Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 5 - Chương 202: Đao kiếm tương kháng

Ngày hôm nay trời nắng chang chang, nhóm đến Đát La Tư thay y phục thành hắc y của Đại Thực Quân, lòng chảo sông bên ngoài thành sớm đã hoang phế, bên kia bờ sông qua nhiều lần đại chiến đã thành phế tích. Tường thành tứ phía đổ nát, nhưng trong thành ngoài thành, tụ tập hơn hai trăm ngàn người, tình cảnh vô cùng hùng tráng.


Bọn họ cưỡi ngựa rong ruổi trên bình nguyên, đến gần Đát La Tư. Nơi đây từng là Thánh thành của Hỏa giáo, là một trong ba nơi mà nhà tiên tri Tỏa La Á Tư Đức từng truyền giáo, thời điểm quân đội Đại Đường cường thịnh nhất, ảnh hưởng đến cả tận đây, sau đó vươn triều Tát San lụi tàn, Đường quân lui về phía đông.


Hồng Tuấn bình tĩnh lại, gác mọi chuyện qua một bên, dù sao trước mắt chuyện sống chết của A Thái vẫn quan trọng hơn. Chỉ có Lý Cảnh Lung giục ngựa ở phía sau hắn, cùng Cừu Vĩnh Tư trao đổi qua ánh mắt, lo lắng đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.


Trong thành Đát La Tư, Thánh điện đã bị hủy, có hơn mười vạn người ở quảng trường trước tế đàn, phía Bắc có một bức bích họa rất lớn, phía trên là thần Quang minh A Lạp Hồ – Mã Tư Đạt, người đã trao tặng Tỏa La Á Tư Đức Thần Hỏa giưới, trước bích họa là một bức tượng toàn thân Tỏa La Á Tư Đức, đầu đã bị hủy một tay vẫn vươn về phía trước, biểu tượng vạn trượng sáng rọi.


Nhóm Lý Cảnh Lung xuống ngựa, nhìn về phía trung tâm Đát La Tư, bảy ngày trước Ba Tư đã thông báo cho toàn bộ thung lũng Tân Nguyệt, sẽ phá hủy thánh giới ở Đát La Tư, xử quyết người cuối cùng còn lại của gia tộc Y Tư Ngải.


“Đến đây.” Lý Cảnh Lung đã điều trai đội hình toàn thành một lần, vạch sẵn đường đi, trong thành người đông nghìn nghịt, đầu tiên bọn họ đi vào một dân trạch, bên trong xuất hiện một nam nhân trung niên mặc áo đen, thấy bọn họ đi vào, cởi khăn che mặt


“Đây là Lạp San.” Lý Cảnh Lung nói, “Tín đồ Hỏa giáo.”
Nam nhân kia làm thủ thể, chính là biểu tượng hỏa diễm bay lên, Cừu Vĩnh Tư dùng ánh mắt hỏi thăm, Lý Cảnh Lung gật đầu ra hiệu có thể tin tưởng, nói: “Ngày đó là hắn đưa chúng ta đi tìm A Thái.”


“An Mạn chưa vào thành.” Lạp San nói được tiếng Hán nhưng vẫn cứng nhắc, “Hắn sẽ xuất hiện khi mặt trời lên đỉnh, vị huynh đệ ngươi nói kia đâu?”
“Là em ấy.” Lý Cảnh Lung vỗ vai Hồng Tuấn nói, “Em phụ trách việc dùng phi đao, chặt đứt tay Ba Tư, cởi trói cho A Thái.”


Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng, Lạp San nói: “Có thể có mai phục, đi theo ta.”
“Đứa nhỏ này làm thế nào đây?”
Trần Phụng đáp: “Ta đi theo bọn họ, sẽ không quấy rối.”
“Nhóc con ngoan thật.” Lạp San cười nói, rồi đưa Trần Phụng một cây chủy thủ, nói, “Nhóc tự bảo vệ chính mình.”


Chủy thủ kia so với cánh tay Trần Phụng còn lớn hơn, Vũ Châu ôm lấy hắn, nhét chủy thủ vào thắt lưng, coi như đoản kiếm mà dùng. Lạp San đưa bọn họ ra chợ, tất cả mọi người mặc áo đen, bách tính đông đúc, nhìn ai cũng giống tuần sát, xếp hàng mà đi, cũng chẳng ai nghi ngờ.


