Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 109-5

Chỉ thấy nữ nhân này vẻ mặt tàn ác, nổi giận đùng đùng giận dữ trừng mắt các nàng, lạnh lùng mở miệng: “Bản tiểu thư là cọp sao? Vì sao bản tiểu thư vừa vào, các ngươi tất cả đều đi hết.”

Thanh Dao ngây ra một lúc, nguyên lai không phải nhận ra các nàng, mà là đại tiểu thư này tâm tình khó chịu, nàng ta phải nên hỏi một chút chính mình, vì sao nàng vừa đi vào, người ta liền bỏ đi hết, hỏi nàng làm gì, liền mở miệng nói: “Tại hạ uống no, chẳng lẽ còn ngồi ở chỗ này không đi?”

Thanh Dao thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, cũng không có như người bình thường sợ hãi nàng ta, bất quá tiếng nói nàng vừa dứt, hai nha đầu phía sau y song nhi đã không vui, sắc mặt trầm xuống, phát ra tiếng quát.

“To gan, các ngươi không biết trước mắt là ai sao? Mà dám ăn nói như thế.”

Mạc Sầu ở phía sau Thanh Dao vừa nhìn thấy Y Song Nhi, sớm đã cảm thấy khó chịu, lúc này vừa nghe nha đầu kia nói, liền thay mặt phát tác, nói chuyện như vậy thì làm sao, nàng còn dám đánh cả nàng ta mà, nàng ta nếu còn dám chọc các nàng, có tin là nàng đánh cho chảy máu mũi hay không.

Thanh Dao cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của Mạc Sầu, rất sợ nàng nhất thời xung động làm ra chuyện không tốt, bại lộ thân phận của các nàng, tuy rằng các nàng sẽ không có chuyện gì, thế nhưng rước lấy phiền phức cho Mạc Ưu, hiện tại thành viên trong hoàng thất vốn đang tìm hắn, dù cho hắn lợi hại hơn, chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ.

“Không biết tiểu thư muốn làm gì?”

“Ngồi xuống uống trà với ta.” Y Song Nhi mang vẻ mặt đương nhiên nói, Mạc Sầu giận dữ trừng nàng, bên cạnh Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ đầu vai của Mạc Sầu, ý bảo nàng ta an tâm một chút chớ nóng, Thanh Dao cười hì hì mở miệng: “Tại hạ tòng mệnh là được “

Nàng sảng khoái đáp ứng như vậy, khiến cho Y Song Nhi có chút kinh ngạc, cau mài nhìn sang, chỉ thấy nam nhân này lớn lên dung mạo bình thường, sắc mặt vàng như nến, lúc này một đôi tròng mắt tham lam nhìn chằm chằm trên mặt của nàng, tiện thể còn ngồi xuống bên cạnh, Y Song Nhi vẫn là nữ tử khuê các, mặc dù vô tri, nhưng cũng biết nam tử trước mắt không có hảo ý, lập tức sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng rống giận.

“Cút.”

Thanh Dao đứng lên, còn cố ý mang bộ dạng đã cố làm hết sức: “Tiểu thư không phải kêu tại hạ bồi sao?”

Tiểu nha đầu phía sau Y Song Nhi, lạnh lùng vung lên nắm tay: “Tiểu thư kêu ngươi lập tức cút, không nghe thấy sao?”

“Nghe được, nghe được, ” Thanh Dao hoảng sợ mở miệng. Dẫn Mạc Sầu quay lại đi, lúc này vẻ mặt lạnh lùng, không nhanh không chậm đi ra khỏi trà lâu, trên đường cái, Mạc Sầu mang gương mặt thối, không cam lòng mở miệng: “Chủ tử, vừa rồi nên đánh cho nàng ta hoa rơi nước chảy, chúng ta mà sợ các nàng sao” nói xong ngửa đầu nhìn giữa không trung, vẻ mặt khinh thường.

Thanh Dao quay đầu nhìn nha đầu kia, nét mặt như có điều suy nghĩ, Mạc Sầu thấy vậy trong lòng hoảng hốt.

“Chủ tử, làm sao vậy?”

“Nếu ngươi làm vậy, tuy rằng nhất thời anh hùng, nhưng ngươi có biết sẽ làm cho Mạc Ưu rước lấy chuyện phiền phức gì không? Chỉ cần hắn vừa hiện thân, chỉ sợ người núp trong bóng tối  sẽ ra tay, đến lúc đó hắn còn có thể toàn thân trở ra sao? Mà điểm trọng yếu nhất, ngươi biết mình hiện tại tâm tính gì không? Ngươi luôn luôn trầm ổn nội liễm, vì sao lại dễ dàng đối với Y Song Nhi phẫn nộ như vậy, đây là ý nghĩa gì, ngươi thực sự lý giải được sao?”

Thanh Dao nói xong, quay lại đầu đi trở về, cũng không có nhìn tới mặt Mạc Sầu nữa.

Mạc Sầu thoáng cái cứng người lại, khuôn mặt chấn động, chủ tử không nói, nàng đúng là cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghĩ lại thực sự rất lạ, vì sao nàng ghét Y Song Nhi vậy? Hình như khi nàng ta bắt đầu lôi kéo Mạc Ưu, bắt đầu từ khi nào thì nàng đã đem Mạc Ưu trở thành vật sở hữu của chính mình rồi, phát hiện kinh người này, làm cho nàng một câu nói cũng nói không nên lời, cả người ngây ngốc, phải biết rằng Mạc Ưu chỉ là một đứa bé, nàng lại đối với một đứa bé động tâm tư, trời ạ, ông trời có thể trừng phạt nàng hay không, vì cái loại suy nghĩ không thuần khiết này.

