Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 120-5

Mộ Dung Lưu Tôn không khỏi nở nụ cười, mặt mày càng phát ra mị hoặc, nếu so đo với hắn tuấn mỹ, sắc mặt của nàng lại có hồng ban trải rộng, nghĩ vậy nên cả khuôn mặt đều âm trầm lại, Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, khen xong phụ hoàng, quay đầu nhìn nàng, chu môi, không nói được một lời.

Thanh Dao thanh nhã cười: “Làm sao vậy? Không phải là lớn lên xấu một chút thôi sao, cũng không phải không thể gặp người.”

Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi sâu thẳm đi xuống, tà cuồng mở miệng: “Tiểu Ngư nhi đừng lo lắng, phụ hoàng đã lấy được giải dược, nương ngươi rất nhanh sẽ không có việc gì.”

Tiểu Ngư nhi vừa nghe thấy, sớm hưng phấn quay đầu nhìn Huyền đế, nhìn hắn cười bí hiểm, nàng liền vươn tay nhỏ bé phấn nộn: “Phụ hoàng, vậy giải dược đâu?”

Huyền đế lấy ra giải dược, một viên đan dược bọc ở bên trong tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết Xấu Nhan giải.

Thanh Dao từ trong tay Tiểu Ngư nhi tiếp nhận giải dược, lóe lên một tia nghi hoặc, theo hiểu biết của nàng với người nam nhân kia, hắn là không thể nào đơn giản giao ra giải dược, vì sao Mộ Dung Lưu Tôn dễ dàng lấy được giải dược vậy?

Nam nhân trên nhuyễn tháp, thanh âm thấp thuần như rượu vang lên: “Dao nhi an tâm dùng đi, ta đã cho thủ hạ kiểm tra qua, không phải độc dược.”

Đoạn Hồn y thuật tuy  không bí hiểm bằng quỷ y Vô tình, nhưng lại đủ để phân rõ xem thuốc này có phải là giải dược hay là độc dược.

“Ân.” Thanh Dao gật đầu, ngửa đầu ăn vào thuốc, giải dược vừa vào miệng, liền dẫn tới một cỗ thơm ngát, thân thể nóng nóng ấm áp, kéo đến toàn thân, mà trong phòng, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Tiểu Ngư nhi nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn trên mặt của nàng hơi thấm xuất mồ hôi, hồng ban kia thực sự chậm rãi lui xuống, hai phụ tử lập tức thở dài một hơi, cả hai đều rất cao hứng.

Tiểu Ngư nhi phát ra hoan hô: “Nương, ngươi thực sự không có việc gì, thật tốt quá, lại thành một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.”

Mộ Dung Lưu Tôn mím môi cười yếu ớt, cũng không có hành động đặc biệt gì, dù cho trên mặt nàng có hồng ban, ở trong mắt của hắn, nàng vẫn là hào quang bắn ra bốn phía, sức quyến rũ kinh người, bất quá cô gái trước mắt đúng là người trong lòng hắn, ánh mắt không khỏi chuyển sâu, liếc mắt một cái liền không thể dời đi được.

Thanh Dao không tự chủ vươn tay chạm đến mặt mình, hồng ban thực sự biến mất sao? Trong lòng của nàng mơ hồ có chút cao hứng, nữ nhân luôn luôn thích chính mình đẹp, bất quá điều nàng quan tâm lúc này không phải cái này, mà là một chuyện khác.

“Hoàng thượng, vậy giải dược của Vô tình?”