“Ta thấy hắn.” Hồng Tuấn thấp giọng nói.


Rời khỏi chợ, dọc theo con đường đầy đá vỡ là thánh điện Đát La Tư, và quảng trường, ở đó Tỏa La Á Tư Đức nắm một thanh quyền trượng, tay phải giơ lên ấn xuống. Quyền trượng như cột đá đứng lặng im, mà A Thái y phục rách rưới, tóc bết máu, trói trên quyền trượng, đầu cúi thấp khoong


Rời đi chợ, dọc theo tàn phá thạch trên đường đi, chính là Đát La Tư Thánh Điện cùng trước điện quảng trường, trong sân rộng, Zoroaster tay trái nắm một thanh trụ quyền sở hữu ruộng đất trượng, tay phải lăng không ấn xuống phía trước. Quyền trượng như là cột đá đứng lặng, mà A Thái thì y phục tàn phá, trên tóc tràn đầy vết máu, bị trói tại quyền trượng bên trên, cúi thấp đầu, đã không biết sống chết.


Dưới tế đàn, trên quảng trường, người người nhốn nháo, đều là bách tính muốn xem sự kiện lịch sử này.
“Đi.” Cừu Vĩnh Tư thúc giục nói, “Đừng dừng lại lâu.”
Lạp San đưa bọn họ đến một nơi hẻo lánh, nói với Hồng Tuấn, “Mời ngài đi theo ta.”


Lạp San đến một bên Thánh điện, vung dây thừng, Hồng Tuấn, Vũ Châu đưa theo Trần Phụng trèo lên một bên Thánh điện. Tới một bình đài để ẩn nấp, mọi người ẩn thân dưới ánh mắt trời, nhìn rất rõ tình hình trên quảng trường, trước tế đàn, nơi A Thái bị trói đều nằm trong phạm vi ném phi đao của Hồng Tuấn.


“Lúc đầu định giao cho Mạc Nhật Căn.” Lý Cảnh Lung nói, “nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là  giao cho em an toàn hơn.”


Dù sao Lý Cảnh Lung không biết Ba Tư sẽ mang vũ khí gì, nếu không phải pháp bảo tầm thường thì Đinh Đầu Thất Tiễn của Mạc Nhật Căn sẽ khó khắc chế, lại nhìn xích sắt trói A Thái vẽ đầy chú văn, nhỡ một chiêu không xong thì rất dễ thất bại.
“Có xa không?” Lạp San cực kỳ căng thẳng.


“Khoảng cách vừa đủ.” Hồng Tuấn đáp, “Yên tâm.”
Lý Cảnh Lung kéo Cừu Vĩnh Tư, gật đầu với Hồng Tuấn, hai người nhảy xuống Thánh điện trà trộn vào đám người, Vũ Châu và Trần Phụng ngồi xuống.


Dân chúng tụ tập trên đỉnh, trước thánh điện, sau cột đá, quanh chợ toàn là người, chỉ có trên tế đàn chừa lại một khoảng trống, vệ binh nghiêm mật vây quanh. Khoảng đất trống cách nóc nhà gần nhất chừng trăm bước, mũi tên bay được đến tế đàn thì đã hết lực.


Tất nhiên Ba Tư chẳng sợ hãi gì, hắn hạ quyết tâm vào lúc này phải hủy diệt Hỏa giáo triệt để, bốn phuong tám hướng đều có thủ vệ cầm loan đao, tại lúc này mọi thứ đều chăm chú về phía tế đàn.


Hồng Tuấn để ý những thủ vệ ở trên cao Thánh điện, nghĩ thầm khi mọi chuyện xảy ra nhất định sẽ bị vây hãm. Lạp San dựa vào nét mặt hắn nói, “Đều là huynh đệ chúng ta.”
Vũ Châu hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu người.”


Lạp San giơ ba ngón tay, nói: “Ba trăm, vốn mọi người không tới, chúng ta sẽ liều mạng dù chết cũng muốn cứu Y Tư Ngải.”
Hồng Tuấn thầm nghĩ xem ra ở Đát La Tư A Thái vẫn còn bộ hạ cũ, chỉ là sao có mỗi ba trăm người thì cứu A Thái thế nào.
Vũ Châu: “Cơ bản là không có khả năng.”