Hai người kẻ trước người trở về viện của Ngân Hiên.

Sau khi trên đường trở về, Mạc Sầu liền không lộ diện nữa, chỉ trốn ở trong phòng xét lại mình, ngay cả bữa tối cũng không đi ra ăn, Mạc Ưu không khỏi lo lắng.

“Nàng sinh bệnh sao?”

Chuyện này rất hiếm thấy nha, Mạc Sầu rất ít khi sinh bệnh, nàng ấy không cho phép chính mình sinh bệnh, vì thế bình thường đối với vấn đề này rất là chú ý, không nghĩ tới lần này nàng ấy lại sinh bệnh.

Thanh Dao không nhanh không chậm mở miệng: “Đúng vậy, nàng bị bệnh.”

Sau đó ở trong lòng bỏ thêm một câu, chỉ sợ bệnh không nhẹ, bằng không cũng sẽ không cứ muốn đánh Y Song Nhi hoài, hiện tại xem ra nàng cùng Mạc Ưu đã thật sự tình chàng ý thiếp, chỉ là Mạc Sầu sẽ không dễ dàng buông ra khúc mắc trong lòng mà tiếp nhận Mạc Ưu, bởi vì rốt cuộc là nam nhân so với chính mình nhỏ năm tuổi.

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu đã sớm không thấy bóng dáng, Thanh Dao khí định thần nhàn uống trà, tối đa chỉ một khắc đồng hồ Mạc Ưu sẽ trở về, bởi vì thời gian Mạc Sầu này làm sao mà gặp hắn đây?

Quả nhiên không ngoài sở liệu, một khắc đồng hồ sau, Mạc Ưu đã đi tới, rất nhanh mở miệng.

“Chủ tử, nàng thế nào? Ta gọi nửa ngày cũng không để ý ta.”

“Quên đi, ngươi mệt mỏi một ngày, đi nghỉ ngơi đi, nàng ấy không có chuyện gì.”

Thanh Dao phất phất tay, Mạc Ưu vẻ mặt lo lắng, nhưng cuối cùng cũng lui ra ngoài, Thanh Dao đứng dậy đi tới hành lang nhìn mặt trăng trên bầu trời, tuy rằng vẫn không có tròn, nhưng tốt xấu gì cũng được nửa vòng tròn, ánh sáng rực rỡ như nước chiếu vào trong đình viện, nước chảy dưới cầu như phủ lên một tấm lụa mỏng màu bạc, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, không khỏi nhớ tới Vô Tình.

Ngươi có khỏe không? Vô tình, ta thật lo lắng cho ngươi trãi qua cuộc sống không tốt, ngươi nhất định phải sống tốt, ta không sao, mọi chuyện đều tốt.

Trong lúc ngửa đầu nhìn trời, dưới hành lang vang lên tiếng bước chân, bóng dáng to lớn cao ngất đã đi tới, tựa như một cơn gió quét qua.

Người đến là Ngân Hiên, một thân hắc sắc trường bào, thắt lưng bó buộc một đai lưng màu vàng nạm ngọc, màu đen mang theo một cổ khí phách, bao vây lấy thân thể tráng kiện của hắn, tóc đen như mây, tùy ý rối tung trên vai, quanh thân nồng đậm một màu đen, nhưng gương mặt thì trắng trẻo nhẵn nhụi, đoá hải đường tuyệt đẹp được màu đen phụ trợ càng yêu mị hương diễm, cả người không chỉ phóng đãng tôn quý, còn mang theo vẻ thần bí khó lường, làm cho người ta có dụng vọng muốn tìm tòi đến cùng.

“Làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?”

Ngân Hiên thanh âm như nước vang lên, ở trong bóng đêm tiếng vọng kéo dài, ánh mắt phát sáng, bình tĩnh nhìn nàng.

Thanh Dao thở dài: “Không biết hắn có khoẻ hay không? Ngươi không biết đâu, lúc nhỏ hắn đã đau khổ và bất hạnh, hắn cũng không giống như người ngoài truyền tụng là kẻ thị máu vô tình, kỳ thực hắn mới là người khát vọng thân tình nhất.”

Ngân hiên lẳng lặng nghe nàng nói về nam nhân khác, chỉ cảm thấy đáy lòng rất trống rỗng, rất đau, trong mắt của nàng chỉ thấy người nam nhân kia, nhưng lại không thấy được, kỳ thực hắn cũng trãi qua cuộc sống không tốt, cũng khát vọng thân tình như vậy.

Giờ phút này, tựa hồ có một loại không khí ùn ùn kéo đến bao phủ lấy hắn, làm hắn hít thở không thông, làm cho hắn muốn chạy trốn khỏi đây ngay, nhưng mà một chút khí lực cũng không có.

Thật vất vả mới trấn định tâm thần lại, chậm rãi mở miệng: “Nếu nhớ hắn hãy đi tìm hắn đi, nói không chừng lúc này hắn cũng muốn gặp ngươi?”

Lúc Ngân Hiên nói ra những lời này, có cảm giác trong miệng của mình rất đắng, cay đắng như ngậm hoàng liện, toàn bộ đầy rẫy ở trong miệng của hắn.

Nhưng có những chuyện, đã không thuộc về hắn, ngước mắt lên nhìn nàng.