Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 5 - Chương 181: Bất hối tương bạn

Trời đất chìm trong bóng tối lần nữa, mà ở chân trời xa xôi phía đông, có một quầng sáng kim hồng lóe lên.
Ngay sau đó, tia sáng kia chiếu rọi Thần Châu đại địa.
Thiên Ma giật mình, thân thể lọt vào vòng vây của rất nhiều cường quang.
“Hồng Tuấn.”
“Cha?”


Một giọng nói từ lâu, vang lên trong lòng hắn.
“Hồng Tuấn!”
“Cảnh Lung?”


Một âm thanh khác, phá vỡ hắc ám mênh mông. Ký ức dường như trôi nổi như bọt biển trên đại dương tối mịt bao la, lúc thì hủy diệt, khi lại hiện ra quá khứ xa xôi, kéo ý thức của hắn ra khỏi biển cả hỗn độn. Ý thức hắn từ từ khôi phục, trong chốc lát yêu quái rời đi, bay lên đỉnh điện cung Hưng Khánh.


Giống như một lễ tế long trọng, thiên địa mười vạn chúng yêu, vờn quanh Thiên Ma, ào ào quỳ xuống.


Phượng hoàng từ phía cuối chân trời bay tới dẫn dắt ngàn vạn loài chim, phía sau là biển mây cuồn cuộn, bay vụt qua Trường An. Kim Sí Đại Bằng đậu trên đỉnh cao nhất cung Hưng Khánh, trong mắt phản chiếu hết thảy phồn hoa nhân gian Thần Châu, tất cả mọi thứ trong tĩnh lặng mà hưng diệt, như dòng thủy triều lên xuống.


Lý Cảnh Lung mang thân thể đầy thương tích, trong tay phóng ra một tia sáng rực rỡ, cố gắng tiếp cận Hồng Tuấn.
“Sinh giả… vị quá khách…”
Thanh âm trầm thấp của hắn vang vọng thế gian, trong khoảnh khắc hắc vụ bao trùm cả thiên địa bị ánh sáng kia đẩy lùi.
“Tử giả vị… quy nhân.”


Ánh sáng kia là mặt trời rực lửa chiếu rọi thiên địa, là những vì tinh tú lấp lánh giữa trời đêm, là một ngọn đèn không bao giờ tắt đang soi rọi từng mảng tăm tối của thế gian này.
“Thiên địa nhất… nghịch lữ, đồng bi vạn cổ… trần.”


Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt lại, một tay đặt lên trán Hồng Tuấn.


Một đạo bạch quang tỏa ra, bao trùm chiến trường thi sơn huyết hải. Ở kia trong ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, Bình Khang trong xa hoa truỵ lạc, Khu ma ti dưới cây ngô đồng trong ánh nắng ngày hè, bầu trời nơi tái ngoại mù mịt bão cát cùng tuyết bay, tiếng ca của A Thái trong trẻo như tiếng suối, Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa đi hái lá cây buổi sớm, Cừu Vĩnh Tư múa bút như bay, mọi thứ bỗng chốc hóa thành một bài thơ bất hủ rơi vào chén rượu của Lý Bạch


Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông.
Ngân yên bạch mã độ xuân phong.
Lạc hoa đạp tận du hà xứ?
Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung.
Cường quang ầm ầm xuyên qua linh hồn Hồng Tuấn, bên tai hắn vang lên một tiếng hét, dường như có thứ gì đó rời khỏi thân thể.


Giải Ngục lăn lộn, hóa thành hắc hảo cháy hừng hực, bay lên, thời gian dường như dừng lại.
Viên Côn lạnh lung nói: “Đoán ngươi sẽ không mang ma chủng đi, coi như chiếm được nhục thân Khổng Tước Đại Minh Vương mọi chuyện sẽ thuận lợi sao? Ngu xuẩn!”


Hồng Tuấn ở dưới bạch quang, ý thức mơ hồ, hóa thành từng điểm ánh sáng bay lên, tam hồn thất phách vì tách rời ma chủng mà vỡ vụn.
“Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung trong tầng ánh sáng thấp giọng nói: “Vẫn không dám nói với em, thật xin lỗi.”