Lạp San: “Không cứu được từ cùng tử chiến cũng như vậy.”


Lúc Lý Cảnh Lung lẻn vào Đát La Tư, hỏi thăm tin tức A Thái, nguyên nhân là như vậy mới gặp Lạp San, lúc đó Lạp San nếu định bán đứng bọn họ đã bắt hắn làm con tin thì mọi chuyện đã xong rồi, chẳng việc gì phí công sức hỗ trợ hắn cứu người.
Hồng Tuấn nói: “Ai phát lệnh?”


“Ngươi phát lệnh.” Lạp San nói, “Mọi người chỉ chờ ngươi động thủ rồi cùng nhau xông lên cứu bệ hạ.”
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, lại hỏi: “Ba Tư có pháp thuật gì.”
Lạp San lắc đầu, “Mọi người chưa ai thấy hắn sử dụng pháp thuật bao giờ.”


Hồng Tuấn chỉ sợ Ba Tư có năng lực gì đó không tầm thường, nhưng dù hắn có là đại yêu quái, Cừu Vĩnh Tư có Hàng Ma xử, cộng thêm Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung, cũng không sợ hắn. Hai mắt Hồng Tuấn nhìn chằm chằm tế đàn, nắm chặt phi đao trong tay, suy nghxi xem Ba Tư sẽ từ phía nào tới. Mà Lạp San thấy Hồng Tuấn căng thẳng mới kể lịch sử của Đát La Tư, từng cùng Đường quân, Thổ Phiên, Hồi Hột đại chiến ở đây.


Từ xưa tới nay, Đại Thực, Tát San, Đại Đường, ba bên liên thủ ở đây rồi đối kháng, đánh đến mức không hòa giải được, một lần tranh đoạt Tiểu Á Tế Á và lòng chảo sông Tân Nguyệt, đến khi vương triều Tát San hủy diệt, Đường quân không đủ sức xoay chuyển đất trời. Mặt dù khống chế một khu vực lớn, nhưng thu thuế quá nặng, bách tính vẫn luôn thương nhớ tiền triều.


“Lần này cứu A Thái xong, các ngươi định làm thế nào?” Hồng Tuấn nghe đến đây, liền hỏi.
“Chúng ta không còn gốc rễ để phục quốc.” Lạp San nói, “Chỉ cần cứu được bệ hạ, có lẽ chúng ta sẽ rời khỏi Đát La Tư.”


“Đi đâu?” Hồng Tuấn không biết tại sao nhớ tới Thánh địa yêu tộc.
Lạp San nói: “Theo đồng cỏ và nguồn nước mà ở lại, lập Thánh địa mới.”
“Đây không phải giống chúng ta sao?” Đột nhiên Trần Phụng nói.
Vũ Châu thủ thế ‘suỵt’ một cái, ra hiệu Trần Phụng đừng chen ngang.


“Nếu lực lượng đầy đủ, các ngươi sẽ đoạt lại Đát La Tư từ Đại Thực sao?” Hồng Tuấn hỏi Lạp San, “Xây dựng lại vương triều Tát San, các ngươi chiến đấu được chứ?”
“Tất nhiên.” Lạp San nói, “Vinh quang của Cư Lỗ Sĩ đại đế, ai nỡ từ bỏ?”


“Không thể sống chung sao?” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói, câu này không phải hỏi Lạp San mà là tự hỏi.
“Chiến tranh và đổ máu là mãi mãi.” Lạp San đáp, “Người Á Thuật, người Mã Kỳ Đốn, đều thống trị chúng ta, bây giờ là A Lạp Bá, cực khổ chỉ có thể tự mình giải thoát.”


Hồng Tuấn liếc nhìn Lạp San, ánh mắt hết sức phức tạp, Lạp San nói: “Người dân Đại Đường các ngươi không trải qua những chuyện này, ngươi không hiểu.”


Hồng Tuấn không tranh luận, vào lúc này, dưới đám đông chen chúc vang lên những tiếng hoan hô, đội cận vệ rẽ lối, một tướng lĩnh nhỏ người cưỡi một con ngựa lớn, từ từ chạy tới.
“Đó là Ba Tư.” Lạp San nói, “Lúc nào ngươi động thủ, tính mạng bệ hạ giao cho ngươi.”


