Nếu như bản thân mình giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn tất có cảm kích, đến lúc đó nhất định nghe theo lời mình, nói như vậy bảy nước, trước thu một quốc gia, sau hai cường quốc liên thủ, lo gì không thống nhất.
Thượng Quan Hạo tính toán thế, bởi vậy đâu thể để cho Trưởng Tôn Dận chết, mắt thấy ngân sắc ám khí phóng tới Trưởng Tôn Dận, tâm quýnh lên, vươn người, chưởng phong lại đánh tới khiến ám khí lệch đi, ám khí bị đánh lệch đi, bắn vào ngực trái Trưởng Tôn dận, chỉ nghe hắn phát ra ai nha một tiếng hô khẽ, đau đớn khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Sắc mặt trong nháy mắt một mảnh xanh trắng, đôi mắt mảnh hẹp lóe ra ánh sáng thị huyết, hung hăng mở miệng: “Ngươi đến tột cùng là người phương nào, đồ đáng chết, cũng dám giết bản vương, hôm nay bản vương không tha cho ngươi.,, tiếng nói hắn vừa dứt, Thanh Dao đã thu hồi ám khí, bay lên đánh về phía Trưởng Tôn Dận, hôm nay nàng nhất định phải giết tên nam nhân này.
Mà ngoài cửa Mạc Sầu ngăn trở Thượng Quan Hạo, Mạc Ưu cùng mấy người thị vệ đánh nhau.
Động tĩnh trên lầu đã sớm kinh động đến mọi người, toàn bộ Xuân Phong lâu nháo loạn, rất nhiều người chạy mất.
Đã có người sớm báo quan phủ, thủ bị (quan trấn giữ) kinh thành dẫn binh tướng bao vây Xuân Phong lâu, trong Xuân Phong lâu biến cố lớn như vậy, các cô nương sợ đến hoa dung thất sắc (mặt mày biến sắc), không biết đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người vây ở giữa đại sảnh, không hiểu gì bị khủng hoảng kêu lên, lúc này lầu hai vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng: “Hoảng cái gì?”
Chỉ thấy Niệm Dao đi ra, vẻ mặt âm vụ, nghiêm khắc trừng mấy người bên dưới đại điện một cái, các cô nương ở Xuân Phong lâu này, đại khái cũng biết Niệm Dao kỳ thực mới là lão bản (chủ) ở phía sau, bởi vậy vừa nhìn sắc mặt của nàng không tốt, liền không dám nói gì.
Mà ở ngay góc quẹo lầu hai, sớm đã tranh đấu thành một đoàn.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu rất mau giết mấy người thị vệ, lại cùng thủ hạ Thượng Quan Hạo mang đến đánh nhau, mà Thượng Quan Hạo một bên huy kiếm đẩy Mạc Sầu ra, một bên chuẩn bị xông tới.
Bên trong gian phòng, Thanh Dao từng bước ép sát, Trưởng Tôn Dận kia chỉ có tránh né phần chết, đã không còn sức đánh trả, nơi trước ngực bị ám khí gây thương tích máu không ngừng tuôn ra, nếu cứ theo đà này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc này, thủ bị kinh thành dẫn một phần binh tướng vọt vào, các cô nương sợ đến chạy tán loạn, nhắm trong góc phòng trốn.
Bất quá những binh lính kia không đem mấy hoa lâu nữ tử này ra ngoài, trực tiếp hướng tầng trên xông lên.
Lúc này góc ngoặt ở lầu hai phát ra ùm ùm thanh âm, có người bị quăng xuống lầu.
