Đêm xuống, Lạc Dương có mưa phùn, ánh lửa trong thành vẫn còn, nơi xa có tiếng khóc truyền đến.
Lục Hừa tời khỏi Thập Lý Hà Hán, hành tẩu trong thành, thấy người bị xà ngang đè ép rồi thiêu cháy thành than, đau đớn rên rỉ, từ thân thể tỏa ra hắc khí bay lên trời.
“Xuỵt.” Lục Hứa quỳ một chân, đặt tay lên trán xác người cháy đen, thấp giọng niệm tụng chú văn, dung nhan như tỏa ra bạch quang, người bị thiêu cháy kia yên tĩnh nhắm mắt, ngậm miệng lại, trở thành một bộ thi thể an tường.
Bỗng nhiên một mũi tên sượt qua tai, phía sau vang lên tiếng cửa sụp xuống, Lục Hứa quay đầu thấy một phản quân buông rơi trường kiếm, hai tay giữ chặt yết hầu. Quay đầu lại, thấy Mạc Nhật Căn đứng thẳng, dây cung vừa bắn còn rung bần bật.
Lục Hứa không nói gì, chỉ tiếp tục hành tẩu trong phế tích Lạc Dương. Trong hẻm toàn là thi thể, còn có những người đang hấp hối, Lạc Dương hóa thành một tòa thành chết.
Hai hòa thượng đang ở góc đường siêu độ cho bách tính, từ sau phố lại có tiếng vó ngựa, phản quân vọt tới, vung đao, một hòa thượng đầu lìa khỏi cổ. Một hòa thượng khác bị móc dây thừng quanh cổ rồi kéo lê dưới đất như trò tiêu khiển của đám giặc.
Lửa giận bốc lên trong mắt Lục Hứa, hắn đuổi theo, bên người lai có bóng mờ lướt qua. Mạc Nhật Căn bắn liên tiếp hai mũi tên, bắn chết phản quân kia, Lục Hứa vội đuổi theo, cắt đứt dây cứu vị hòa thượng kia.
“Đại sư?” Lục Hưa hỏi.
Hòa thượng đã ngất đi, Lục Hứa vội ôm hắn đến một góc khác, ấn nhân trung. Mạc Nhật Căn đến bên cạnh đưa túi nước, ra hiệu mau cho hắn uống.
Lục Hứa không muốn ở gần nhưng vì cứu người quan trọng vẫn phải nhận lấy túi nước, đút cho hòa thượng.
“Đi về phía cổng Nam.” Lục Hứa nói, “Đừng dừng lại, mau đi đi, lần sau chúng ta không cứu được đâu.”
Hòa thượng thở dài, niệm phật hiệu, từ núi thây đi ra.
Mạc Nhật Căn: “Em làm ta bị thương, nhìn xem này?” Nói xong nghiêng mặt để Lục Hứa nhìn vết cắt bên má hắn.
Lục Hứa không trả lời, quay người ời đi, Mạc Nhật Căn không xa không gần, đi phía sau hắn.
“Ngươi cút đi!” Lục Hứa quay người quát Mạc Nhật Căn.
“Trưởng sử đi thay ta rồi, em có vui không?” Mạc Nhật Căn nói.
Lục Hứa thật muốn đánh hắn, Mạc Nhật Căn nói: “Đánh một trận đi? Xong em vui vẻ được chứ?””
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Hứa như cơn gió đánh tới phía Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn không đánh trả, mặc cho Lục Hứa đẩy ngã hắn, lưng Mạc Nhật Căn chạm đất, tránh khỏi xung lực, tránh không đập gáy xuống đất. Lục Hứa nhào tới, cầm chủy thủ dừng lại ngay tầm mắt hắn.
Mạc Nhật Căn lẳng lặng nhìn chủy thủ, Lục Hứa lại cắm chủy thủ lên đất, cực kỳ mệt mỏi.
Mạc Nhật Căn nói: “Gây loạn thành như vậy, em làm hỏng tâm tình mọi người rồi.”
“Liên quan chó gì đến ta.” Lục Hứa lạnh lùng đáp, “Đều do ngươi.”
Mạc Nhật Căn nói: “Có đồ tặng cho em, ở đây.” Nói xong chỉ lồng ngực, “Tự em lấy đi.”