Nói xong, Lạp San hướng phía Hồng Tuấn, tay phải cầm loan đao đặt lên ngực trái. Một khắc này, Hồng Tuấn phát hiện quanh mình, tất cả vệ sĩ trên đỉnh điện đều làm động tác như vậy. Bọn họ đều cầm loan đao, im lặng đặt lên ngực trái.


Kia là lễ tiết nào đó của Tát San, chính là biểu lộ sự cảm kích.
Hồng Tuấn trầm giọng nói: “Ta biết rồi.”
A Thái bị trói trên trụ đá, nghe tiếng hoan hô thì ngẩng đầu, Ba Tư gạt đám người đi đến trước tế đàn. Cao giọng nói một câu.
“Hắn nói, gia tộc Y Tư Ngải…”


Hồng Tuấn khoát tay, ra hiệu không cần phiên dịch, chỉ im lặng nhìn A Thái. Đột nhiên hắn có ảo giác, dường như người bị trói trên quyền trượng cũng là ‘chính hắn’. Giọng Ba Tư âm vang hữu lực, cả quảng trường yên tĩnh, gần hai trăm ngàn người nhìn chằm chằm lên tế đàn, dáng người Ba Tư không cao, nhưng giọng nói hùng hồn, vang vọng dưới trời xanh. Hiển nhiên hắn đang liệt kê tội trạng của gia tộc Y Tư Ngải.


Ba Tư nói xong, dân chúng lại reo hò.
“Bọn chúng nói mấy phần thật, mấy phần giả?” Cừu Vĩnh Tư và Lý Cảnh Lung đứng cạnh nhau quan sát đám người.
“Sẽ sớm biết thôi.” Lý Cảnh Lung đáp.


Mấy người hầu tiến lên, một người hâu nâng khay, bên trên là Thần Hỏa giới của Tỏa La Á Tư Đức, vật này biểu tượng cho ánh sáng và lửa cháy, vĩnh viễn tồn tại giữa nhân gian.


Hai người hầu khác nâng hai cái khay, có một bản kinh thư, một khay khác là một con dao găm, chuôi làm bằng vàng khảm nạm bảo vật, mặc dù hình dạng là dao găm nhưng được Cáp Lý Phát gọi là ‘Thánh kiếm’, thường nói một tay cầm kinh thư một tay cầm kiếm truyền đạo, chính là từ đây mà ra.


Trong chốc lát toàn bộ bách tính trên quảng trường đều nín thở, lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng nghe được.


Người hầu đặt Thần Hỏa giới chính giữa tế đàn, Ba Tư mang theo kinh thư, đọc thánh giới, tất cả mọi người đều quỳ xuống, giọng Ba Tư trầm bổng du dương, A Thái chậm rãi ngẩng đầu, mặt đầy vết máu nhìn về phía tế đàn.
“Ta muốn…” Hồng Tuấn giữa tĩnh lặng, khẽ mở miệng.


Lạp San quay đầu, nhìn Hồng Tuấn.
Tay phải Hồng Tuấn lắc một cái, Phi đao hợp thành Mạch Đao, thấp giọng nói: “Cho dù ai thống trị mảnh đất này…”


Cùng lúc đó, Ba Tư cầm Thánh kiếm, hướng phía Hỏa Thần giới, giơ lên, cổ tay hiện ra Đại Nhật Kim luân khúc xạ lại ánh sáng, phía dưới trước tế đàn, bầu không khí cực kì căng thẳng.


“Chúng sinh đều bình đẳng.” Hồng Tuấn nhắm hai mắt lại, nói: “Chỉ có hi vọng duy nhất là không còn giết chóc, không còn bi thương mà thôi.”
Ba Tư hét lớn một tiếng, Thánh kiếm chém xuống, ngay sau đó, Hồng Tuấn cầm Mạch Đao, dứt khoát vung lên!


Đao khí bay ra, bằng một góc độ cực kỳ ảo diệu, chém đứt cột đá phía sau A Thái, chặt đứt xiềng xích rồi gào thét bay về phía tế đàn, đến chỗ Ba Tư. Ngay tại khoảnh khắc xiềng xích bị cắt đứt, Ba Tư sợ hãi trong khoảnh khắc nguy hiểm, theo bản năng giơ ngang đao chặn lại.


Trảm Tiên Mạch Đao và Thánh kiếm va chạm, tiếng vang lanh lảnh nhưng đánh sụp cả trời.
Đao khí bị chặn!


