Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 1 - Chương 35: Phi đao hợp nhất

Chiều hôm trời tối dần, bốn phía đều là Thần võ quân, Lý Cảnh Lung muốn chế phục hồ yêu kia nhưng lại sợ Lý Long Cơ gặp nguy hiểm. Một hồi rút tên bắn Thần võ quân đang bị mê hoặc kia, lại muốn bắn hồ yêu, hận không có ba đầu sáu tay mà làm việc.


“Bệ hạ!” Lý Cảnh Lung hô, “Người không cần ở đây! Mau vào trong điện!”
“Đừng có quản trẫm!” Lý Long Cơ quát, trong tay cầm Thiên Tử kiếm, cứ như vậy một thân long bào, cũng xông lên trước đám binh sĩ mà chém giết, một cước đá văng chính quân lính của mình.


Sao mặc kệ được!! Hoàng đế có mệnh hệ gì Đại Đường liền gặp họa! Khắp nơi đều là binh sĩ thần trí u mê rõ ràng muốn liều mạng. Lý Cảnh Lung trong đầu có duy nhất một ý niệm, thần gì cũng được, mau cho ta cái gì đó hỗ trợ đi!
“Hải mị hầu bì, ta thân mến chào các chiến hữu!”


Một cơn gió lốc cuốn lên, vờn quanh mái ngói lưu ly phía bên trên Hoa Thanh cung, rồi kinh thiên động địa quét xuống, lập tức khiến sân điện trước cung quét sạch sẽ!
“A Thái!” Mọi người trăm miệng một lời giận dữ hét lên.
“Bây giờ mới đến!” Lý Cảnh Lung gầm một tiếng.


A Thái trái quạt một cái, phải phẩy một phen, cuồng phong gào thét, gạch ngói tứ tung, xen lẫn băng tuyết ầm ầm vang dội, một trận gió lớn lập tức quét sạch đình trong Hoa Thanh cung. Ngay sau đó Mạc Nhật Căn huýt một tiếng, hô: “Trưởng sử!”


Hai người cùng xông ra hành lang, Mạc Nhật Căn nghiêng người, bảy mũi tên liên tiếp bay bắn đi, Lý Cảnh Lung giữ mũi tên, mấy bước đạp lên đám cột gỗ đã đổ gãy xuống, chằm chằm nhìn động tác hồ yêu kia.


A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư ngăn Quắc Quốc phu nhân hóa thân thành Bát vĩ hồ, bốn mũi tên của Mạc Nhật Căn chặn hồ yêu đang lui lại, hồ yêu điên cuồng thét một tiếng, phun lửa, lại né về phía sau, ngay sau đó ba mũi tên nhắm về phía cổ nó lao tới!


Trong chốc lát cả thế gian như lùi lại phía sau, trong mắt Lý Cảnh Lung chỉ còn Khổng Tước Linh lấp lánh kia, giương cung lắp tên.


Mũi tên đầu tiên bắn về phía hồ yêu to lớn kia, đúng lúc hồ yêu đang né mấy mũi tên của Mạc Nhật Căn, thần tiễn của Lý Cảnh Lung bay sượt qua cổ nó, một tiếng vang lên, dây buộc miếng ngọc bích bị cắt đứt.
Hồ yêu lại hét lên, Khổng Tước Linh rơi xuống, Lý Cảnh Lung bắn mũi tên thứ hai.


Mũi tên kia bay đi cực nhanh, bắn trúng mép Khổng Tước Linh, “Đinh” một tiếng, đưa nó bay vọt lên, xoay vòng vòng lên mái hiên, Hồng Tuấn hô một tiếng: “Cám ơn!”


Ngay sau đó, Hồng Tuấn theo mái ngói trượt xuống, như phi ưng chao nghiêng, trong lúc ấy tóm lấy Khổng Tước Linh đang bay lơ lửng. Hồ yêu phun lửa đen, Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang chặn lại, vung móc câu, phi thân lên mái hiên đối diện.


Hồ yêu khom người, phóng lên nóc nhà, đạp bay mấy mảnh ngói. Hồng Tuấn xoay người, thấy hồ yêu đang đuổi theo, vội vàng dọc theo đỉnh Hoa Thanh cung chạy đi.
“Hồng Tuấn! Đến phiên ngươi!” Cá chép yêu hô.


