử, làm gì còn ai có gan dám làm loạn.
Lần thứ hai có tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa, Hoàng Mộc Dương dẫn lính của hắn đến, chỉ là hắn đã đến chậm, nếu đây là trên đường hành quân, chậm trễ như vậy đã có thể luận tội tử hình.
Hoàng Mộc Dương dẫn đầu gương mẫu chạy tới chỉ thấy mọi người có mặt đều yên tĩnh, phó tướng Lục Chiến Vân dẫn một đám người quỳ ở xa. Hoàng Mộc Dương kỳ quái nhíu mày, tối hôm qua bọn họ đã thương nghị xong xuôi, nhất định phải thị uy với hoàng hậu nương nương, làm cho nàng biết khó mà lui, cho dù có muốn thống nhất bảy nước thì cũng là chuyện của nam nhân, hơn nữa vị trí người cầm đầu bọn hắn chỉ có thể là An tướng quân, làm sao có thể để một nữ nhân nắm giữ ấn soái chứ, chỉ là bây giờ đang xảy ra tình huống gì vậy?
Hoàng Mộc Dương trừng mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng.
Mã tiên (là cái roi ngựa ấy) trong tay Thanh Dao vung lên như giao long hiện thân, mang theo sát khí sắc bén, Hoàng Mộc Dương còn chưa kịp phản ứng, mã tiên kia đã quấn lấy hắn. Cổ tay Mộc Thanh Dao rung lên, Hoàng Mộc Dương cả người đã bị ném xuống ngựa, Thanh Dao xoay mình trầm giọng:
“Bắt.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Sầu và Băng Tiêu thân mình khẽ động, hai thanh bảo kiếm mang theo hàn khí, gác trên cổ Hoàng Mộc Dương. Hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, kinh hãi mở miệng:
“Nương nương, đây là ý gì?”
“Có ý gì?” Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, tư thế cuồng ngạo bễ nghễ, đông lạnh Hoàng Mộc Dương, thanh âm lạnh như băng vang lên.
“Hoàng Mộc Dương, một phó tướng nho nhỏ lại dám cuồng vọng như vậy. Tâm tư nho nhỏ của ngươi cho là bản soái không biết sao. Hôm nay trói ngươi lại, ngày mai sẽ có người thay thế vị trí của ngươi trở thành thủ hạ trung thành tận tâm của bản soái, ngươi tin hay không?”