“Ta đã tha thứ cho huynh từ lâu rồi.” Hồng Tuấn thấp giọng nói: “Ta sẽ phải chết sao? Ta đã…”
Tam hồn thất phách tiêu tán, Hồng Tuấn dần mơ hồ.
“Ta là… ai?” Ký ức Hồng Tuấn không ngừng vỡ vụn, ý thức cũng mê man, ngũ giác biến mất, càng ngày càng mơ hồ.


“Không.” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, “Còn chưa đến lúc.”


Ngay sau đó, Lý Cảnh Lung khép hai tay, ngón tay trái dựng thẳng, tay phải để ngang, tế lên Đăng quyết, ánh sáng Tâm Đăng cuồn cuộn rót vào thân thể Hồng Tuấn. Một khắc sau, linh hồn vỡ vụn của Hồng Tuấn được tu bổ, hắn giơ tay lên, cánh tay hư ảo, dần hiện hình.
“Cảnh Lung?” Hồng Tuấn nghĩ tới, run giọng nói.


Vô số ký ức cùng với Lý Cảnh Lung tràn vào trong đầu hắn, bù khuyết lại vào linh hồn đã tan nát của hắn, ý thức rõ ràng, mỗi một quá khứ truyền đến rất chân thực, nhân gian hỉ nộ ai nhạc, vui buồn hợp tan, dường như chỉ giơ tay là chạm đến được.


Nhưng Hồng Tuấn cố gắng nhớ lại, lại thấy thiếu mất một khoảng quá khứ.
“Ta là… Hồng Tuấn, nhưng ta…” Hồng Tuấn mê man giữa quang mang của Tâm Đăng, nói.
Sau một khắc, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn.
Vương bào tung bay, như mặt trời, như hoàng hôn, như liệt diễm không ngừng sinh sôi—


“Con là Hồng Tuấn, hài tử của Khổng Tuyên, cũng là con trai của Trọng Minh ta.” Một giọng nói vang lên.
Trong tiếng nổ vang, Tâm Đăng, cung Hưng Khánh, mọi cảnh tượng đều biến mất, tiểu Hồng Tuấn nằm trong một lồng ngực ấm áp, nắm chặt vương bào của Trọng Minh.


Hắn cảm nhận một giọt nước mắt vương trên má mình, chậm rãi đứng dậy, cực kỳ kinh ngạc.
“Đây… đây là nơi nào?” Hồng Tuấn nói.
“Diệu Kim cung.” Trọng Minh lạnh lùng nói, “Nhà mới của con.”
“Cha ta…” Tiểu Hồng Tuấn cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ nổi.


“Ta là cha con.” Trọng Minh trầm giọng nói, hắn thở dài, đứng dậy từ vương tọa, tiểu Hồng Tuấn đi ra đài cao bên ngoài Diệu Kim cung nhìn về phía mặt trời đang mọc dần lên ở phía xa.
“Con sẽ ở lại đây ngắn ngủi vài năm.” Trọng Minh nói, “Duyên phận hai ta cũng sẽ chấm dứt ở nơi đây.”


Tiểu Hồng Tuấn bỗng nhiên quay đầu, Trọng Minh tiến lên, xoa đầu hắn, lại nói: “Chim non rời ổ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chim di trú bay về nam, mây trắng tụ rồi tản, giữa thiên địa có quá nhiều ‘đạo lý’ không làm trái được.”


Tiểu Hồng Tuấn ngẩng đầu, Trọng Minh giơ tay trước mặt hắn, tiểu Hồng Tuấn nắm đầu ngón tay hắn, Trọng Minh dắt tiểu Hồng Tuấn đến dưới tàng cây trên sân thượng Diệu Kim cung.


“Rất nhiều năm sau, sẽ có một người, đến đây, đưa con rời khỏi ta.” Trọng Minh nói, “Ta không có tư cách làm một phụ thân …”
“Cha.” Tiểu Hồng Tuấn khẽ kêu một tiếng.


“Thanh Hùng thường coi con là Khổng Tuyên.” Trọng Minh cúi đầu, vuốt lưng tiểu Hồng Tuấn, “Nhưng ta biết, con là con, con là Hồng Tuấn hài tử của Trọng Minh, không phải Khổng Trù Tinh, cũng không phải là Khổng Tuyên.”


