Hồng Tuấn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lý Long Cơ, cảm rất xa lạ với lão nhân này, ba năm trước, hắn thấy thiên tử thân chinh ở hành cung Ly sơn chẳng hề giống với tình cảnh tuổi già sức yếu hôm nay, mỗi lần đến Kim Hoa Lạc yết kiến, mặc dù Lý Long Cơ có vẻ già đi nhưng chưa từng rõ rệt như vậy.
Hồng Tuấn từng đọc qua trong sách, nhân gian có chứng bệnh khi già hoa mắt ù tai, còn gọi là “thất hồn vong ngữ”, khi thì quên hết ký ức, khi thì nóng nảy, chuyên quyền độc đoán không cần nguyên do… Mà Lý thị, từ đời Lý Uyên đến giờ đều có tiền sử bệnh này.
Dương Quốc Trung dù có năng lực thế nào, nhưng thiên tử nhân gian là Tử Vi tinh chuyển thế, một yêu giao không thể nào độc hại nhân hoàng.
“Lý Cảnh Lung.” Lý Long Cơ chỉ Mạc Nhật Căn chậm rãi nói: “Ngươi đến Hoàng Hà, gọi Hắc Long kia trợ trận cho trẫm.”
Mạc Nhật Căn không đáp, còn đang nheo mắt suy nghĩ, Lý Long Cơ đột nhiên giận dữ, quát: “Phản! Phản! Các ngươi đều có ý đồ không tốt! Nhất là người! Lý Cảnh Lung! Người đâu! Lôi hắn xuống cho ta!”
“Bệ hạ bớt giận!” Dương quý phi cuống quít kéo tay áo Lý Long Cơ, Lý Long Cơ muốn cầm kiếm chém hai người Hồng Tuấn, lại ngã ngồi trở về, thở hồng hộc.
“Phụ hoàng!” Lúc này Lý Hanh dẫn đám quan viên vào Kim Hoa Lạc, Lý Long Cơ cả giận nói: “Binh đâu? Mau đi điểm binh cho trâm!”
Sau lưng Lý Hanh vô số đại thần, nhưng chỉ có Cao Lực Sĩ dám chen ngang, còn lại chỉ là cận thần nội thị, Đại Lý Tự Hoàng Dung, thống lĩnh Lục quân không ai ở đây.
Hồng Tuấn dù ngốc thế nào cũng cảm nhận được, hai năm không gặp, Lý Long Cơ bị chúng thần xa lánh. Huống chi là mấy vị đại thần có mắt nhìn cũng đoán ra được Lý Long Cơ bệnh nặng, một đời anh kiệt, đến lúc già cả chỉ còn một mình Dương quý phi bên cạnh.
Nhưng nghĩ đến Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh bị chém đầu, lúc này Hồng Tuấn đối mặt với Lý Long Cơ không thể thông cảm được.
“Nhã Đan hầu bệnh nặng.” Lý Hanh nói với đám người, “Phó sứ Mạc Nhật Căn hứa hẹn, sẽ cố gắng yểm hộ bách tính Trường An rút lui.”
Hoàng Dung vạn lần không ngờ tới, ngày trước mọi người coi thường Lý Cảnh Lung mà bây giờ quốc nạn lâm đầu, hắn lại thành cọng rơm cứu mạng của bọn họ. Lý Hanh trấn định nói: “Các vị, nếu không ngại thì bây giờ lập tức chuẩn bị rút lui khỏi Trường An.”
“Rút về đâu?” Cao Lực Sĩ run rẩy nói, “Không thể ở lại Trường An sao?”
“Không thủ được,” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Muốn ở lại thì xin mời, lập tức dùng danh thân chinh mời Lục quân hộ tống hoàng thất dời đô.”
Lý Hanh hít sâu một hơi, nói: “Trước chia binh hai đường, triều đình đến Linh Vũ chờ tướng quân Quách Tử Nghi trở về cần vương; Lục quân hộ tống bệ hạ, rút vào Thục.”
Hoàng Dung nhịn không được, nói: “Nếu như An Lộc Sơn vượt Hoàng Hà đuổi đến thì phải làm thế nào?”