Mấy tên thủ hạ Thượng Quan Hạo mang đến cũng bị Mạc Ưu giết, thế nhưng Thượng Quan Hạo lại vọt vào được bên trong gian phòng, phi thân nghênh chiến Thanh Dao, mà Trưởng Tôn dận bên cạnh mặt trắng như tờ giấy, thở gấp, dùng tay vịn một bên tường để trụ vững.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nghiêng mình chuẩn bị xông tới, thế nhưng một nhóm lớn thủ bị quân vọt lên, một đường xông về phía trước, hàng lang lầu hai chật hẹp, người không tản ra được, ngược lại tiện lợi cho Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người dựa vào cùng một chỗ, phàm là có người xông lên, kia bảo kiếm cùng loan nguyệt đao mang theo sát khí mạnh mẽ, tàn nhẫn đánh tới, thỉnh thoảng lại có người từ trên lầu rớt xuống.
Mà trong phòng, Thượng Quan Hạo cùng Thanh Dao đánh nhau cùng một chỗ.
Thượng Quan Hạo mặt âm trầm, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi là ai, thật lớn mật, cũng dám ở địa bàn Thanh La quốc sát hại Dận vương gia, hôm nay nhất định phải cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Thanh Dao quanh thân lệ sát, ống tay áo vung lên, ngăn lại Thượng Quan Hạo nội lực, người đã trực tiếp bay vào bên trong, đôi tay trắng giơ lên, hoàng vĩ cầm kia đã bay đến trong lòng nàng, nơi đây không thích hợp ở lâu, vẫn là mau chóng thoát thân là tốt.
Nhưng Thượng Quan Hạo kia đâu chịu để cho nàng ly khai, cánh tay dài vung lên, trường kiếm vẽ ra thật nhiều đóa kiếm hoa, đâm thẳng tới, Thanh Dao hất hoàng vĩ cầm lên, liền tạo một luồng gió mạnh, ngăn cản đòn đánh tới, thân hình hơi thối lui ra sau một ít, cười nhạt châm chọc.
“Nếu cứ tiếp tục tranh đấu như vậy, chỉ sợ Dận vương gia sẽ mất mạng.”
Nàng một lời nhắc nhở Thượng Quan Hạo, lúc này hắn cũng không thể để cho Trưởng Tôn Dận chết, lập tức dừng tay tiến lên một bước ôm lấy Trưởng Tôn Dận, phi thân đi.
Phi thân xuống khỏi lầu hai, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Dận vương gia bị trọng thương, thích khách một tên cũng không được tha.”
Thanh dao nghiêng mình bay ra, ống tay áo phất lên, nổi lên một luồng gió mạnh, mấy người binh sĩ bị bắn khỏi lan can, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu rất nhanh vọt đến bên cạnh nàng, liếc mắt quan sát một cái từ trên xuống dưới, thân thiết hỏi: “Chủ tử không có sao chứ.”
Thanh Dao lắc đầu, con ngươi bao phủ một tầng hung tàn.
Trưởng Tôn Dận kia chỉ sợ không chết được, nghĩ đến đây, nàng đối với Thượng Quan Hạo càng thêm một phần căm hận, nam nhân này luôn luôn cùng nàng đối nghịch, được, từ trước đến giờ thật đúng là một chút hắn cũng không thay đổi, bất quá lúc này phải nhanh một chút thoát thân mới tốt, lập tức vượt lên đầu lao người xuống.
“Đi.”
“Dạ, chủ tử” Mạc Sầu cùng Mạc Ưu sau đó cũng nhảy theo xuống, thủ bị kinh thành vừa nhìn ba tên thích khách xuống lầu, nào dám sơ suất, lập tức theo sát phía sau, mười mấy binh sĩ rất nhanh từ lầu hai nhảy xuống lầu một, bao vây ba người Mộc Thanh Dao các nàng.
Ba người lạnh nhạt nhìn phía sau, một thân dữ dội, những người này các nàng còn không thèm để vào mắt.
Bất quá bên ngoài có một nhóm lớn binh sĩ bao vây Xuân Phong lâu, nếu như các nàng chạy thoát, chỉ sợ các cô nương trong Xuân Phong lâu này chắc chắn phải chết, tuy rằng nàng muốn giết người báo thù, nhưng còn không đến mức hại người, lúc này phải làm sao bây giờ?