Lục Hứa muốn đứng dậy, Mạc Nhật Căn kéo tay hắn, cả giận nói: “Em rốt cuộc còn muốn thế nào? Trưởng sử và Hồng Tuấn về rồi! Cáu giận gì cũng có mức độ thôi chứ?”
Lục Hứa quát: “Chẳng sao cả? Ai đáp ứng gì với ngươi? Trưởng sử thì ghê gớm lắm sao? Ta phải nghe lời người?”
Mạc Nhật Căn thấy Lục Hứa không nói gì nữa, một lát sau định lấy đồ trong ngực ra, bị Lục Hứa ngăn lại.
“Ta, không, cần!” Lục Hứa cả giận nói, “Tự ngươi giữ lại đi!”
Mạc Nhật Căn không còn cách nào, nói: “Em muốn đánh ta cũng được, đánh đi.”
Lục Hứa nói: “Tưởng ta không dám sao?”
Lục Hứa cưỡi lên người Mạc Nhật Căn, lật tay thuận hai lần, tát cho Mạc Nhật Căn hai cái, Mạc Nhật Căn cũng không phản kháng.
“Được chưa?” Mạc Nhật Căn nói, “Đủ rồi? Hiện giờ còn giận không?”
Lục Hứa không nói gì, nhìn chằm chằm Mạc Nhật Căn, hốc mắt đỏ lên.
Mạc Nhật Căn lại chỉ lồng ngực mình, ra hiệu Lục Hứa lấy đồ đi.
“Thật không muốn.” Lục Hứa nói, “Chính là… trong lòng ta rất hoảng loạn, không biết tại sao nữa.”
Khi nghe thấy kế hoạch của Lý Cảnh Lung, Lục Hứa cảm thấy có lỗi với Hồng Tuấn, Hồng Tuấn hoàn toàn không biết, người vốn làm kế hoạch dẫn động năng lượng địa mạch là Mạc Nhật Căn.
Nhưng như vậy, Mạc Nhật Căn sẽ bị năng lượng kia thiêu chết, mà không ảnh hưởng được gì đến An Lộc Sơn. Chỉ có Lý Cảnh Lung mới đảm bảo được kết quả tốt nhất.
Lục Hứa đứng dậy, quay người rời đi, Mạc Nhật Căn cũng nhanh chóng đứng lên, lấy túi nhỏ trong ngực ra, đuổi theo.
“Lại sao vậy?” Mạc Nhật Căn nói.
“Nếu trưởng sử không tới.” Lục Hứa cố gắng kiềm chế âm thanh run rẩy, nói, “Người đi ám sát An Lộc Sơn, là ngươi đúng không?”
“Đúng.” Mạc Nhật Căn thẳng thắn trả lời.
“Vốn là.” Mạc Nhật Căn nói, “Nếu Trưởng sử còn trong tháp, ngày mai trước khi đi ta muốn nói chuyện rõ ràng với em.”
Lục Hứa thấy cặp mắt sáng của Mạc Nhật Căn trong đêm tối, trong mắt mang theo ý vị cô độc, hắn nhất thời không biết nói thế nào.
“Nói chuyện gì?” Lục Hứa nói.
“Chuyện hai chúng ta.:
Mạc Nhật Căn đưa túi gấm cho Lục Hứa.
Lục Hứa nhìn lại hắn, rồi nhìn túi gấm, lại nhìn Mạc Nhật Căn. Hai người im lặng đối mặt nhau.
Thành Lạc Dương, một cơn gió thổi qua, mây đen tản đi, ánh trăng chiếu rọi.
Hai bên đường đều là xác chết, Lục Hứa dừng chân, bước qua thi thể hướng về phía Mạc Nhật Căn. Tình cảnh này như huyết hải luyện ngục, máu tươi nhuốm đầy phố dài, mỗi bước đi đều để lại vết chân tím đen.
“Trưởng sử dạy ta.” Mạc Nhật Căn nói, “Chỉ cần nói ‘Trường An đêm nay thật đẹp’, em sẽ hiểu… Nhưng ta… Bây giờ không nói được.”
Lục Hứa đột nhiên dừng bước, im lặng một lát, trên trán hiện sừng hươu, trường bào tung bay, trên không trung tùy ý vung ra, mang theo ánh sáng của mặt trăng.
Đôt nhiên, ánh trăng như thác bạc, đổ xuống khắp thiên địa, thi thể chất đống trên đường phố, đang tản từng luồng hắc khí bay về phía bầu trời, tụ vào từng cụm mây đen.
