Văn Ngọc, không bao giờ còn là tiền Sở Thiển Dực trước kia nữa, hoặc là cho tới bây giờ nàng cũng không thự sự hiểu được người này, nhớ tới chuyện hắn chỉ là một đứa bé nho nhỏ lại có thể lén lút giấu đi thân phận của mình hơn hai mươi năm, có thể thấy được lòng của hắn toan tính so với bất luận kẻ nào cũng không thua kém, trước đây nàng chỉ nhìn thấy một mặt bất cần đời của hắn, mà không thấy được mặt tâm kế thâm sâu ẩn giấu bên trong hắn.
Nghĩ đến đây nàng biết hắc bạch Song Sát kia thật sự là hắn mangvào, như vậy mục tiêu của hắn là cái gì?
Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh nghĩ ngợi, vượt lên đầu đi ở phía trước, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu theo sát phía sau nàng, tăng thêm cự ly giữa mẫu thân cùng Văn Ngọc tam hoàng tử.
Mâu quang của Văn ngọc rơi vào trên người một đạo thân hình nho nhỏ, ánh mắt mang ý cười, là người thì đều có điểm uy hiếp a, nếu như hắn mang đi Tiểu Ngư nhi, như vậy Thanh Dao còn có thể trấn định được sao? Còn có thể không hoảng không sợ nữa sao? Hắn không muốn khó xử nàng, nhưng hắn thực sự muốn đem nàng giữ ở bên người, nhưng lại không muốn bỏ mặc quốc gia không để ý đến, vì thế chỉ có thể ra hạ sách nầy.
Văn Ngọc một phen quyết định mưu kế, dễ dàng không gì sánh được đi theo bóng dáng phía trước, một đường trở về chỗ cũ.
Lúc Thanh Dao trở về, Vô Tình đang trong gian phòng chờ nàng, vẻ mặt ôn hòa tiếu ý, như ánh nắng xán lạn rực rỡ, bình tĩnh nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút không vui, liền ôn nhu hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên lai hắn thật sự không phải là Ngân Hiên, ” nàng nói xong, đi tới ghế bên người Vô Tình ngồi xuống, Vô Tình vươn tay nắm tay nàng.
“Phải, hắn không có phong phạm của Ngân Hiên, cũng không có cái loại cảm giác khắc cốt ghi xương, ” Vô Tình thản nhiên nói, bởi vì người với hắn giống như anh hùng tiếc anh hùng, hai người trong nháy mắt, ít nhất đã tâm ý tương thông, mà không giống Văn Ngọc, hắn vừa nhìn thấy tên này, liền không có hảo cảm, người nam nhân này tâm kế quá sâu.
Hắn để cho Văn Ngọc vào cốc, chính là muốn Thanh Dao hiểu rõ, hắn không phải Ngân Hiên, đỡ phải sau này nàng lại trúng kế sách của tên đó, hơn nữa e là Văn Ngọc còn hành động khác, đến lúc đó, Thanh Dao sẽ gặp triệt để hiểu rõ người này tâm kế lợi hại đến đâu.
“Được rồi, đừng nghĩ hắn nữa, hôm nay ta đến, là muốn tặng cho ngươi một lễ vật.”
Khuôn mặt hắn vui sướng, mặt mày như bức hoạ, khóe môi mang ý cười càng sâu.
Thanh Dao bị tâm tình của hắn lây nhiễm, cũng thả sự trầm trọng trong lòng xuống: “Lễ vật gì?”
Vô tình không nói lời nào, có vẻ rất thần bí, nhẹ giọng mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
Thanh Dao lập tức nghe theo lời nhắm mắt lại, đối với Vô Tình, nàng là tín nhiệm vô điều kiện, bởi vì tất cả những thứ hiện tại của nàng đều là hắn ban tặng, nếu như không có hắn, cũng không có Mộc Thanh Dao của ngày hôm nay, nếu như hắn đối với nàng có một chút xíu tâm tư không tốt, thì nàng cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
Thanh Dao trong lòng không khỏi suy đoán, Vô Tình muốn tặng vật gì cho nàng, đoán đến đoán lui, cuối cùng cũng đoán không ra, bất quá rất nhanh nàng cảm giác được lòng bàn tay mát lạnh, nàng vẫn chưa mở mắt ra, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như là một vật bằng kim loại, còn có hình, chỉ là cảm giác không được đây là vật gì, nàng thấy buồn cười nên nhẹ giọng hỏi.