Đây là chí cao pháp bảo Trung Thổ và Tây Vực lần đầu so đấu, Trảm Tiên Phi Đao truyền lại từ thời Phong Thần, của Lục Áp Đạo Quân, chỉ hai chữ “Trảm Tiên” đã đủ hiện rõ sự dũng mãnh, Hồng Tuấn từ khi có pháp bảo này bách chiến bách thắng, chưa bại một lần, vốn định dùng đao khí chém đứt một cánh tay của Ba Tư, cướp Đại Nhật Kim luân, không ngờ bị Thánh kiếm cản lại, trong nháy mắt liền biết địch nhân có thần binh siêu cấp!


“Cứu người!” Lý Cảnh Lung gào to một tiếng, cùng Cừu Vĩnh Tư xông lên tế đàn!
A Thái lảo đảo quỳ xuống, tình hình đại loạn, Hồng Tuấn thu Mạch Đao, lao xuống như một mũi tên, tất cả các vệ sĩ áo đen đồng lọat dùng nỏ cứng bắn về phía tế đàn!


Hồng Tuấn hô to một tiếng, mở bung Ngũ Sắc Thần Quang, ngăn cản tên bay, Vũ Châu giao Trần Phụng cho Lạp San, nói: “Giao cho ngươi, dẫn nó đi!” Rồi cũng lao xuống.
Tế đàn trở thành mục tiêu tấn công, tên đen như mưa rào, phóng đến chỗ Tỏa La Á Tư Đức, lực tấn công ép Hồng Tuấn phải lùi lại.


Lạp San hạ lệnh, phục binh đồng loạt lao lên, chém giết nỏ thủ.
“Kim luân chưa lấy được!” Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư xông lên tế đàn, một trái một phải dìu A Thái, quát: “Vũ Châu đưa  hắn đi trước!”


A Thái bị trói đã lâu, hai chân thoát lực, quỳ rạp trước tế đàn, duỗi thẳng cánh tay phải đầy vết roi và máu khô, lần mò tìm Thần Hỏa giới trên tế đàn.
“Không kịp rồi!” Cừu Vĩnh Tư quát, “Hắn dùng pháp thuật!”


Ba Tư lảo đảo đứng dậy, gầm thét một câu, hai bên không hiểu nhau nói gì, nhưng Hồng Tuấn cũng đoán ra Ba Tư đã giận dữ cực điểm. Ngay sau đó Ba Tư bay lên, giương tay trái, đoạt lấy kinh văn, tay phải cầm Thánh kiếm, Thánh kiếm sáng rực, bay thẳng lên trời.


Trong chốc lát thần nộ bao trùm toàn bộ chân trời Đát La Tư, hai mươi vạn bách tính người thì kinh hoảng tháo chạy, người thì lảo đảo quỳ xuống xin được tha thứ, mây đen cuồn cuộn che lấp ánh nắng.


Hồng Tuấn lớn tiếng nói: “Không lấy được kim luân! Thanh kiếm mấy người không cản được đâu! Đi mau!”


Quanh người Ba Tư sấm sét ầm ầm, quyết chém giết toàn bộ bọn họ, hắn lắc tay một cái, Thánh kiếm hóa thành ngàn vạn lưỡi đao bao trùm thành Đát La Tư! Một khắc sau, vô số quang mang lấp lóe nhưng sao trời rơi xuống.


Hồng Tuấn hét lớn một tiếng, hai tay mở ra, chớp mắt Ngũ Sắc Thần Quang bao trùm từ tế đần đến toàn bộ thành Đát La Tư, Cừu Vĩnh Tư rút Hàng Ma xử quét một nhát kinh thiên động địa về phía Ba Tư. Nhưng Thánh kiếm rơi xuống, va chạm Hàng Ma xử, phản chấn khiến Cừu Vĩnh Tư lùi lại thổ huyết.


Lý Cảnh Lung lắc tay, giương cung, ánh sáng Tâm Đăng bắn ra bốn phía, ngay sau đó liên tiếp bắn tên, vọt về phía bầu trời, quang tiễn mang theo Tâm Đăng tạo thành từng vệt sáng trắng đụng phải Thánh kiếm thì Thánh kiếm rơi xuống, đúng là bị phá!
_____________________________________
Đao kiếm tương kháng: đao kiếm đối chọi