“Đều lấy được.” Thanh âm trầm ổn nội liễm vang lên, một bao  giải dược khác, vững vàng rơi vào trên tay Thanh Dao, Thanh Dao cầm ở trong tay, ngước mắt mặt mày nhuộm cười, nhàn nhạt mở miệng: “Cám ơn ngươi, hoàng thượng, ta đem giải dược đưa qua đó xong, chúng ta liền rời khỏi đây, trở về Huyền Nguyệt”

Nàng rất nhớ gia đình mình ở kinh thành,tốt xấu gì còn có một thừa tướng phụ thân, ở bên ngoài phiêu lưu một thời gian, cũng có một loại tình cảm nhớ nhà, tuy rằng nàng vốn cũng không thuộc về nơi đây, thế nhưng là người luôn luôn phải có một nơi, trước đây, người nàng dựa vào là Vô tình, hiện tại lại phát hiện, bọn họ dựa vào nhau, nhưng cũng thương tổn lẫn nhau, chẳng thà bảo trì một khoảng cách, để cho người khác không cách nào lợi dụng được.

Vô tình vĩnh viễn không có cách nào ra tay đối với phụ thân của hắn, mà nàng chỉ biết trở thành sự uy hiếp của hắn mà thôi.

“Ta đưa nàng qua đó.”

Huyền đế thân hình khẽ động, người đã đứng lên, bóng dáng cao to tượng ngọn núi nhỏ sừng sững đứng ở trong phòng, quanh thân hào quang bắn ra bốn phía, cái loại  giơ tay nhấc chân, liền khiến người khác chấn động nhân tâm.

“Vẫn là ta một người qua đó đi.”

Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nàng không biết Vô tình hiện tại thế nào?

Nếu như Mộ Dung Lưu Tôn xuất hiện, có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn hay không, đây là một lần gặp mặt cuối cùng của nàng và hắn, nàng không hy vọng hắn có điều gì thương tâm.

“Ta không đi vào, chỉ ở trên xe ngựa chờ nàng.”

Huyền đế lời nói vừa xong người đã đi ra ngoài, mang theo cường đại khí phách, căn bản không cho Thanh Dao cự tuyệt hắn, Thanh Dao bất đắc dĩ đứng dậy dẫn Tiểu Ngư nhi cùng theo sau bóng dáng phía trước, ngoài cửa có giọng nói vang lên: “Chủ tử.” Trường Đình cùng Đoạn Hồn kêu một tiếng, ngẩng đầu thấy Thanh Dao ở phía sau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên xưng hô như thế nào, bởi vì nữ nhân này đã hưu hoàng thượng, hoàng thượng cũng không có đặc biệt nói gì về thân phận của nàng, bất quá vừa nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, lập tức cung kính kêu một tiếng: “Tiểu công chúa.”

Tiểu Ngư nhi gật đầu một cái, theo sau Thanh Dao, đi xuống lầu dưới, Mạc Sầu cùng Mạc ưu theo sát phía sau, đoàn người hạo hạo đãng đãng đi xuống lầu.

Từ cửa hông lên xe ngựa, bởi vì Mộ Dung Lưu Tôn có khuôn mặt tuấn mĩ làm người khác chú ý, hơn nữa ở Đan Phượng quốc, nữ hoàng dường như đã biết, làm sao có thể giả không biết, chỉ sợ sớm đã phái người đang âm thầm giám thị mấy người bọn hắn, vì thế bọn họ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.

Huyền đế chăm chú nhìn phía Thanh Dao, ánh dương quang theo rèm xe xuyên thấu vào, chiếu lên khuôn mặt của nàng, trắng noãn không một điểm tỳ vết nào, xinh đẹp động lòng người.

Trong đầu Mộ Dung Lưu Tôn, không khỏi hiện lên hình ảnh lúc bọn họ đại hôn, mình còn có chút không cam lòng, nếu như có thể, hắn thật muốn một lần nữa cười nàng, dùng cái hôn lễ của các nàng ở thế giới kia, một lần nữa cử hành lại.

Bên trong xe ngựa rất yên tĩnh, Thanh Dao yên lặng không nói được một lời, nàng đang suy nghĩ xem làm sao cùng Vô tình nói chuyện rời khỏi, mặc kệ Vô tình từng đối đãi với phụ thân hắn như thế nào, hoặc là làm hại nàng chịu khổ bao nhiêu, nhưng nàng vẫn chưa quên một việc, võ công của mình là hắn dạy, hắn đem hoàng vĩ cầm trân quý đưa cho nàng, còn đem bí mật của tổ chức đưa cho nàng, đây tất cả hết thảy, đều là sự ban ân lớn lao, mặc dù nàng vì hắn làm nhiều hơn nữa, cũng không quá đáng.