“Ngươi đến lúc nào! Mau cho mọi người ngửi Ly Hồn Phấn!” Lý Cảnh Lung phát hiện Cá chép yêu, vội vàng hô.
“Rất đắt...”
“Vung đi!” Lý Cảnh Lung quát.
Cá chép yêu: “Vậy ta vung…”
“Đừng có nói nhảm!” Đám người trăm miệng một lời hô lớn.


Mắt thấy Thần võ quân lại vọt tới, mấy người Khu ma ti lui đến trước mặt Lý Long Cơ, Cá chép yêu nhảy xuống.
“Cái này... Đây là cái gì?” Lý Long Cơ cả kinh.


Cá chép yêu xoay người, ưu nhã thực hiện tư thế “Cá chép vẫy đuôi”, vung Ly Hồn Phấn. Mọi người nín thở, Thần võ quân liên tiếp hắt xì. Hồ yêu vừa rời đi, đám binh sĩ tay vẫn cầm vũ khí định công kích Lý Long Cơ nay mặt mũi mờ mịt, dưới tác dụng của Ly Hồn Phấn thoát được khống chết của hồ yêu.


“Không được vung vào người bệ hạ!” Lý Cảnh Lung sợ Lý Long Cơ ngửi Ly Hồn Phấn quên mất cam kết, chỉ sợ phải đền tiền đến táng gia bại sản.
Hồng Tuấn tay trái cầm Ngũ Sắc Thần Quang, tay phải cầm phi đao, nhảy lên đỉnh điện.


Hồ yêu đạp đến đâu gạch ngói vỡ nát đến đấy, nhanh chóng đuổi theo. Hồng Tuấn bỗng nhiên ngừng lại xoay người, tay phải vung bốn thanh phi đao, cảnh giác nhìn chằm chằm hồ yêu.
Hồ yêu không ngừng run rẩy, Hồng Tuấn thì đang thở dốc, thấp giọng nói: “Bát Vĩ hồ! Ngươi không phải là Yêu Vương!”


Hồ yêu cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: “Biết một cái đuôi của ta là bị ai chặt đứt không?”


Hồng Tuấn giật mình, hồ yêu há miệng, lửa đen ầm ầm phóng lên tận trời, cuốn thành lốc xoáy, định nuốt chửng Hồng Tuấn, nhưng Hồng Tuấn đem Ngũ Sắc Thần Quang lập thành một tường chắn, che lại toàn bộ chủ điện Hoa Thanh cung. Lửa đen cuồn cuộn, nhưng phía đằng sau Hồng Tuấn được che chắn không hư hại chút nào.


Hồ yêu kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại hỏi: “Hồ yêu, ta hỏi ngươi một câu, ngươi là thế nào mà quen biết cha ta?”
Hồ yêu kia cười lạnh nói: “Ngươi cũng xứng hỏi ta?! Nghiệt chủng của súc sinh Trọng Minh kia!”
Hồng Tuấn giận dữ hét: “Không được phép chửi bới cha ta!”


Hồng Tuấn giận dữ, tay phải điều khiển bốn thanh Trảm Tiên Phi Đao hợp nhất làm một, hóa thành một thanh Mạch Đao dài sáu thước! Mạch Đao ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, hồ yêu tức giận, “Lại là thanh đao này!”


Hồ yêu hướng phía Hồng Tuấn đánh đến, Hồng Tuấn tay trái nắm Khổng Tước Linh, biến thành tấm quang thuẫn [1], dùng vai chống đỡ được một trảo của hồ yêu. “Ông” một tiếng, kình khí bộc phát, hất văng thân thể khổng lồ cao đến ba trượng của hồ yêu, tay phải Hồng Tuấn cầm Mạch Đao đâm một nhát từ dưới lên.


Hồ yêu kêu một tiếng đau đớn, ở giữa không trung, phóng ra lửa, nhưng Mạch Đao như xé rách cả không gian, không khí hóa thành từng làn sóng, một khắc sau lửa đen như một tờ giấy bị xé, lả tả bay. Dưới uy lực của Mạch Đao, không gian bị đè ép vỡ vụn, dưới thế đao vung tới, một đuôi của hồ yêu bị chặt đứt không chút kháng cự, máu tươi màu tím đen bắn phọt ra!