“Ta có thể mở mắt ra sao?”
Nàng chưa bao giờ biết Vô Tình còn có một mặt gian xảo như thế, điều này nói rõ gần đây tâm tình của hắn thực sự rất tốt, nhìn thấy hắn hài lòng, Thanh Dao tâm tình cũng tốt theo.
Vô tình nhẹ giọng mở miệng: “Được rồi.”
Thanh Dao đột nhiên mở mắt ra, nhìn món đồ ở trên tay, đó là một vật có hình đầu hổ được đúc bằng đồng, ngoài ra còn có một tấm bản đồ, ngây ngốc nhìn hơn nửa ngày, nàng chậm rãi mới cảm nhận được tim của mình đập, thật lâu mới lắp bắp mở miệng.
“Đây là hổ phù, còn vật này là gì?”
Thanh Dao mở bức họa đồ kia ra, tuy rằng nhất thời xem không hiểu, bất quá mơ hồ có chút minh bạch, đây là một nơi chứa thế lực bí mật được vẻ thành hoạ đồ, hắn cho nàng cái này làm gì? Vừa hắn nói tặng cho nàng một món lễ vật, không phải là chỉ cái này chứ.
“Vô tình, ngươi ở đâu có mấy thứ này, hổ phù cùng bản đồ.” Thanh Dao thật sự rất rung động, hơn nữa trong đầu mơ hồ bao phủ sự bất an, vì sao một quỷ y như Vô Tình lại có được mấy thứ này, hắn đến tột cùng là ai? Muốn làm chuyện gì? Trong đầu liên tiếp hiện ra câu hỏi, bất quá vật quý trọng như vậy, nàng không thể nhận, lập tức đem hai món đồ đó một lần nữa bỏ vào trong tay vô tình.
“Vô tình, vật này ta không thể nhận, ngươi đã dạy ta võ công, thu lưu ta ở vô tình cốc, từ đáy lòng ta đã rất cảm động, nhưng thứ này nhất định là đồ mà ngươi rất cần, ta sẽ không lấy.”
Sóng mắt của Vô tình như nước không chớp không nháy nhìn chằm chằm nàng, khóe môi chậm rãi câu ra nụ cười ấm áp.
“Trong loạn thế, nếu muốn bo bo giữ mình, tất nhiên phải nuôi binh, chỉ có năng lực mạnh mẽ, mới có thể bảo toàn chính mình an bình.”
Vô tình nói lời này cũng chính là tâm ý của Thanh Dao, thế nhưng hổ phù cùng bản đồ, vô luận như thế nào nàng cũng không thể nhận.
“Được rồi, chính ngươi đã rất vất vả mới bồi dưỡng ra được thế lực của chính mình thì hãy giữ đi, ta không phải cũng bắt đầu chuẩn bị sao? Những tiểu hài tử này, tốn thêm chút thời gian là có thể bồi dưỡng thành công, sau đó lập một tổ chức tình báo, thứ nhất có thể tham lấy các loại tin tức, thứ hai có thể kiếm tiền.”
Thanh Dao nói ra kế hoạch của mình, sau đó đem hổ phù cùng bản đồ mạnh mẽ đặt ở trong tay Vô Tình.
Thế nhưng Vô Tình rất kiên trì, lần thứ hai đem hổ phù cùng bản đồ bỏ vào trong tay Thanh Dao, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ, toàn bộ trở nên đen kịt nhìn không thấy đế: “Thanh Dao, cái này là ta tặng cho ngươi, bởi vì ta chán ghét nhìn thấy nó, ngươi có thể giúp ta xử lý không?”
Vô tình lúc nói lời này, giọng điệu mang vẻ cô đơn sâu nặng, đáy mắt nồng đậm phiền muộn, tựa hồ đang bị chuyện gì đó vây khốn, khônggiải thoát được.
Thanh Dao đáy lòng cứng lại, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nàng vẫn có cảm giác được Vô Tình có rất nhiều chuyện đã gạt nàng.
“Vô tình, có chuyện gì, có thể nói cho ta biết không? Điều thương tâm cùng bất an của ngươi toàn bộ nói cho ta biết, ta đã nhận sự giúp đỡ lớn như vậy của ngươi, ta thật rất muốn giúp ngươi làm chút gì đó, chỉ có như vậy, trong lòng ta mới an tâm.”