Thanh Dao ánh mắt yếu ớt âm thầm, thẳng đến khi xe ngựa ngừng lại, bên ngoài có thanh âm cung kính của Mạc ưu: “Chủ tử, tới rồi, Vô tình công tử ngụ ở trong khách sạn này.”

Nói xong, Mạc Sầu nhấc lên rèm xe, vươn tay qua đỡ Thanh Dao xuống xe, Tiểu Ngư nhi vốn cũng muốn xuống, thế nhưng Thanh Dao ngăn trở nàng, thanh âm đạm nhiên như nước vang lên: “Ta rất nhanh liền ra, các ngươi cứ ở chỗ này chờ đi.”

“Ân.” Huyền đế gật đầu một cái, lôi kéo tay của Tiểu Ngư nhi, mâu quang của hai người sâu u đưa mắt nhìn nàng rời đi.

Ánh dương quang chói mắt, rơi ở phía cửa đại sảnh, khách sạn này, tuy rằng không bằng đại tửu lâu khí phái, nhưng vẫn người đến người đi khá nhiều, hơn nữa trang hoàng cũng rất đẹp đẽ, nên không đơn thuần là một nhà khách sạn nho nhỏ, lúc này trời gần buổi trưa, vì thế người ăn rất nhiều, Thanh Dao y phục như tuyết, dung mạo xuất chúng, thoáng cái hấp dẫn được rất nhiều người nhìn sang, đa số là những ánh mắt đố kị, bởi vì Đan Phượng quốc là thiên hạ của nữ tử, trong số những người đến người đi. Đa phần đều là nữ nhân, mà nam tử đều được nuôi ở trong khuê phòng.

Điếm tiểu nhị rất nhanh chào đón, là một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, vung khăn mặt trên vai, nụ cười dịu dàng nhìn nữ tử cao nhã động người trước mặt, cung kính mở miệng.

“Khách nhân là muốn ăn sao?”

“Ta muốn gặp Vô tình công tử?”

Thanh Dao cũng không cùng điếm tiểu nhị quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình, điếm tiểu nhị kia mặc dù có chút thất vọng, nhưng tốt xấu gì vẫn là khách nhân tới cửa, cũng không dám chậm trễ, cười mở miệng: “Nguyên lai là tìm Vô tình công tử, được, xin mời đi theo ta.”

Điếm tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, đem hai người các nàng tiến vào khách sạn, trong đại sảnh lầu một, rất nhiều người đang dùng cơm, màu hồng liễu lục, xá tử thiên hồng, đại bộ phận y phục đều là màu hồng, một ít còn phối thêm màu xanh lá, thật có loại cảm giác âm thịnh dương suy, những nữ nhân kia vừa nhìn thấy Thanh Dao xuất sắc như vậy, có ước ao, có ghen ghét, đủ loại ánh mắt bắn qua đây, Thanh Dao miễn cưỡng nhìn lướt qua, không tự ti cũng không kiêu ngạo theo điếm tiểu nhị lên lầu.

Kỳ thực khách sạn này, ngày xưa cũng không có náo nhiệt như thế, chỉ là bởi vì có lời đồn đãi, trong khách sạn này có một nam tử xinh đẹp tựa trích tiên đang ở, những nữ nhân này là vì muốn thấy tuấn dung, vì thế mới hướng khách sạn này mà tới, ai biết lại không gặp được, bất quá nhìn điếm tiểu nhị dẫn nữ nhân này hướng nhã giữa lầu hai mà đi, không khỏi cúi đầu suy đoán, nữ nhân này có thể nhìn thấy được tuấn công tử kia hay không.