Hồng Tuấn hét lớn một tiếng, đao thứ hai vung lên, trong mắt hồ yêu hiện ra một tia sợ hãi, xoay người, nhảy xuống đất. Đao thứ hai mất chính xác, nhưng không kịp thu lại, lập tức chém xuống Thiên điện trong Hoa Thanh cung, ầm ầm nổ vang, thiên điện sụp xuống. Sau đó đao khí vọt qua Thiên điện, bay về phía núi rừng bên ngoài, những nơi đao khí chém qua, cây cối sụp đổ, đá mẹ đá con trượt xuống vùi lấp, đỉnh núi phía sau đất lở đến kinh thiên động địa, tiếng động vang lên mãi không dứt, hơn nửa vách núi thi nhau sụp xuống, rơi xuống vực sâu của Ly sơn!


Mọi người đuổi đến nhìn thấy vách núi bên điện ầm ầm đổ sụp, mắt trợn tròn nhìn Hồng Tuấn.
“Ngươi… Ngươi cái này…” Lý Cảnh Lung nói, “Hồng Tuấn? Ngươi dùng pháp thuật gì?”
Hồng Tuấn chống Mạch Đao vừa nói vừa thở: “Bà ta… Bà ta mắng cha ta trước!”


“Mau đuổi theo!” A Thái lấy lại tinh thần hô lên.
Ngoại trừ Lý Cảnh Lung cùng A Thái vẫn còn sung sức, mọi người đã cạn kiệt khí lực, mắt thấy Bát vĩ hồ đã trở thành Thất vĩ hồ, kéo một đường máu tươi lảo đảo mà đi, xong vào trong hậu điện, hai người hối hả đuổi theo.


“Chờ một chút.” Hồng Tuấn hô, “Phải chặt từng cái đuôi của nó xuống, nếu không… Trưởng sử! Chờ một chút!”


Nếu như bình thường, sau khi hợp nhất Trảm Tiên Phi Đao, Hồng Tuấn vẫn có thể thi triển một lúc, nhưng vừa mới bị thương, lại bị hồ yêu hút hết pháp lực, bây giờ đã mệt đến mức đứng không vững.
“Đi!” Mạc Nhật Căn tiến lên dìu Hồng Tuấn, bước nhanh đuổi theo.


Trong hậu điện, gió thổi màn sa bay phấp phới, Dương Ngọc Hoàn ở trong điện lo lắng chờ đợi, không ngờ một hồ ly to lớn màu xám bị thương tiến đến.
Dương Ngọc Hoàn giật mình, run giọng: “Tỷ tỷ?!”


Lúc trước tại Hoa Thanh trì, nàng còn chưa kịp thấy gì, đã bị Lý Long Cơ đưa đến hậu điện, cũng được dặn là chuyện gì xảy ra thì cũng không được ra ngoài. Nghe tiếng đánh nhau, tiếng nổ ầm ầm ngoài kia, Dương Ngọc Hoàn đã cảm thấy không ổn, không ngờ rằng lại có một con hồ ly lớn thế này xông đến.


Lúc đám người Lý Cảnh Lung mới ra tay công kích Quắc Quốc phu nhân, Dương Ngọc Hoàn đã đoán được đại khái, nhưng vẫn không dám tin tưởng, hồ ly to lớn trước mặt chính là đại tỷ sớm tối bên nhau?!
Thấy hồ yêu chậm rãi đến gần Dương Ngọc Hoàn, tròng mắt lấp loáng nước.


Dương Ngọc Hoàn nín thở, giơ tay, run rẩy muốn chạm vào nó, hồ yêu cúi thấp đầu, chạm chóp mũi vào tay Dương Ngọc Hoàn.
“Muội muội…” Một giọt nước mắt khổng lồ trượt xuống, giọng nói nghẹn ngào, “Khi nào mới có thể…”


Mọi người đuổi tới, Lý Long Cơ tách đám người đi tới. Dương Ngọc Hoàn quay đầu nhìn Lý Long Cơ, trong mắt hoàng thượng tràn đầy sợ hãi.
Hồng Tuấn cố gắng đứng dậy, cầm Mạch đao, hồ yêu gầm gừ, hai mắt lóe hồng quang.