“Vậy lại rút tiếp.” Lý Hanh lạnh lùng nói, “Rút về Lương Châu, khi nào Lý Cảnh Lung tỉnh lại có thể đối phó với An Lộc Sơn mới thôi.”
Linh Vũ các Trường An không xa, có Hoàng Hà bảo vệ, rút lui về phía Tây là biện pháp tốt nhất. Nhưng lỡ như Khu ma ti không giải quyết được An Lộc Sơn, phản quân lại tây tiến chỉ có thể rút tiếp về Lương Châu. Lại lui, thì chỉ có thể lui đến quan ngoại… Chúng thần nghĩ đến đây, trong lòng đều cảm thấy rất hoang đường.
“Trẫm muốn thân chinh…” trên giường bên trong Kim Hoa Lạc, truyền đến giọng nói già nua của Lý Long Cơ, mọi người đành mắt điếc tai ngơ.
“Đi thôi.” Lý Hanh nhìn lướt bên trong giường, ánh mắt quét qua Dương Ngọc Hoàn, lạnh lùng nói, “Khổng Hồng Tuấn, đáp ứng với ta, bảo vệ phụ hoàng rút lui khỏi Trường An.”
Hồng Tuấn cũng không lo lắng cho Lý Long Cơ, mặc dù đã già yếu nhưng vẫn là Tử Vi tinh, yêu quái dù thế nào cũng không dám trực tiếp tấn công hắn, liền ‘ừ’ một tiếng. Chúng thân ào ào tản đi, lúc Lý Hanh định rời đi, Dương Ngọc Hoàn lại nói: “Điện hạ xin dừng bước, thần thϊế͙p͙ có vài lời muốn nói.”
Hồng Tuấn đang định mời Dương Ngọc Hoàn khởi hành, nghe vậy liền dừng lại.
“Vứt bỏ đô thành thì tông miếu, xã tắc làm thế nào đây?” Dương Ngọc Hoàn nói, “Lỡ như An Lộc Sơn học theo Đổng Trác, hủy hết tông miếu Lý Đường, ngày sau phụ hoàng ngươi xuống suối vàng mặt mũi đâu nhìn liệt tổ liệt tông?”
Lý Hanh bị Dương gia ức hϊế͙p͙ đã lâu, xét ra vẫn vì phe phái Dương Ngọc Hoàn, Dương Quốc Trung trong triều đang được thế, bây giờ lão cha đã mắc chứng “thất hồn vong ngữ”, mặc dù không liên quan đến DƯơng gia, đây vốn là lẽ thường khó tránh nhưng hắn không thể tự thỏa hiệp chính mình, bớt đi vài phần ác cảm với Dương Ngọc Hoàn.
“Dân làm trọng, xã tắc thứ hai, coi nhẹ quân vương.” Lý Hanh trầm giọng nói, “Liệt tổ liệt tông Lý gia bị đám yêu quái các ngươi làm nhục chưa đủ sao?”
Dương Ngọc Hoàn nghe vậy biến sắc, Hồng Tuấn không nghe nổi đang định mở miệng khuyên can, Dương Ngọc Hoàn lại thay đổi thái độ dịu dàng, nghiêm nghị nói: “Thái tử điện hạ nghi ngờ ta là yêu quái, không bằng đểu Khu ma sử thử một lần xem. Nếu ta là phàm nhân thì sao?”
Lửa giận trong lòng Lý Hanh bốc đến cực hạn, với tay lấy Thái tử kiếm, Hồng Tuấn lập tức xoay người, chắn trước mặt Dương quý phi, nói: “Thái tử điện hạ!”
Lý Hanh trầm mặt nói: “Tránh ra! Ngươi là bộ hạ của ai, tự biết chứ!”
Hồng Tuấn không nhượng bộ, Mạc Nhật Căn đè tay Thái tử lại, lạnh lùng nói: “Điện hạ.”
Lục quân ồn ào, lại đem câu “yêu nghiệt làm loạn, hủy giang sơn Đại Đường ta” trên miệng, mâu thuẫn với Dương gia tích tụ lâu ngày, Lý Hanh đã sớm động tâm muốn giết Dương Ngọc Hoàn.