Tiểu Hồng Tuấn nhìn mặt trời mọc dần lên đỉnh Thái Hành sơn, ghé vào ngực Trọng Minh, dần nhớ lại chuyện cũ.
“Trọng Minh.” Tiểu Hồng Tuấn nói, “Cha…”
“Đáp ứng ta một việc.” Trọng Minh nói.
Tiểu Hồng Tuấn ngước mắt, đối mặt với Trọng Minh.


Toàn thân Trọng Minh bắt đàu thiêu đốt, vỡ vụn, giữa ngọn lửa hừng hực lại khiến Hồng Tuấn cảm giác ấm áp vô cùng, quần áo đều bị thiêu sạch, giống như ngày đó Hồng  Tuấn trêu đùa Trọng Minh, thiêu rụi cả Diệu Kim cung, nhưng giữa cường quang cả hai bị thiêu thành tro, nhưng hồng quang lại tụ về người hắn.


“Ta giao phó Niết Bàn cho con.” Trọng Minh thấp giọng nói, “Sau khi trùng sinh, con là tân Khổng Tước Đại Minh Vương, là Yêu Vương của Thần Châu đại địa này…”


Nổ vang một tiếng, hồng quang biến mất, toàn thân Hồng Tuấn hiện ra giữa liệt hỏa, hỏa diễm của Trọng Minh hóa thành vương bào nhẹ nhàng quấn lên người hắn, bên trên vương bào hai dải lông đuôi Phượng Hoàng theo gió tung bat!


“Ông” một tiếng, trên lồng ngực trần của Lý Cảnh Lung, hình xăm Khổng tước hiện ra, lấp lóe kim hồng.
Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung ôm lấy nhau, bên tai còng vọng lại giọng nói của Trọng Minh.
“Tạm biệt, Hồng Tuấn.”


“Ngày đó con không hối hận rời khỏi Diệu Kim cung, cha cũng chưa từng hối hận, có con làm bạn bên người.”
Tiếng phượng hót vang vọng chín tầng trời, vạn loài chim cùng đau xót, Phượng Hoàng niết bàn, Hồng Tuấn quay đầu hét lên, “Cha!”


Thân thể Phượng Hoàng không ngừng cháy rực, hóa thành tro tàn bay đi. Hồng Tuấn quay người, lao đến phía tro bụi, nhưng tro bụi bay đi tản khắp thiên địa, không còn dấu vết.
“Cha…” Hồng Tuấn ngẩng đầu, nhìn bầu trời cao, lệ nóng chảy dài.


Lý Cảnh Lung hô to một tiếng từ không trung ngã xuống, Hồng Tuấn quay người bay về phía Lý Cảnh Lung, đỡ được hắn.
Côn Thần, Kim Sí Đại Bằng, Chiến Tử Thi Quỷ Vương, Ngọc Tảo Vân, lẳng lặng nhìn về chân trời.


Phượng Hoàng niết bàn, tản vào trời đất, một chút pháp lực mạnh mẽ còn lại, tái tạo nhục thân cho Hồng Tuấn.
Lý Cảnh Lung không ngừng thở dốc, bắt lấy tay Hồng Tuấn, hai người im lặng chăm chú nhìn nhau.
Ánh mắt Hồng Tuấn mờ mịt, Lý Cảnh Lung huơ tay trước mặt hắn, hỏi: “Hồng Tuấn?”


Hồng Tuấn bừng tỉnh, nhìn về phía chân trời, toàn thân Giải Ngục tắm trong hắc hỏa, càn rỡ cười to.


“Hồng Tuấn ngươi nên cảm tạ Phượng Hoàng cha ngươi và tiểu tình lang.” Giải Ngục nói, “Vì ngươi mà đúc lại tam hồn thất phách, tái tạo nhục thân, nhung ta nghĩ, chỉ sợ ngươi làm Yêu vương cũng chẳng được bao lâu.”