Vô tình vừa nhìn thấy hình dạng nghiêm túc của Thanh Dao, lại nở nụ cười.
“Ngươi a, đừng để ý chuyện này nữa thì ta liền an tâm, về phần chuyện khác, có thể có chuyện gì làm khó được quỷ y Vô Tình, trong thiên hạ này giữa chỉ sợ là không có đâu.”
Câu nói cuối cùng rất cuồng vọng, thật phù hợp với cá tính lạnh lùng cao ngạo của hắn.
Thanh Dao nhịn không được bật cười lên, bất quá mâu quang vừa chạm vào bản đồ cùng hổ phù, thì trong lòng vẫn cảm thấy trầm trọng, chẳng lẽ Vô Tình xây dựng tổ chức này, thực sự chỉ vì muốn bo bo giữ mình sao? Lấy thân thủ của hắn, dù cho không có thế lực này, chỉ sợ cũng không phải người bình thường có thể đối phó được.
Nhìn bản đồ trong tay, tựa hồ như miêu tả một chỗ huấn luyện tổ chức, có nơi diễn tập, có phòng nghĩ, còn có phòng với đủ loại binh khí, thực sự là cái gì cần có đều có, cơ cấu khổng lồ như vậy, chỉ sợ hao tốn không ít tinh lực, chẳng lẽ thật là vì bo bo giữ mình sao?
Lời giải thích này vô luận như thế nào, nàng chắc là sẽ không phải là thật, nhưng Vô Tình đã không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi, nếu hắn vẫn kiên trì tặng, nàng cứ nhận trước, chờ điều tra xong chân tướng sự tình, lại giao trả cho hắn là được.
Thanh Dao hạ quyết tâm, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, gật đầu.”Tốt, vậy ta trước tiên thay ngươi xử lý, chờ lúc ngươi cần, nói cho ta biết, ta giao trả lại cho ngươi.”
Nàng đem hổ phù cùng bản đồ cất vào, Vô Tình chậm rãi mở miệng: “Nơi trên bản đồ kỳ thực cũng không ở địa phương khác, mà ở phía sau núi bên dưới ruộng dược thảo, người ngoài không ai biết, khi có thời gian ta dẫn ngươi đi xem.”
“Được.”
Thanh Dao gật đầu, nhớ tới chuyện Văn Ngọc, sắc mặt hơi có chút lạnh, nhàn nhạt mở miệng: “Nguyên lai suy đoán của ngươi đúng, Văn Ngọc xác thực không phải Ngân Hiên, xem ra là ta suy nghĩ nhiều.”
“Ngươi có thể nhận rõ là tốt nhất, ta sở dĩ để cho hắn vào cốc, chính muốn cho ngươi thấy rõ ràng bộ mặt thật của hắn, mà không phải đến lúc nào đó bởi vì nghĩ hắn là Ngân Hiên, mà chịu thiệt thòi, người nam nhân này tâm kế rất sâu, không giống Ngân Hiên làm việc quang minh lỗi lạc, vì thế chúng ta nhất định phải cẩn thận, buổi tối hôm qua, Hắc Bạch Song Sát vào cốc, chỉ sợ là hắn ở phía sau gây nên, bởi vì Hắc Bạch Song Sát không phải người bình thường có thể điều động được, cho dù có tiền, chỉ sợ cần phải có thiên đại nhân tình, mới có thể làm cho hai người kia xuất thủ.”
“Ân, nếu như tối hôm qua thực sự là hắn ở sau lưng động tay động chân, kế hoạch không có thành công, kế tiếp hắn nhất định có thể hành động nữa.”
Thanh Dao quanh thân lãnh ý, nếu để cho nàng biết Hắc Bạch Song Sát, thật sự là hắn gọi vào cốc, như vậy từ nay về sau, hắn đi đường hắn, nàng đi đường nàng, nàng cũng không có bằng hữu như vậy.
Trong phòng, Vô Tình cùng Thanh Dao vừa nói chuyện, trên mặt bắt đầu vui vẻ, hắn đang kệ một truyện cười.
“Ngươi biết không? Minh Nguyệt hiện tại đặc biệt sợ Tiểu Ngư nhi, nếu như hắn có một chút xíu hành động không tốt, ta vừa nhắc tới Tiểu Ngư nhi, tên kia lập tức ngoan ngoãn làm theo.”