Lục Hứa nói: “Tất cả chúng sinh đều có phật tính.”
Nói xong, Lục Hứa chắp tay trước ngực, chốc lát trăng bạc sáng chói rực rỡ, hắc khí hóa thành từng điểm sáng, bay về chân trời.
Mạc Nhật Căn vội vàng đi cùng Lục Hứa, cũng chắp tay trước ngực, đứng thẳng người, Thương Lang Bạch Lộc đối mặt. Thần Hôn chi lực lưu chuyển, cùng nhau siêu độ linh hồn những phàm nhân chết oan, đưa về thiên mạch.
Lục Hứa ở giữa trời quang hoa, mở hai mắt, nâng mày nhìn Mạc Nhật Căn, lông mày khẽ động, cử chỉ này còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Cuối cùng, bốn phía cũng im lặng, hơn nghìn vong hồn đã được Lục Hứa siêu độ, mây đen lại kéo đến, ánh trăng mờ dần.
Mạc Nhật Căn hiểu ra, chăm chú nhìn Lục Hứa nói: “Em có linh tính, vốn là Lộc Vương của Phật Đà, ta chỉ là dã thú chốn núi rừng, đi theo ta, ủy khuất cho em.”
“Huynh biết là được rồi.” Lục Hứa không nể mặt, giễu cợt nói.
Mạc Nhật Căn lại đưa túi gấm: “Nếu em không chê, hãy nhận lấy, dù sao cũng là tâm ý của ta.”
Lục Hứa cuối cùng cũng chờ được câu nói này, giương mắt nhìn Mạc Nhật Căn, lúc này hắn có nhiều lời muốn nói ra, nhưng cũng cảm thấy không cần nói gì cả.
Hắn nhận lấy túi gấm, Mạc Nhật Căn chỉ bên mặt, ra hiệu hắn xem vết thương.
“Được rồi.” Lục Hứa nói, “Ta nhận rồi, còn muốn thế nào?”
“Mở ra nhìn xem?” Mạc Nhật Căn nói.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, một tiếng rít truyền đến, cả con phố nghiêng đi một cách quỷ dị, Mạc Nhật Căn đứng không vững lập tức chạy về phía Lục Hứa.
“Cẩn thận!” Lục Hứa hô.
Mạc Nhật Căn nhanh chóng ôm lấy Lục Hứa, nhảy lên phía bên kia đường, tóm lấy khung cửa, hai người bám trên khung cửa, mà cả phố càng ngày càng nghiêng dốc lên, dường như có một bàn tay vô hình đẩy dựng mặt đất!
Lục Hứa kinh ngạc, Mạc Nhật Căn nói: “Đừng nói chuyện! Nhìn xem.”
Lục Hứa cúi đầu, thấy một con yêu thú cực lớn nằm rạp cuối phố, mở miệng, “Uồm” một tiếng, yêu thú kia có đầu như sư tử, mình cho, hai mắt to như bánh xe, lại ‘uồm uồm’ kêu, mở ra cái mồm đỏ lòm, trong miệng toàn răng nhọn.
Phố dài nghiêng ngả, thi thể đầy đường liên tục trượt vào trong miệng yêu thú kia, mồm nó mở to ngang cả con đường, càng nuốt càng nhiều, nuốt trọn cả ngàn thi thể.
Sau đó nó im lặng, quay người rời đi, cả phố lại nghiêng về vị trí cũ, trở về lúc ban đầu.
Lục Hứa và Mạc Nhật Căn nhìn nhau, kinh ngạc.
“Đi theo nhìn xem.” Mạc Nhật Căn nói, sau đó hóa thành Thương Lang. Lục Hứa cất túi gấm, cưỡi lên lưng Thương Lang, bám theo yêu thú kia.
Yêu thú đến mỗi con phố, đều kêu ‘uồm’ cả đường nghiêng lên, thi thể trượt xuống, bị yêu thú nuốt vào. Mà không chỉ có một con! Giữa đêm khuya, có tám con yêu thú đi nuốt xác người, nuốt gần mười vạn cỗ thi thể, sau đó chúng hợp lại ở đường lớn, xếp thành hàng, nhảy về phía Bắc Minh Đường.