“Dưới gầm trời này, chỉ có nàng hầu hạ phụ thân ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Ngươi thử rút kiếm xem.”
Trong Khu ma ti ai cũng khó chơi, Mạc Nhật Căn, Lý Cảnh Lung dù có cứng cỏi thì vẫn là người chốn hồng trần, nhưng Hồng Tuấn không dính khói lử nhân gian, Lý Hanh đến giờ mới biết. Chợt nhớ từng nghe nói qua, Dương gia và Khổng gia có quen biết, nỗi bực tức này đành phải nuốt xuống.
Dương Ngọc Hoàn đứng sau lưng Hồng Tuấn, không sợ sệt, chỉ lạnh lùng nói: “Linh vị tổ tông, chỉ cần dời đi, nếu không sau này không chỉ cha ngươi mà cả ngươi cũng không có mặt mũi nào diện kiến các tiên hoàng.”
“Phái người đi…” Lý Hanh nói với Mạc Nhật Căn.
Dương Ngọc Hoàn lại nói: “Liệt tổ linh vị ở Lăng Yên các, chỉ cần cùng mang đi là được.”
Lý Hanh nhắm hai mắt, hít sâu, tay đặt trên chuôi kiếm không ngừng run rẩy.
“Để ta đi.” Hồng Tuấn nói với Dương Ngọc Hoàn, “Người chuẩn bị để Hoàng đế xuất phát đi.”
Dương Ngọc Hoàn nói: “Trong cung, dân gian, gia quyến các địa thần, nữ phụ tử ấu cần người hộ tống nếu không gặp loạn quân chỉ sợ bị làm nhục.”
Lý Hanh trầm giọng: “Ta viết thủ dụ cho ngươi, sai người xử lý, còn gì nữa không?”
Dương Ngọc Hoàn lẳng lặng nhìn Lý Hanh, bầu không khí cực kỳ căng thẳng, sau một hồi, Dương Ngọc Hoàn nhẹ nhàng nói ra: “Không có, khi cha ngươi còn thanh tỉnh, chưa từng để ý ngươi. Những chuyện đối nghịch như nước với lửa, lời dao ý thép đều là do đại ca, là Dương gia ta châm ngòi ly gián, khiến khắp nơi xa lánh, dây mơ rễ má.”
Hồng Tuấn nghe xong trong lòng đánh thót một cái, lời này của Dương Ngọc Hoàn có ý chẳng lành, dường như người sắp chết lời nói cũng hiền lành. Lý Hanh dường như hiểu ra điều gì, quay người rời đi, không nói lời nào, đến trước Kim Hoa Lạc, Dương Ngọc Hoàn nói một câu: “Trong bao nhiêu nhi tử, khi cha ngươi nhắc đến ngươi, luôn luôn thiên vị. Đời này của hắn…”
“Ta sẽ hiếu thuận.” Lý Hanh không để Dương Ngọc Hoàn nói tiếp.
“Một lời đã định.” Dương Ngọc Hoàn lại nói.
Mạc Nhật Căn liếc mắt ra hiệu cho Hồng Tuấn, Dương Ngọc Hoàn thấp giọng nói: “Đáng tiếc hôm nay không chuẩn bị điểm tâm cho ngươi, Hồng Tuấn; năm đó Khổng đại phu cứu tính mạng ta, bây giờ hài nhi của hắn lại cứu ta một mạng, không biết khi nào mới trả được ân tình này.”
Hồng Tuấn an ủi: “Mọi chuyện sẽ tốt cả, quý phi, đi thôi.”
Dương Ngọc Hoàn gọi nội thị, đỡ Lý Long Cơ ra sau điện, Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn đi qua viện tử, Hồng Tuấn nói: “Ta đi Lăng Yên các.”
“Còn đi Lăng Yên các làm gì?” Mạc Nhật Căn đôi lúc không chịu nổi Hồng Tuấn, đáp, “Thuận miệng đáp ứng một câu, có đi hay không không liên quan? Lửa sém lông mày rồi.”