Hồng Tuấn mặc một thân vương bào, đỡ lấy Lý Cảnh Lung. Giải Ngục đoạt được ma chủng cùng tất cả ma khí, tự do tự tại, phách lối càn rỡ lại không có đấu được nó, toàn thân hiện ra lớp vảy bằng hắc hỏa, cất giọng: “Phong chính cho ta, ta cho ngươi vinh hạnh này—“


“…Sau đây, nhận lấy sự hủy diệt này… đây chính là thứ các ngươi muốn, thay đổi số mệnh… là đổi lấy việc ngươi không chết, nhất định phải trả giá đắt…”
Chiến Tử Thi Quỷ Vương cất cao giọng nói: “Thi Tộc ở đâu!”
“Ở đây!” Năm vạn Chiến Tử Thi Quỷ cùng gầm thét.


Chiến Tử Thi Quỷ Vương quát: “Đi theo Yêu Vương, khu trục Thiên Ma!”
Tiếng kêu kinh thiên động địa, Thanh Hùng lạnh lùng nói: “Các vị huynh đệ, đánh chết tên này cho ta!”


Trong khoảnh khắc, tam đại Yêu vương xông lên, Kim Si Đại Bằng, Cự Côn dẫn đầu cầm tộc phóng tới, dưới mặt đất phóng tên, đuổi theo Giải Ngục!
“Khu ma sư!” Lý Cảnh Lung kiệt lực quát.
“Có!” Đám Khu ma sư chạy về phía Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn.


“Chờ đợi cơ hội.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta không giết được nó nhưng có thể làm nó trọng thương! Hồng Tuấn, em…”
“Ta hành động cùng mọi người!” Hồng Tuấn nói, “Nghe huynh chỉ huy!”


Nhóm Khu ma sư xông lên đỉnh điện, ánh nắng vạn trượng, mà Giải Ngục phun hắc hỏa hừng hực, đàn chim bén lửa rơi xuống như mưa, Giải Ngục lăn lộn trên không, Cự Côn và Kim Sí Đại Bằng bắt đầu giao đấu với Ma Long.
“Đó là…” Cá chép yêu run giọng hô, “Nó…”


“Đừng có nói ra!” Lý Cảnh Lung quát.
“Triệu Tử Long không phải người!” Mạc Nhật Căn hô.
“Tách ra!” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn đưa Lý Cảnh Lung bay lên đỉnh điện bên cạnh.
“A?” Hồng Tuấn nói, “Ta biết bay rồi.”
Lý Cảnh Lung: “…”


Toàn thân Giải Ngục tản mát ma khí, ma chủng ở vảy ngược như ẩn như hiện, sừng Giao đã biến mất, trên trán nhô lên thành hai, dần dần dài ra. Mây đen cuồn cuộn, lại lấy Giải Ngục làm trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng. Thành Trường An lại tối đen như mực.


“Đánh nó ngã xuống.” Lý Cảnh Lung nói, “Dùng Khổn Yêu Thằng.”
Hồng Tuấn gật đầu, lập tức bay lên, như sao băng vọt tới, Lục Hứa hóa thành Bạch Lộc, đạp không mà lên, gia nhập chiến đoàn. Giải Ngục gào thét vọt về phía Hồng Tuấn, đâm thẳng vào hắn, Bạch Lộc lập tức quát: “Hồng Tuấn!”


Hồng Tuấn bị đâm loạng choạng trên không, nhanh chóng né được ma hỏa Giải Ngục phun ra, hô: “Ta không sao!”


Lần đầu tiên Hồng Tuấn bay được, không quen thuộc chút nào, nhưng một lát sau tốc độ ngày càng nhanh, xoay quanh Giải Ngục, Giải Ngục phun một trời đầy ma diễm, ngọn lửa kia xẹt qua Cự Côn và Kim Sí Đại Bằng, hai Yêu Vương đau đớn gào lên, bay lùi ra. Trong bóng đêm, Giải Ngục vừa quay đầu, Hồng Tuấn đã xuất hiện trước mặt nó.


Giải Ngục: “Bay nhanh lắm.”
Hồng Tuấn: “Chuyện tất nhiên.”
Ngay sau đó Hồng Tuấn bắt lấy sừng Giải Ngục, vung Mạch Đao trảm xuống, Giải Ngục điên cuồng gầm lên, thân rồng nghiêng nghiêng bị chém thành hai nửa! Ma khí nổ tung, cả thành Trường An bị chìm vào bóng tối.


