“Cám ơn ngươi. Thanh Dao, ta đem Vô Tình cốc cùng những người đó giao cho ngươi.”
“Không, vô tình, tại sao phải làm như vậy, nếungươi biết đây không phải là giải dược, vì sao còn dùng.”
“Ta mệt mỏi quá, Thanh Dao ngươi biết không? Ta mỗi đêm thường thường ngủ không được, ta mỗi ngày đều mơ tới việc muốn giết hắn, ta tập đối mặt mỗi ngày, nhưng tay của ta vẫn run rẩy, rất run rẩy, nó vẫn không hạ thủ được, ta hận chính bản thân mình, hiện tại tốt, rồi rốt cuộc ta cũng được giải thoát rồi, ngươi đừng thương tâm, nếu quả thật nhớ đến những ngày tốt đẹp khi ở cùng nhau, hãy nhớ về thăm ta, ta sợ hãi tịch mịch cô đơn.”
Hắn vừa nói vừa dùng sức ngẩng đầu, liền thấy được bóng dáng cao to của Mộ Dung Lưu Tôn, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra người nam nhân này kỳ thực chính là Ngân Hiên, rốt cuộc đã tới, giờ đây hắn cũng yên lòng.
“Hãy đối xử tốt với nàng.”
Vô tình nói xong, quay đầu nhìn về phía Thanh Phong cùng Minh Nguyệt: “Thanh Phong, ngươi phải bảo vệ tốt nàng, phải nhớ kỹ chuyện đã đáp ứng công tử?”
“Công tử, ta nhớ kỹ.”
Công tử từng nói, nàng chính là sinh mạng của người, chỉ cần nàng sống vui vẻ, công tử sẽ vui vẻ, đúng vậy, công tử sẽ vui vẻ, Thanh Phong nhịn không được nữa khóc ra thành tiếng.
Trong phòng vang vọng tiếng khóc nức nở, Tiểu Ngư nhi cũng nhịn không được nữa vọt vào, bàn tay nhỏ bé lôi kéo Vô Tình, nghiêm túc mở miệng.
“Công tử, ta cũng sẽ nhớ kỹ ngươi, ta cũng sẽ thường thường trở về thăm ngươi, vì thế ở trên đời này, sẽcó hai người luôn luôn nghĩ về ngươi.”
“Không, còn có ta, còn có ta.” Mạc Sầu lên tiếng. Mạc Ưu cũng lên tiếng, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đồng thời mở miệng.
Mộ Dung Lưu Tôn mặc dù không có lên tiếng, nhưng trong đối mắt sâu thẳm để lộ ra một tia sáng, hắn cảm kích Vô Tình đã từng vì Thanh Dao làm những chuyện như vậy.
“Cám ơn mọi người.” Vô tình rất vui vẻ, cười rộ lên, nụ cười rất ngọt ngào mỹ lệ, nhìn Thanh Dao tay hơi giơ lên, muốn lau nước mắt trên mặt Thanh Dao: “Thanh Dao, nhớ đem ta an táng ở đào hoa lâm, nơi đó chính là ngôi nhà mà ta trở về, ta rất vui vẻ, ngươi đừng khó chịu nữa, nếu có thể, hãy giúp ta hoàn thành một tâm nguyện, quyển bí cổ của hoa hàng tộc, xin trả cho bọn họ, được không?”
Hắn vừa dứt lời, cánh tay cuối cùng cũng không nâng được, mà là trượt rơi xuống, nhẹ nhàng như gió tan đi.
Thanh Dao ngây dại, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vô tình, Vô Tình, ta đã hại ngươi, nếu như không có thuốc kia, có phải ngươi có thể sống được lâu thêm một chút hay không.”
Thanh Phong ở một bên mở miệng: “Cô nương không nên tự trách. Kỳ thực công tử vốn cũng không sống được mấy ngày, bởi vì người nam nhân kia đã hạ độc thất nhật tuý người chỉ có thời gian vài ngày, trừ phi công tử giết cô nương, mới có biện pháp cứu mạng, thế nhưng công tử, hắn làm sao có thể giết cô nương chứ?”
Thanh Phong nói xong, đau lòng không chịu nổi, lấy ra cái khăn giúp công tử lau vết máu ở khoé môi, thì thào nói nhỏ: “Công tử, chúng ta cần phải trở về, chúng ta trở về đào hoa lâm, ngươi sẽ không tịch mịch nữa, Thanh Phong sẽ ở cùng ngươi.”
Minh Nguyệt cũng mở miệng: “Minh Nguyệt cũng sẽ ở cùng ngươi.”
Thanh Dao xoay mình đứng lên, dường như điên rồi hét lên phóng đi ra ngoài: “Ta muốn giết hắn.”
Đúng vậy, nàng muốn tự tay giết người nam nhân kia, hùm dữ không ăn thịt con, sao hắn nhẫn tâm tự tay giết con ruột của mình? Vì sao lại làm như vậy?
Mộ Dung Lưu Tôn ôm lấy nàng, ngăn cản động tác của nàng: “Dao nhi, ngươi đừng xung động, cứ như vậy tiến vào hoàng cung giết người, chỉ làm hại chính mình mất mạng mà thôi, ngươi cho là Vô Tình công tử hi vọng ngươi có chuyện gì sao?”
“Thế nhưng ta nhất định phải giết hắn, thay Vô Tình báo thù, hắn không phải rất thích quyền lực phú quý sao? Ta sẽ làm cho hắn hai bàn tay trắng.”