Ánh mắt Dương Ngọc Hoàn cũng lấp lóe theo, Lý Cảnh Lung hô lên: “Không được!”
Cá chép yêu tiến đến định vung Ly Hồn Phấn, hồ yêu lại nhanh hơn một bước, ngoạm lấy Dương Ngọc Hoàn, Lý Long Cơ hét lên một tiếng bi thương:
Ái phi ——!”


Dương Ngọc Hoàn ngơ ngác, bị hồ yêu kia giữ trong miệng, nó đạp vỡ vách tường trong hậu điện, phi thân đi.
Khi mọi người đuổi đến, đã thấy hồ yêu vọt vào rừng, bộ lông xám hòa vào màu sắc núi rừng, biến mất trong màn đêm.
Lý Cảnh Lung: “…”


Lý Long Cơ vịn vào bức tường đổ, thở dốc, chân nhũn ra như sắp quỳ xuống. Lý Cảnh Lung vội đỡ lấy Lý Long Cơ, dìu hoàng đế trở về, mọi người nhìn nhau, Hồng Tuấn lúc này không còn khí lực, ngồi dưới đất hỏi, “Làm sao bây giờ?”


Hoa Thanh cung tuyền điện, trắc điện, trung đình, hậu điện như vừa trải qua một cơn bão, bị phá nát bươm, Khu ma ti từ đây vinh danh Đại Đường đệ nhất phá làng phá xóm phân đội, đi đến đâu liền hỏng chỗ đó. Lý Cảnh Lung nhìn thành viên nhóm mình gây họa, không còn cách nào. Chỉ hi vọng lão hoàng đế còn nhớ đến cái câu “Cứ việc hủy” kia thôi.


“Nói cho trẫm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Long Cơ đầu tóc bù xù, chân trần, ngồi trên một đống gạch ngói vỡ vụn, hỏi.
“Bệ hạ…” Thần võ quân tới xin chỉ thị, Lý Long Cơ long nhan giận dữ, quát “Cút hết cho trẫm! Phế vật! Nuôi các ngươi toàn tốn cơm!”


“Bệ hạ minh giám!” Lý Cảnh Lung ôm quyền, khom người, nói: “Không phải do họ, đều là hồ yêu dùng mị lực thao túng.”
Hồng Tuấn tựa ở cột nhà, cảm thấy vừa đói vừa khát, nói, “Phàm nhân không tự tàn sát lẫn nhau đã không tệ rồi, nhìn thoáng chút đi.”


Lý Long Cơ hỏi: “Đã phát hiện Quắc Quốc phu nhân là yêu quái, vì sao không nói?”
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ: “Nếu không phải tình thế ép buộc thần tuyệt không để nguy hiểm xảy ra ở đây.”


Nói xong, Lý Cảnh Lung đem những chuyện mấy ngày nay điều tra được, bẩm báo cho Lý Long Cơ, hoàng đế nghe xong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.


Mọi người đều trầm mặc, nhìn Lý Long Cơ, Hồng Tuấn lần trước gặp Lý Long Cơ chưa quan sát, lần này nhìn lại thấy thiên tử quả thực vẫn rất được, Lý Long Cơ đã sáu mươi sáu tuổi, lúc này gương mặt đồi mồi nhìn qua đã thấy, thần thái già đi không ít.


“Toàn đội Khu ma ti.” Lý Long Cơ nói, “Cùng trẫm quay lại Trường An, cho người truyền tin đến Lục quân, tìm kiếm quý phi, nhất định phải thấy người. Lý Cảnh Lung, ngươi đi lấy giáp trụ của trẫm lại đây.”
Nửa canh giờ sau, tiếng giáp trụ vang lên, đêm khuya đèn đuốc sáng ngời.


Mọi người nghỉ ngơi, Hồng Tuấn vừa đói vừa khát, may mà Hoa Thanh cung không thiếu đồ ăn, trời tối không rõ đang ăn gì, Hồng Tuấn ăn như hổ đói, sau mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Trở về thôi.” Lý Cảnh Lung đi đến bên cạnh Hồng Tuấn, nói: “Trở về Trường An rồi ăn tiếp.”