Thương Lang vượt qua bên ngoài Minh Đường, đến một chỗ cao, Lục Hứa nằm rạp bên cạnh, ghé tai nó nói nhỏ: “Ngươi xem.”
Giữa Minh Đường có ba yêu tướng, lần lượt là Triều Vân, Lương Đan Hoắc, An Lộc Tráng, sau lưng ba người là An Lộc Sơn toàn thân hư thối, tản ra hắc khí!
Lỗ tai Thương Lang giật giật, nâng chân trước, ra hiệu cho Lục Hứa im lặng.
Tám con yêu thú đứng quanh quảng trường ngoài điện, bắt đầu ‘uồm uồm’ kêu lên, rồi phun xác người ra.
Xác người càng ngày càng nhiều, không ngừng phun ra, có tứ chi gãy đứt, đầu lâu, chồng chất ngoài Minh Đường. Dù từng đánh trận ở Tây Bắc với Hồ tộc, Lục Hứa chưa từng thấy nhiều thi thể như vậy.
Lạc Dương có hai mươi vạn hộ, gần tră vạn nhân khẩu, chiến sự nổ ra thì một nửa chạy thoát, bị vây trong thành không trốn thoát. Lý Cảnh Lung cứu được số ít, còn lại bị thiêu chết, bắn chết, lăng nhục mà chết, bách tính bị chà đạp mà chết cũng phải ba mươi vạn người.
Tám con yêu thú tìm xác người, mỗi con hút vào gần hai vạn người, lúc phun ra ước chừng mười sáu vạn thi thể chất đống bên ngoài Minh Đường, cảnh tượng kia quả thực đã phá nát tam quan Lục Hứa và Mạc Nhật Căn.
Sau trận đồ sát Lạc Dương, mười sáu vạn thi thể chất đầy tạo thành huyết trì cao gần một trượng trong quảng trường/
Trong mắt ba yêu tướng, đây chỉ như một cái ao dầy cá, hoặc là động vật khác.
“Phải sống!” Lương Đan Hoắc dở khóc dở cười, “Chết rồi thì làm được gì?”
Giọng An Lộc Sơn trầm trầm: “Còn sống đã được các huynh đệ bắt về không ít, ở hậu điện, sáng mai để các ngươi hưởng dụng. Tối nay phải làm xong việc này, Lý Cảnh Lung không dễ bỏ chạy như vậy, chắc chắn sẽ đến, trước đó phải chuẩn bị đầy đủ.”
Nói xong, An Lộc Sơn chậm rãi đi xuống, mở miệng, nhục thân kia so với một năm trước Lục Hứa và Mạc Nhật Căn nhìn thấy đã hư thối nhiều hơn, gần như không còn là hình người, như yêu quái bùn nhão.
Trong miệng An Lộc Sơn bộc phát hắc khí, thi hải bị hắc khí dung hóa hóa thành nước bùn thịt thối, bị An Lộc Sơn hút vào.
Ba yêu tướng phóng xuất nội đan, xoay tròn trên đầu An Lộc Sơn, nội đan phát sáng, đưa pháp lực vào người An Lộc Sơn, giúp hắn duy trì hình dạng.
Lục Hứa nhẹ nhàng kéo tai Thương Lang để hắn quay đầu.
Thương Lang liếc qua, thấy bên chân Lương Đan Hoắc có bóng đen nho nhỏ.
Cá chép yêu ngủ gật ở bậc thang, một lát, có một con giun từ nóc nhà rơi xuống đầu nó.
Nó nhìn quanh, thấy An Lộc Sơn to lên, đang tham lam hút lấy biển xác kia. Càng ăn càng nhiều, oán hận hắc khí tản ra đều bị An Lộc Sơn cưỡng chết hút vào.
“Thật khủng khϊế͙p͙…” Cá chép yêu tự nhủ lại để ý con giun bên cạnh.
“A?” Cá chép yêu thò tay bắt giun, con giun trượt đi, bò bò trên đất, rồi bò vào trong viện.
Ba yêu tướng đang tập trung phóng thích nội đan, hỗ trợ An Lộc Sơn tu luyện, không ai quản nó, Cá chép yêu đuổi theo con giun, vượt qua cửa, đi vào trong điện Minh Đường.
Vừa đi vào, lập tức có một cái túi úp lên đầu nó, một gậy đập vào đầu cá, Cá chép yêu ngất, bị bắt đi.