Hồng Tuấn muốn nói lại thôi, mỗi khi vào thời khắc nước sôi lửa bỏng Mạc Nhật Căn luôn cảm thấy mình không hiểu nổi Hồng Tuấn, nhưng càng ở chung lại cảm thấy Hồng Tuấn có những chấp nhất với nguyên tắc của bản thân, dường như chỉ nhìn bằng con mắt đơn thuần, nhìn ra thế gian thay đổi khó lường. Lời đến khóe miệng rồi lại thu về.
“Được rồi.” Mạc Nhật Căn cuối cùng nói, “Đi nhanh về nhanh.”
Hồng Tuấn gật đầu, nói: “Trở về trông coi Cảnh Lung, đưa bọn họ ra khỏi thành ta sẽ lập tức quay lại.” Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn chia nhau ra đi làm việc, Lăng Yên các ở Tây Bắc cung Hưng Khánh, năm đó khi Đại Đường bắt đầu ổn định, Lý Thế Dân xây hai tầng lầu nhỏ, bên trong thờ cúng chân dung khai quốc công thần và linh vị, các trọng thần đời sau có người cũng được đưa bài vị đến đây, thế nhưng đến thời Võ Hậu dời về Thần đô Lạc Dương không để ý Lăng Yên các nữa. Bây giờ chỉ là lầu nhỏ cô quạnh.
Hồng Tuấn dùng phi đao chém khóa, đi vào trong lầu tối lờ mờ, đang định gỡ chân dung xuống, đằng sau có giọng nói vang lên: “Sao không ở bên cạnh tình lang?”
Hồng Tuấn kinh ngạc hô lên, khi quay lại vẫn thấy Thanh Hùng trong bộ dạng kia, đứng dưới ánh mặt trời mờ ảo, nủa thân để trần, mặc váy dài màu nâu đậm.
“Thanh Hùng!” Hồng Tuấn không ngờ lúc này lại gặp lại Thanh Hùng, bước nhanh tới, tâm tư tiểu hài năm đó vẫn còn nguyên muốn nhào tới ôm hắn. Nhưng vừa được một bước, lại cảm nhận có chuyện gì đó không tốt, nói, “Người… sao người lại tới đây?”
“Tới nhìn con một chút.” Quanh thân ảnh Thanh Hùng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, “Cha con bảo con về Diệu Kim cung, từ giờ rời bỏ nhân gian, đi theo ta, con có đi không?”
Hồng Tuấn có nhiều chuyện muốn hỏi, không ngờ Thanh Hùng đã đánh phủ đầu, nhắc lại việc này.
“Con sắp chết sao?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.
Thanh Hùng nhìn kỹ Hồng Tuấn, ánh mắt của hắn khác hẳn trước kia, dường như đang xuyên qua Hồng Tuấn, nhìn một người khác.
“Từ nhỏ con đã thông minh.” Thanh Hùng nói, “Đại trí giả ngu, lù khù vác cái lu chạy, ai đối với con tốt, ai đối con không tốt, con đều nhớ rõ.”
Hồng Tuấn không trả lời, dù bây giờ ánh mắt của Thanh Hùng nhìn hắn, hắn mơ hồ cảm nhận được: Người mà Thanh Hùng nhìn không phải bản thân hắn, mà là phụ thân rất nhiều năm trước có giao tình với Thanh Hùng – Khổng Tuyên. Khả năng dự đoán tương lai của Côn Thần cũng đoán được sinh tử của hắn, có lẽ hôm nay Thanh Hùng đến đây là vì gặp hắn lần cuối.
“Cha con đâu?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.
“Hắn nói, con không cùng hắn về nhà.” Thanh Hùng hơi cười, nói, “Hắn không muốn gặp lại con.”
Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Thanh Hùng, Thanh Hùng thở dài một hơi, như thả được tảng đá trong lòng xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Hồng Tuấn, con trưởng thành rồi.”
Hồng Tuấn chỉ im lặng.
Thanh Hùng nói: “Con nói buông xuống thì buông xuống được, chọn Lý Cảnh Lung, là vĩnh viễn không quay đầu. Con với cha con năm đó quả rất giống nhau. Bây giờ con không còn là người khóc sướt mướt khi bị Trọng Minh đuổi khỏi Thái Hành sơn năm đó. Có hối hận vì đã đến nhân gian không?”