Lý Long Cơ mặc thiên tử long khải, một thân giáp vàng lấp loáng, Lý Cảnh Lung theo sau, mặc giáp đen, mũ giáp đẩy lên một chút, lộ ra gương mặt anh tuấn.
Tín sử ra roi thúc ngựa chạy đến, xông vào Hoa Thanh cung hô: “Cấp báo!!”
Lý Long Cơ trầm giọng nói: “Nói mau.”


Tín sử thấy Lý Cảnh Lung cùng một đoàn người phía sau ngắc ngứ, Lý Long Cơ giận dữ hét lên: “Nói! Nếu không đem ngươi ra xử chém!”
Hồng Tuân giật mình, thầm nghĩ, thiên tử nhân gian tuy đã già nhưng vẫn còn uy thế, quả nhiêu Tử Vi tinh phù trợ sức mạnh thật dồi dào.


“Trường An… đâu cũng là hắc khí.” Tín sử nơm nớp lo sợ, “Cổng thành không mở, đều… đều trúng tà.”
Nghe đến đây, mọi người đều lạnh sống lưng, Quắc Quốc phu nhân thật to gan, dám trốn vào Trường An?!


Lý Long Cơ quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung đành nói: “Có lẽ như bệ hạ đã đoán.”
Không gian im lặng, Lý Long Cơ run giọng, “Quả thực gan to bằng trời, hồ yêu kia có phải coi trẫm không dám làm gì nó không?”


Trong lòng mọi người đều lo lắng, không dám nói, một lúc sau, Lý Long Cơ từng bước từng bước ra khỏi Hoa Thanh cung, có chút thở dốc.


Ngoài điện có mấy chậu than, còn có tướng sĩ không ngửi phải Ly Hồn Phấn, khi mị thuật của hồ yêu hết tác dụng, đang nói chuyện, mơ hồ đoán ra chuyện gì khiến Hoa Thanh cung bị hủy thế này. Đều biết là đại họa của Thần võ quân, liền im lặng, đồng loạt quỳ xuống chờ thiên tử xử trí.


Lý Long Cơ đúng trước sân Hoa Thanh cung, trầm mặc lúc lâu, sau đó nói: “Tín sử đâu!”
“Thần đây!” Tín sử lập tức bước ra.


“Lập tức, một người đến Lạc Dương truyền tin cho Quách Tử Nghi.” Lý Long Cơ phân phó, “Một người hướng Đồng Quan, báo cho Ca Thư Hàn, tập kết quân đội đến Trường An cần vương.”
Lý Cảnh Lung biến sắc nói: “Bệ hạ!”


“Dựa vào mấy người các ngươi công phá được Trường An sao?”  Lý Long Cơ lạnh lùng nói.
“Bệ hạ.” Lý Cảnh Lung nói, “Lạc Dương, Đồng Quan nếu rút quân, chỉ sợ có biến,… Thuộc hạ, nguyện ý thủ một lần.”
Lý Long Cơ nhìn Lý Cảnh Lung, bốn mắt nhìn nhau một lát, Lý Cảnh Lung gật đầu.


Lý Long Cơ lại nhìn đám người Khu ma ti, mọi người đều im lặng. Lý Cảnh Lung ngoắc tay, ra hiệu mọi người tiến gần lại, bàn luận một lúc. Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ.
“Sẽ cứu được tức phụ của ngươi.” Hồng Tuấn nói, “Hoàng đế.”


“Xuỵt.” Mạc Nhật Căn vội vàng ra hiệu Hồng Tuấn im lặng.
Hồng Tuấn cảm thấy Dương quý phi là người tốt, chỉ cần không phải là hồ yêu thì tảng đá trong lòng sẽ rơi xuống.
“Như vậy, các ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?’ Lý Long Cơ hỏi.


Lý Cảnh Lung đáp: “Không cần vội vàng hành quân, trước khi trời sáng đến Trường An là được rồi.”
Lý Long Cơ quát: “Thần võ quân nghe lệnh! Lên đường!”
Canh ba, hai nghìn Thần võ quân rời Ly sơn, tiến về Trường An.


Đám người Khu ma ti phi ngựa như bay, tự đi một đường, Hồng Tuấn giục ngựa đuổi theo, hỏi Lý Cảnh Lung: “Trưởng sử, ngươi muốn từ thủy đạo sông hộ thành bên ngoài đi vào sao?”


Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, hướng Hồng Tuấn, “Hồng Tuấn, ngươi xác định sử dụng Tâm Đăng có thể phá vỡ pháp thuật của hồ yêu sao?”
“Có thể.” Hồng Tuấn không dám chắc, đáp, “Chỉ sợ ngươi chịu không nổi.”


Lúc trước mọi người đã thấy uy lực khi Lý Cảnh Lung sử dụng Tâm Đăng, ngay cả long tử cũng bị cường quang đốt cháy, xua tan yêu khí, bạo phát uy lực nhưng lại phá vỡ được thứ vô hình. Pháp thuật hàng ma, sợ nhất là những thứ không có vật chất, dù sao mị thuật của hồ yêu, oan hồn lệ khí, Ngũ Sắc Thần Quang cản không được, Bút Sơn Hà thu không xong, Đinh Đầu Thất Tiễn không thể phá, gió lốc từ chiết phiến cuốn không đi…


… Nhưng Tâm Đăng dường như có thể.
Chỉ là không còn thời gian mà thử nghiệm nữa, Cừu Vĩnh Tư khi bàn bạc đã nói rằng bọn họ đi trước thử xem, nếu không có tác dụng sẽ lui ra ngoài thành nghĩ cách khác.


Mạc Nhật Căn cho rằng hồ yêu dù có cường hãn thế nào, điều khiển một đám người sẽ tiêu hao ít nhiều nguyên khí, một lần hai lần, có thể khống chế được hàng ngàn hàng vạn người, kể cả sáu mươi vạn hộ dân Trường An sao?
Nhưng có thể thử một lần xem sao


“Đổi ngựa đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Hồng Tuấn qua đây!”
Hai con ngựa tiến sát, Hồng Tuấn xoay người nhảy sang, ngồi sau lưng Lý Cảnh Lung.


“Phi đao của ngươi có uy lực như vậy.” Lý Cảnh Lung đẩy mũ giáp lên, nghiêng đầu hỏi, “Thấy ngươi tiêu hao hết linh lực, lại hủy hoại nghiêm trọng như vậy không được tùy tiện sử dụng”
“Hoàng đế nói cứ việc hủy.” Hồng Tuấn biện hộ.


Lý Cảnh Lung nói: “Vẫn phải rõ ràng, nếu không ngươi hạ một đao như vậy, dù nhà bên cạnh cũng bị cắt thành hai nửa, thật kinh khủng.”
Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng, đêm đó hắn đuổi theo Phi Ngao đến ngoài thành, cũng không dám manh động, chỉ sợ một đao chém đứt đôi cổng thành Trường An thì xong.


“Ngươi có thể dạy ta sử dụng Tâm Đăng không?”
“Để ta thử trước xem sao.” Hồng Tuấn đáp.


Tay hắn nắm Khổng Tước Linh, mở Ngũ Sắc Thần Quang, hai tay vòng qua vòng eo rắn chắc của Lý Cảnh Lung, tay cách một lớp áo, ấn trên ngực Lý Cảnh Lung. Lúc này Lý Cảnh Lung một thân thiết giáp rung động, phía dưới giáp trụ lạnh lẽo, thân thể như sôi lên, cảm nhận được sức mạnh trong từng nhịp tim đập.


Ngũ Sắc Thần Quang xuyên vào lồng ngực Lý Cảnh Lung, thăm dò kinh mạch hắn, Lý Cảnh Lung cảm thấy khí huyết cuồn cuộn sôi trào, khó chịu cực kỳ. Nhưng thần quang vừa chạm vào đã rút đi, Hồng Tuấn cảm được ánh sáng nóng bỏng chính giữa tim của Lý Cảnh Lung, ngăn cản Ngũ Sắc Thần Quang xâm nhập, ánh sáng kia chậm rãi chảy trong kinh mạch toàn thân hắn.


“Có!” Hồng Tuấn nói, “Ngươi có cảm thấy sao?”
Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, hiển nhiên từ lúc thoát khỏi huyết trì đã bắt đầu cảm nhận được ít nhiều Tâm Đăng đang dần dần bảo hộ hẳn, nhưng mà sự kiện liên tiếp phát sinh, hắn chưa có thời gian luyện tập ứng đối.