Bên trong gian phòng trang nhã ở lầu hai, điếm tiểu nhị vừa gõ cửa, gian phòng ngay lập tức bị người bên trong mở ra, ra ngoài đúng là Minh Nguyệt, hắn vốn có biểu tình rất hung ác, thời điểm đối mặt với Thanh Dao, thoáng cái hắn ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới lắp bắp mở miệng.

“Ngươi không sao chứ.”

Thanh Dao gật đầu: “Ta không sao.” tiếng nói nhu nhuận vừa vang lên, người trong phòng liền nghe được toàn bộ, nhất là Vô tình, kích động mở miệng: “Để cho nàng đi vào đi.”

“Dạ, công tử.” Minh Nguyệt quay đầu lại lên tiếng, kéo cửa ra để cho Thanh Dao cùng Mạc Sầu đi vào, phất phất tay ý bảo điếm tiểu nhị rời đi,  điếm tiểu nhị lúc rời đi, còn không quên kiễng đầu ngón chân nhìn vào bên trong phòng, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Gian phòng an tĩnh lại, ba nam nhân đồng loạt nhìn Thanh Dao, họ cảm thấy rất kinh ngạc, Hoa Văn Bác lại không làm tổn hại nàng, đây là vì sao?

“Ngươi không sao chứ?” thanh âm Vô tình khàn khàn vang lên, Thanh Dao lắc đầu, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đến cái ghế đối diện hắn ngồi xuống, nhu hòa cười rộ lên: “Làm hại ngươi lo lắng, ta đến, là mang giải dược đến cho ngươi, giải dược Huyết cổ ta đã lấy được.”

Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, Vô tình chưa nói cái gì cả, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi xả ra nụ cười.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lại có vẻ rất kích động, rất nhanh mở miệng: “Thật vậy chăng? Thực sự lấy được giải dược.”

Thanh Dao im lặng gật gật đầu, lấy ra đan dược màu hồng, đưa tới trên tay Thanh Phong, mâu quang thanh minh thấu triệt, khóe môi ôn hòa cười: “Cho công tử ăn vào đi, chỉ cần hắn không có việc gì thì tốt rồi.”

“Cám ơn ngươi Mộc cô nương.” Thanh Phong cảm động mở miệng, nếu như công tử không có việc gì thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ cảm tạ lão thiên gia, công tử nhà bọn họ chịu khổ đã nhiều, lão thiên phải tha thứ hắn một chút, ngàn vạn không nên lại dằn vặt hắn.

“Công tử, ngươi xem một chút đây là giải dược sao?”

Thanh Phong đem dược hoàn đưa tới trên tay Vô tình, Vô tình bất động thanh sắc tiếp nhận, chỉ liếc một cái, liền gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Đúng vậy, đây là giải dược.”

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt nghe xong lời của hắn, sớm cao hứng nở nụ cười, một người rót nước đến, một người đứng ở bên cạnh hắn, ngay cả Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng thật cao hứng, trên mặt có ôn nhu cười, chậm rãi mở miệng: “Chỉ cần ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”

Trên khuôn mặt tinh xảo của Vô tình tựa như một đóa hoa nở rộ, mặt mày mỉm cười, để cho bọn họ giúp mình ăn dược hoàn vào.

“Ngươi làm sao có được đan hoàn này.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng tựa như một trận gió, đan hoàn của người nam nhân kia không phải lấy được dễ như vậy, nàng làm như thế nào lấy được?

“Ta cho người ta tiến cung đi tìm nữ hoàng, nữ hoàng biết sự tồn tại của ngươi, nàng hi vọng ngươi trở lại trong cung, sau này ngươi sẽ không hề độc thân nữa, sẽ có rất nhiều thân nhân.”

“Thế nhưng lại không có ngươi nữa.” Vô tình ánh mắt buồn bã, giông như đóa hoa mất đi ánh sáng, xinh đẹp rũ xuống, tóc bạc chói mắt cũng rơi xuống, che ở khuôn mặt của hắn, ánh mắt của hắn ươn ướt, có một số việc, nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được.

“Ta sẽ trở lại gặp ngươi.”