“Không hối hận.” Hồng Tuấn mỉm cười, đáp.
Thanh Hùng vươn tay, nâng căm Hồng Tuấn, trầm ngâm rất lâu cuối cùng sờ lên gò má hắn.
“Từ đây, con phải đi một mình rồi.” Thanh Hùng lại nói.
“Con cũng nghĩ như vậy.” Hồng Tuấn đáp.
Thanh Hùng tan biến, hóa thành vô số điểm sang bay đi, ròi khỏi Lăng Yên các, trên đỉnh lầu, có một người mặc vương bào hồng hỏa, tóc như lửa cháy, một cặp mắt vàng kim nhìn về phương xa, là hướng mây đen cuồn cuộn tràn vào Trường An.
Trong Khu ma ti, Lục Hứa ôm Lý Cảnh Lung bất tỉnh đặt vào xe, đột nhiên dừng lại, nhìn về nam nhân trung niên không biết xuất hiện ở trong hẻm từ bao giờ.
Trong Khu ma ti, khi mọi người đang thảo luận chiến thuật, mọi người đột nhiên im lặng, đồng loạt đứng dậy.
“Làm thế nào ngươi vào được đây?” Cừu Vĩnh Tư cau mày, lạnh lùng nói.
“Phù văn kia là dựa trên phù chú trong Trấn Long tháp.” Dương Quốc Trung chỉnh lại y phục, mỉm cười, “Với người khác có lẽ là kết giới, nhưng sao làm khó được ta.”
Đám Khu ma sư như gặp kẻ địch, lén lút vận khởi pháp thuật, Dương Quốc Trung nhìn ra động tác của bọn họ, cười nói: “Lần trước ở Đại Minh Cung, các vị cao chiêu tầng tầng lớp lớp, đánh bại ta, muốn bắt ta về Trấn Long tháp, không cần phải động đao thương, Tiên Tôn ra tay là ta trốn không thoát.”
Nói xong, Dương Quốc Trung nhìn thoáng Cá chép yêu bên hồ nước, Cá chép yêu đột nhiên nhảy dựng lên, chạy đến trốn sau lưng Cừu Vĩnh Tư.
“Giải Ngục.” Cừu Vĩnh Tư lại cười, mở quạt xếp trong tay, đứng trước nhóm Khu ma sư, chế nhạo nói, “Ngươi chọc ra chuyện này, còn không giải quyết sạch sẽ, ngươi không hiểu ta nhiều lắm, ta luôn thích những phương pháp trái ngược, ví dụ như ngươi cảm thấy hôm nay ta sẽ không bắt ngươi về tháp, thì ta sẽ nhất định động thủ.”
Cừu Vĩnh Tư vung bút, đáp: “Dù hôm nay có nói gì, tuyệt đối không thả ngươi đi!”
Đầu bút nhả phù văn như nước, vòng quanh Dương Quốc Trung quấn quanh người hắn.
Dương Quốc Trung chắp tay, cực kỳ tự tin nói, “Thế làm giao dịch thì sao?”
A Thái lạnh lùng: “Lần trước giao dịch với ngươi suýt nữa bị lừa đến táng gia bại sản, giờ đừng hòng ta tin.”
“Chế trụ ta.” Dương Quốc Trung nói, “Nếu không tin thì lựa thời cơ bắt ta về tháp.”
Nói xong, phù văn của Cừu Vĩnh Tư ‘ông’ một tiếng hóa thành ba sợi dây tỏa sáng màu xanh lam trói Dương Quốc Trung.
Dương Quốc Trung bị trói như vậy lập tức lảo đảo, quỳ rạp xuống. Cừu Vĩnh Tư cầm bùa trong tay, nhíu chặt mày, lại chưa dán tờ bùa kia lên, chỉ cần ra tay, sẽ phát động pháp trận Hàng Long, Dương Quốc Trung lập tức được đưa về trong Trấn Long tháp, không thoát nổi.
“Động thủ đi!” Lục Hứa thúc giục.