Hồng Tuấn từ phía sau ôm Lý Cảnh Lung, một tay đè trên ngực hắn, nói: “Đầu tiên là vận dụng pháp lực trong thân thể, khiến Tâm Đăng xuôi theo Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh [2] ngược lên, qua cổ họng, qua hai bên Uyên Tuyền [3], vận đến bên trong tay phải.”


Hồng Tuấn một bên giải thích, một bên lấy tay cách áo giáo, chỉ dọc kinh mạch từ ngực trái qua nửa thân bên phải. Lý Cảnh Lung lúc tập võ cũng biết đại khái kinh mạch ở đâu, nhưng xác nhận lại, cởi áo giáp, cầm tay Hồng Tuấn, chỉ dọc theo đường vận công trên người mình, hỏi “Đúng chưa?”


“Đúng rồi.” Hồng Tuấn kéo tay phải Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung thả lỏng cương ngựa, bàn tay to lớn, đặt trên tay Hồng Tuấn, mười ngón đan nhau.
Trái tim Hồng Tuấn nhảy lên một nhịp, đột nhiên cảm thấy ánh sáng ấm áp lóe lên trong bàn tay.


“Học được rồi.” Lý Cảnh Lung cười nói, “Cảm ơn, tiểu sư phụ.”
Hồng Tuấn: “A…”
Lý Cảnh Lung cầm lấy ngón tay hắn, nắm chặt lại rồi buông ra, nói, “Về sau sẽ luyện tập thật tốt.”


Hồng Tuấn lần đầu tiên bị người khác cầm tay như vậy, mặt đỏ bừng, nhưng mà thân cận với Lý Cảnh Lung như vậy, khiến hắn cảm thấy giữa hai người có một thứ tình cảm ngầm hiểu nhưng cũng phức tạp.
“Nắm… Cầm kiếm thử xem sao?” Hồng Tuấn còn nói.


“Kiếm treo bên yên ngựa.” Lý Cảnh Lung nói, “Lấy giúp ta.”
Khi ngựa đang chạy, Hồng Tuấn lấy Trí Tuệ kiếm, Lý Cảnh Lung vận sức mạnh của Tâm Đăng đến tay, Hồng Tuấn nói, “Phóng thích sức mạnh đi, tập trung vào kiếm! Ngươi sẽ làm được!”


Trong đêm đen, hai ngàn kị binh lao đi, Lý Cảnh Lung đem pháp lực của Tâm Đăng rót vào Trí Tuệ Kiếm, lập tức kiếm trong tay phát ra hào quang rực, ngay sau đó cường quang chỉ thẳng lên như phá tan đất trời, như hải đăng giữa biển đêm, sáng rực rỡ.


Thần võ quân hét lên kinh ngạc, đám người Khu ma ti thúc ngựa đuổi theo, nhao nhao hô: “Trưởng sử khá lắm!”
“Ô! Trưởng sử quả không đơn giản!”
“Trưởng sử phát sáng á!” Hồng Tuấn hướng đám người cười nói.
Lý Cảnh Lung: “…”


Hồng Tuấn nói một lời khiến mọi người cười vang, Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười, nghiêng đầu hỏi: “Cứ như vậy?”
Hồng Tuấn nói: “Ta dạy chiêu này trước, khi trước Trọng Minh dạy qua, còn những cái khác, từ từ sẽ học.”
Lý Cảnh Lung nói: “Được rồi! Các huynh đệ đi thôi!”


Ngựa hí vang, phi như bay tới Trường An trong màn đêm, canh năm, trời còn chưa sáng, bình nguyên Quan Trung lâm vào một mảnh tối đen
___________________________
[1] Quang thuẫn: khiên bằng ánh sáng, nhưng là truyện cổ trang nên để quang thuẫn nghe cho hợp không khí.


[2] Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh: một loạt 9 huyệt chạy dọc từ nách xuống ngón út ở hai bên người.
[3] Uyên Tuyền: là hai huyệt vị, Uyên là huyệt Thái Uyên ở ngay dưới ngón cái. Còn Tuyền hình như là Cực Tuyền, huyệt đầu tiên trong Thủ thiếu âm tâm kinh.


lảm nhảm: tiểu Lý à, sau này gọi tiểu sư phụ thành tiểu tức phụ đó, biết hônggggg