“Thế này mà có thể hủy diệt Thiên Ma?” Giải Ngục cười nhạo.
“Ngay  lúc này!” Côn Thần quát.


Hồng Tuấn vung Khổn Yêu Thằng, dây thừng như roi mưa che trời lấp đất, hóa thành tấm lưới lớn, thu lại ma khí, thân hình Giải Ngục hiện ra, bị Khổn Yêu Thằng trói chặt kéo xuống mặt đất. Hồng Tuấn kéo Giải Ngục quăng mạnh xuống, Giải Ngục còn đang giãy dụa, một tiếng nói vang lên: “Tên đâu?”


Mạc Nhật Căn chụp Thực Nguyệt Cung chỉ chờ lúc này, tên vút bay, kim quang bắn trúng vảy ngược của Giải Ngục, Giải Ngục lăn lộn gào thét rơi xuống đát. Trên mặt đất, ma bi tụ tập về phía Ma long, Chiến Tử Thi Quỷ lại ào ào tuôn tới!


Tất cả yêu quái tiền hô hậu ủng, huyến chiến với ma binh, Hồng Tuấn mang theo Lý Cảnh Lung, phóng xuất liệt hỏa, quét đám ma binh trước mặt.
Lý Cảnh Lung ngưng tụ Tâm Đăng một lần nữa, bạch quang trong tay tỏa sáng.
Giải Ngục uốn mình mạnh mẽ bay lên, Cự Côn và Kim Sí Đại Bằng lại ấn nó xuống đất.


Ánh sang trong tay Lý Cảnh Lung nở rộ, đặt lên trán Giải Ngục.
“Ngươi không diệt được ta—“
Cường quang như biển gầm, trào lên tới cực hạn, chớp mắt Lý Cảnh Lung hóa thành quang giáp thần tướng, pháp tướng Nhiên Đăng xuất hiện sau lưng.


“Kiếp nạn đời trước đã xong,  định quang phổ chiếu chúng sinh.” Lý Cảnh Lung gầm lên, “Yêu ma lui tán!”


Giống như Tâm Ma ở Đại Minh cung, giữa thanh âm điên cuồng của Giải Ngục, ma khí bị ánh sáng này thổi tan, Cự Côn, Kim Sí Đại Bằng, thậm chsi toàn bộ Chiến Tử Thi Quỷ đứng trên mặt đất, ma binh ma tướng bị cường quang đẩy bay ra ngoài, chỉ có Hồng Tuấn không hề sợ hãi.


Sau khi Tâm Đăng đúc lại tam hồn thất phách cho hắn, chính là sức mạnh giống nhau, như mặt trời soi rọi linh hồn, mang đến hi vọng vô tận.


Tiếng gầm giận dữ của Giải Ngục chấn thiên động địa, ma khí bị thổi tan, hòa vào thế gian, sau đó ma chủng văng ra, bị nghiền nát bắn tản về phía chân trời, bóng đêm tan đi, bị thổi về bốn phương tám hướng, từ trung tâm là cung Hưng Khánh từng vòng từng vòng mở ra, vô số nhà cửa đã đổ sụp.


Lý Cảnh Lung không ngừng thở dốc, cuối cùng dựa vào ngực Hồng Tuấn.


Ma binh bị hủy diệt, còn vô số áo giáp rải rác khắp nền đất, yêu tộc chiếm đầy Trường An, Hồng Tuấn quỳ một chấn trên đất, ôm Lý Cảnh Lung vào lòng. Quanh hai người là võ đài cung Hưng Khánh, mặt trời hé rạng, ánh nắng vàng rực ấm áp chiếu rọi giáo trường.


Giống như một khối bạch ngọc phản xạ lại ánh nắng huy hoàng.
_________________________________
Bất hối tương bạn: Không hối hận vì đã ở bên cạnh người.
(ಥ﹏ಥ) Trọng Minh, huhuhhuhuhh, sao ông Gà lúc nào cũng bắt các ông bô hi sinh vậy!!!
Thôi thì hẹn gặp lại Trọng Minh ở Định Hải phù sinh lục nhé.