Dương Quốc trung trầm giọng: “Ngươi dán bùa này lên, là bỏ qua cơ hội cứu tính mạng đồng bạn của ngươi. Chưa hết, một mạng lại một mạng, hiện giờ ném ta vào vực sâu trong Trấn Long Tháp, không ai cứu được tính mạng ngươi đâu, Cừu, Vĩnh, Tư!”
Ngón tay giữ bùa của Cừu Vĩnh Tư run rẩy, định dán lên trán Dương Quốc Trung, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến hắn lại thu bùa lại.
“Nói xem.” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Đưa ta và Hồng Tuấn đi gặp An Lộc Sơn.” Dương Quốc Trung nói, “Kế hoạch của Côn Thần sẽ thất bại, chỉ có ta mới cứu được hắn.”
Lục Hứa: “…”
Mọi người nhìn nhau, Dương Quốc Trung nhìn Lục Hứa, nội tình ngay cả Cừu Vĩnh Tư cũng không biết, mọi người lại nhìn Lục Hứa, hắn run giọng nói: “Sao ngươi lại biết… kế hoạch của Côn Thần?”
Dương Quốc Trung trầm giọng: “Bây giờ An Lộc Sơn có được sức mạnh cực kỳ lớn, nó hấp thu không biết bao nhiêu lệ khí từ chiến loạn. Nếu không có ma chủng nó không giữ được ma khí, đây cũng là lý do tại sao các ngươi nhìn thấy ma binh, ma tướng, mây đen cuồn cuộn.”
“Như thế, nguyên nhân là nó thu nạp lệ khí chuyển hóa thành ma khí, nhất định sẽ phải nhả ra, nếu không nó sẽ tan biết. Nó vẫn cần ma chủng của Hồng Tuấn.”
“Nói tiếp.” Cừu Vĩnh Tư lạnh lùng nói.
“Muốn thực hiện ‘Tái chú’ trên người Khổng Tước Đại Minh Vương, phải lấy ma chủng ra.” Dương Quốc Trung quỳ trên đất, chậm rãi nói, “Ma chủng tương liên tam hồn thất phách của Hồng Tuấn, cưỡng ép lấy ra, sẽ thương tổn linh hồn, sau đó hôi phi yên diệt, kế hoạch của Côn Thần, là để Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng, tách rời ma chủng, thanh tẩy tam hồn thất phách của Khổng Tước Đại Minh Vương, sau đó là đúc lại hồn phách.”
Sắc mặt Lục Hứa xám ngoét, lảm bẩm nói: “Giải Ngục.”
Dương Quốc Trung cười quỷ dị, chậm rãi nói: “Đây là biện pháp đầu tiên ta nói cho Khổng Tuyên, nhưng ma chủng ròi khỏi cơ thể Hồng Tuấn, ma khí trên người An Lộc Sơn sẽ bị hút đi, đến lúc ấy tam thiên ngạc mộng, lệ khí trước khi chết, chấp niệm sống còn bao vây, chân khí Thiên Ma sinh ra, ai dám đảm bảo Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung có thể phá được ma khí này?”
Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm nói: “Giải Ngục, từ đầu tới cuối ngươi vẫn vọng tưởng, thứ ngươi muốn chỉ là ma chủng trên người Hồng Tuấn thôi…”
“Không tồi.” Dương Quốc Trung nói: “Để ta hợp hồn với Hồng Tuấn. Ta sẽ nuốt ma chủng, hấp thu ma khí, đến lúc ấy, ta lấy đi ma chủng, các ngươi đúc lại tam hồn thất phách cho Hồng Tuấn, mà ta…”
Cừu Vĩnh Tư tiếp lời: “Ngươi sẽ gặp thiên kiếp.”
Dương Quốc Trung: “Không tồi… một lượng ma khí tràn vào, ta đột phá Giao thân, hóa rồng, thiên kiếp cũng sẽ giáng xuống…”
Cừu Vĩnh Tư: “Có lẽ ngươi sẽ hồn phi phách tán dưới thiên kiếp…”
Dương Quốc Trung: “Hoặc có lẽ thành công mà hóa rồng…”
Cừu Vĩnh Tư đối điện với Dương Quốc Trung, trong Khu ma ti yên tĩnh im ắng lạ thường.
__________________________________________
Hoàng thất thiên đô: Hoàng thất dời đô