Thanh Dao đang vô kế khả thi, xoay mình, một thanh âm lãnh mị vang lên.
“Thật lớn mật, dám bao vây Xuân Phong lâu.”
Theo tiếng nói vừa dứt, một đạo bóng dáng lóe lên, áo bào trắng vung lên, tóc đen bay múa, thật giống như ám dạ Tu La, mang theo mây mù quỷ mị, chậm rãi hạ xuống bên cạnh Thanh Dao bọn họ.
Thủ bị kinh thành vừa nhìn thấy lại thêm một người nữa, sắc mặt khó coi mở miệng.
” Tặc tử lớn mật, dám làm bị thương Dận Vương điện hạ, lập tức ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, bằng không đừng trách chúng ta thủ hạ vô tình.”
Thủ bị kia bởi vì trong lòng lo sợ, nên nói chuyện không đủ mạnh, một điểm thuyết phục cũng không có.
Thanh Dao cười lạnh một tiếng, khóe môi nhất câu, nhưng cuồng vọng, bễ nghễ mở miệng: “Chỉ bằng mấy người các ngươi? Còn muốn bắt lấy chúng ta, nực cười.”
Nàng nói xong, quay đầu hơi nghiêng nhìn phía Ngân Hiên, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, để cho Xuân Phong lâu các ngươi gặp phiền toái rồi “
“Không có việc gì”, ngân hiên không nhìn nàng, nhưng thanh âm cũng chẳng lạnh lẽo, mang theo ấm áp, chỉ là ngẩng đầu một cái, trong con ngươi đen kia bắn ra chính là ánh sáng khiếp người, lãnh mị thanh âm vang lên.
“Niệm Dao, lập tức đem các cô nương triệu tập lại, nhanh chóng rời khỏi Xuân Phong lâu.”
Chỉ cần người không có việc gì, một tòa xuân phong nho nhỏ, hắn còn không để vào mắt.
“Dạ, gia” Niệm Dao lĩnh mệnh, ra lệnh một tiếng, lầu trên lầu dưới các cô nương tất cả đều đứng cùng nhau, cẩn thận từng li từng tí nhìn hết thảy trước mắt, tú bà dẫn theo quy nô Xuân Phong lâu còn có Niệm Dao bảo vệ nhóm các cô nương này.
Mà ngoài cửa Xuân Phong lâu lúc này nghiêng mình tiến đến hai ba nam tử thân thủ bất phàm, cung kính mở miệng, “Gia.”
“Giết sạch.”
Ngân Hiên lạnh giọng mệnh lệnh, lập tức mọi người di chuyển, ngân hiên cùng Thanh Dao quanh thân sát khí, dẫn thủ hạ cùng xông tới, mạnh mẽ phóng ra bên ngoài, thủ bị kinh thành vừa nhìn thế trận, khủng hoảng liền lui về phía sau, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy, thỉnh thoảng sợ hãi lấy tay xoa trán.
Hắn trong lòng biết rõ ràng, những kẻ này là người giang hồ, mỗi người thân thủ bất phàm, đừng nói hắn dẫn theo hai nghìn binh sĩ, chính là mang năm nghìn, cũng chưa chắc có thể thắng được bọn họ.
Một bên thì tiến tới, một bên thì rút lui, thẳng một đường ra khỏi Xuân Phong lâu, phía bên ngoài quả nhiên có rất nhiều binh tướng vây quanh, liều mạng xông tới.
Trên đường cái không có một người, hơi thở tử vong bao phủ toàn bộ phía chân trời.
Thanh Dao bọn họ bên này, tuy rằng ít người, thế nhưng mỗi người sđều át khí tận trời, con ngươi đỏ đậm, ngược lại với thủ bị quân, tuy rằng nhiều người, nhưng mỗi người nhát gan sợ chết, ngay cả khí thế cũng kém một bậc, bởi vậy mỗi người sợ sệt, khủng hoảng…