Vô Tình vừa nói xong, Thanh Dao không ngừng được cười rộ lên.
Tiểu Ngư nhi độc lập độc hành, xác thực đã doạ rất nhiều người, không nói Minh Nguyệt, ngay cả Văn Ngọc, cũng bị nàng dọa, Thanh Dao cười cười, trong đầu chợt lóe lên ý niệm, rất nhanh mở miệng: “Nếu như Văn Ngọc thực sự dụng tâm kín đáo, hắn có thể đem ma trảo động đến trên người Tiểu Ngư nhi hay không, trên người Tiểu Ngư nhi từng có từng có vật kỳ lạ, hắn là tận mắt thấy rồi.”
“Rất có thể.”
Vô tình sắc mặt cũng có chút lạnh, toàn bộ gian phòng hàn khí lan toả.
Đúng lúc này, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu kẻ trước người sau đi tới, thân thể nho nhỏ trực tiếp tiêu sái đến trước mặt Thanh Dao, nhìn sang nàng, lại nhìn sang Vô Tình, kỳ quái nhíu mày.
“Đây là thế nào? Sao lại giống một con bạch tuộc vậy.”
Vừa nhìn thấy nàng bộ dạng như một tiểu quỷ, ánh mắt rất lớn, làn da phấn nộn, môi đỏ au, mặc y phục hồng nhạt váy dài, búi tóc công chúa, cả người miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu, giống như một tượng tiểu oa nhi được điêu khắc vậy, ngay cả Vô Tình, cũng rất thích nhìn nàng.
“Bạch tuộc?”
Vô Tình mang khuôn mặt nghi hoặc, Tiểu Ngư nhi lập tức cười khanh khách: “Vẻ mặt đen a.”
Thanh Dao vừa nhìn Tiểu Ngư nhi kiêu ngạo, lập tức hừ lạnh một tiếng, tiểu bé lập tức quy củ đứng ở một bên, mềm mại kêu một tiếng: “Nương.”
Trong phòng Mạc Sầu cùng Vô Tình, đồng thời thở dài một tiếng, vạn vật trên đời, thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn Tiểu Ngư nhi xem, toàn bộ vô tình cốc, tất cả mọi người nàng đều không để vào mắt, duy nhất chỉ sợ hãi mẹ nàng tức giận, nếu Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, nàng lập tức ngoan ngoãn giống như con chó nhỏ, thỉnh thoảng hướng về phía mẹ nàng vẫy đuôi, mang vẻ mặt nịnh nọt.
“Mạc di đem Mai di an táng ở trong rừng hoa đào, nương hãy mau chân đến xem.”
Tiểu Ngư nhi đảo tròng mắt một chút, lập tức chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.
Bên cạnh Mạc Sầu lập tức nói theo nàng: “Đúng vậy, tiểu thư, ta đem hài cốt của Mai Tâm chôn ở đào hoa lâm, người nên nhanh chân đến xem.”
“Được, chúng ta cùng đi xem một chút đi, ” Thanh Dao cúi đầu hỏi Vô Tình, Vô Tình mỉm cười gật đầu, mặc kệ nàng muốn đi đâu, hắn đều nguyện ý đi cùng nàng, nhưng những ngày bình thường này rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu đâu?
Đáy mắt của Vô tình trở nên sâu thẳm vô biên…
Một góc của rừng đào, thêm một ngôi mộ, mặt trên bia mộ bằng gỗ có khắc, tỳ nữ trung thành nhất Mai Tâm chi mộ.
Thanh Dao buông Vô Tình ra, lẳng lặng nhìn ngôi mộ, khóe môi lộ ra ý cười: “Mai Tâm, ngươi ngủ yên đi, ta đã thay ngươi báo thù, ở đây bốn mùa như xuân, điểu ngữ mùi hoa, là một nơi yên nghĩ rất tốt.”
Rừng đáo, gió bắt đầu nổi lên, cánh hoa tung bay, Thanh Dao ngẩng đầu, nhìn hoa đào ùn ùn bay múa, vì sao hoa đào quanh năm không tàn vậy, nàng quay đầu nhìn phía vô tình: “Vì sao ở đây hoa đào quanh năm không tàn thế?”