Con ngươi đầy huyết hồng, xinh đẹp, phẫn nộ đứng dậy la lên, hoàn toàn mất đi ngày xưa bình tĩnh, chỉ cần vừa nghĩ tới Vô Tình bị người nam nhân kia giết, nàng liền vô pháp bình tĩnh.
“Đúng vậy, ngươi có thể giết hắn, nhưng không phải hiện tại, Dao nhi không phải chúng ta sợ hắn, nhưng trước hết chúng ta cần đưa Vô Tình trở lại vô tình cốc, ngươi có nghe hay không, đưa hắn trở lại sau đó chúng ta sẽ lên kế hoạch kỹ càng hơn, làm sao giết hắn hoặc làm cho hắn hai bàn tay trắng.”
Mộ khách Lưu Tôn trầm giọng mở miệng, mà nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong lổ tai Thanh Dao, hy vọng trong lúc nàng xao động chưa mất đi lý trí lòngchậm rãi khôi phục một ít, nàng quay đầu nhìn Vô Tình, hắn tựa như đang ngủ, làm cho nàng thực sự không thể tin được tình huống trước mắt rằng hắn đã chết.
Nước mắt lần thứ hai không kìm nén được tuôn chảy xuống: “Tốt, sau khi đưa hắn trở về, ta sẽ giết người nam nhân kia, hơn nữa ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn, tìm được quyển bí cổ.”
Trên gương mặt trong nháy mắt lạnh lùng như băng, con ngươi một mảnh âm trầm, như một con sói nhìn trúng được con mồi của mình, ánh mắt hiện lên thị huyết âm ngoan.
Trong phòng không khí ảm đạm vắng vẻ, mọi người cùng nhau nhìn về Vô Tình, hắn tựa hồ thực sự được giải thoát rồi, trên gương mặt là loại sắc thái an tường, vĩnh viễn đi vào thế giới không có phiền não.
Mà bọn họ, những người còn sống mới là thống khổ, Mộ Dung Lưu Tôn ra lệnh một tiếng: “Đi thôi, đưa hắn trở về đào hoa lâm.”
Đoàn người mang theo Vô Tình trở lại đào hoa lâm, hai chiếc xe ngựa khởi hành, Thanh Dao và Vô Tình đi cùng một chiếc, nàng kiên trì muốn ở bên hắn những giây phút cuối cùng, hắn không phải nói sợ tịch mịch sao? Nàng không muốn làm cho hắn đi trong cô đơn vắng ngắt, trong thời gian này cũng không ai dám ngăn cản nàng, liền để tùy nàng.
Huyền đế cùng Tiểu Ngư nhi đi chung một chiếc xe ngựa, những người khác thì cưỡi ngựa, cùng nhau hướng Vô Tình cốc mà đi.
Mười lăm ngày sau, đã trở lại cốc.
Mọi người đều biết tin tức công tử đã chết, toàn bộ cốc đều bao phủ một tầng ảm đạm, ngay cả mười mấy đứa nhỏ, còn có người của Phượng Thần cung nữa, không ai là không thương tâm, tuy rằng vô tình cá tính lạnh lùng, nhưng đối với những người bên cạnh, cũng không có lạnh lùng tàn nhẫn lắm, bởi vậy tất cả mọi người đều rất nhớ đến việc tốt của hắn.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa trong rừng đào bay lả tả, toả ngát hương thơm khắp nơi, Thanh Dao ngồi ở trong rừng đánh đàn, đây là nàng lần đầu tiên dùng đàn của hắn đàn, nàng khẽ vuốt qua cầm huyền, thanh âm vang lên, trong lòng đau đớn càng sâu, nghĩ đến hắn phải ở lại nơi này, nỗi đau đó càng như xé nát.
Chính mình đã từng nói qua, từng một lần lên tiếng.
Nếu như có thể, ta thật muốn trở lại thời điểm Vô Tình lúc còn nhỏ, làm cho hắn không thống khổ như vậy, hiện tại nàng chỉ có một điều thỉnh cầu duy nhất, Vô Tình nếu như có thể một lần nữa sống lại, ngươi nhất định phải sống hạnh phúc, dùng tất cả sức lực để đạt được hạnh phúc.
Ta nhất định sẽ chúc phúc cho ngươi.
Ta vì ngươi đàn một lần cuối cùng, ta phải rời khỏi Vô Tình cốc, đi trở về Huyền Nguyệt.
Thanh Dao thương tâm xoay người chảy một giọt nước mắt, bóng dáng âm trầm kinh khủng, Vô Tình ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, người nam nhân kia, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Nàng nói ra lời thề tàn ác, tay dùng sức thật mạnh nắm huyền cầm, mang theo sát khí đậm đặc lan toả, xuyên thấu đào hoa lâm, bay vào lên chín từng mây.
Trong cốc, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu hai mặt nhìn nhau, chủ tử tựa hồ thực sự rất thương tâm, bản thân các nàng cũng rất thương tâm, chỉ là người chết thì không thể sống lại, công tử đã chết, các nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hắn, hắn đẹp tựa như một búp bê gốm sứ tinh xảo, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn liền cảm thấy yêu thương, nhưng cả cuộc đời hắn đầy chông gai đau khổ, chẳng lẽ thật sự trời đố kỵ tuấn nhan.
Tiểu Ngư nhi quay đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Nương không biết lúc nào mới có thể tốt lên.”