Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Đêm đó, sau khi Doãn Hoan trở về thì xem hai bộ phim về tình yêu cảm động với Lục Hoài Vũ, cô khóc bù lu bù loa đến mức hai mắt đỏ bừng rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lục Hoài Vũ hết sức bất đắc dĩ, đành nhẹ nhàng ôm cô về phòng ngủ, sau khi kiểm tra thấy nhiệt độ bình thường thì mới đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Hoan giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng. Cô vô cùng hoảng loạn, vội xốc chăn lên rồi chạy vọt ra ngoài, trong chớp mắt khi nhìn thấy Lục Hoài Vũ thì lập tức lao lên, ôm chặt lấy eo anh từ phía sau.
Khuôn mặt Lục Hoài Vũ hiện ra vẻ kinh ngạc khi đột nhiên bị cô ôm chầm lấy, sau đó khóe môi cong lên, nắm lấy bàn tay nhỏ đặt trên bụng anh, lười biếng hỏi:
“Sao em không ngủ thêm lát nữa, dậy sớm vậy làm gì?”
Doãn Hoan bày ra vẻ mặt không vui, mím chặt đôi môi hồng hào, hai mắt tràn ngập vẻ tủi thân, tố cáo với anh:
“Em gặp ác mộng, không ngủ được.”
Chiếc áo sơ mi trắng tinh của Lục Hoài Vũ bị cô lôi kéo đến mức xộc xệch, có vẻ như hình thể của anh còn chắc khỏe hơn cả lúc trước khi xuất ngoại, có thể thấy được đường nét cơ bắp của anh xuyên qua chiếc áo sơ mi kia.
“Ác mộng gì thế? Đáng sợ lắm sao?”
Giọng nói của anh vẫn luôn trầm ấm từ tính, chỉ với giọng nói này nếu thả thính thì chắc chắn các cô gái một trăm phần trăm sẽ đổ.
“Không phải sợ mà là tức giận, sắp bị tức chết rồi!”
Bây giờ, Doãn Hoan nhớ lại giấc mơ hoang đường vô lý kia mà vẫn cảm thấy tức giận quá chừng, cô nhắm mắt lại vùi mặt sâu vào lưng anh, hít hà mùi hương bạc hà để xoa dịu tâm trạng.
“Hửm? Nằm mơ đến tức luôn sao, vậy kể anh nghe xem giấc mơ đó đáng sợ tới mức nào mà khiến cho cục cưng của chúng ta phải tức giận đến vậy.”
Giọng nói và ngữ điệu như dỗ dành con nít kèm theo cả ý cười của Lục Hoài Vũ vang lên, Doãn Hoan nghe xong mà hai tai tự giác nhuộm màu đỏ ửng.
“Em mơ thấy anh bỏ chạy với một người đẹp ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, em đuổi theo ở phía sau mà anh còn cố ý hôn cô ta để chọc giận em, suýt chút nữa em đã tức đến bật khóc rồi!”
Lục Hoài Vũ nghe xong mà không ngừng cười được, nắm lấy tay cô rồi xoay người lại, biến thành tư thế Doãn Hoan ôm eo anh mặt đối mặt.
Đôi mắt đen thâm thúy hấp dẫn của anh ngập tràn ý cười, sống mũi cao làm toàn khuôn mặt trông vô cùng nam tính (*), đôi môi mỏng hơi cong lên, bật cười vô cùng bất đắc dĩ.
(*) Trong raw để là khuôn mặt góc cạnh: Là hình dạng khuôn mặt có phần khung xương hàm vuông vắn, góc cạnh nên làm cho khuôn mặt của bạn có phần khá thô kém đi sự nữ tính. Câu trên đang nói về Lục Hoài Vũ nên mìn để thành nam tính nhé.
“Vậy là anh sai rồi, ngay cả trong mơ thì cũng không được hôn người con gái khác đúng không?”
Anh dẫn dắt Doãn Hoan nhảy vào cái bẫy mà mình đã đào sẵn, Doãn – thỏ trắng nhỏ ( ) với vẻ mặt đơn thuần không biết gì – Hoan gật đầu thật mạnh, vẻ mặt đồng ý trăm phần trăm.
“Ừm, rất đáng giận.”
Lục Hoài Vũ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, con ngươi đen láy léo lên tia sáng rực rỡ. Anh cúi đầu, giọng nói hơi khàn nỉ noi ở bên tai cô:
“Anh có thể bù đắp khoản nợ ở trong mơ cho em gấp vài lần, tên kia không hôn em thì để anh hôn.”
Nói xong, anh nhanh chóng hôn lên đôi môi hồng hào mê người của cô, môi cô có vị ngọt ngào giống hệt cô vậy, làm anh muốn ngừng mà không được.
Doãn Hoan bị anh ôm chặt vào trong ngực, trong khoang miệng tràn đầy hương vị của anh, hơi thở bị anh cướp đoạt, lôi kéo một cách bá đạo.
“Ưm…”
Tiếng rên tựa như mèo kêu của cô cũng kéo được chút tỉnh táo cuối cùng của Lục Hoài Vũ về, anh cố nén nỗi xúc động không muốn rời khỏi cô bị dồn nén đến mức sắp phát điên.
Doãn Hoan cảm thấy môi mình đã mất cảm giác, căng căng, tê tê, giống như bị hôn đến sưng lên, toàn thân cũng ngất ngất ngây ngây, hơi thở dồn dập, hai chân như nhũn ra, nếu như không phải bị anh ôm chặt thì có lẽ đã xụi lơ trên mặt đất từ lâu rồi.
“Lục Hoài Vũ…”
Cô cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh.
Lục Hoài Vũ nhìn dáng vẻ mềm như bông kia của cô mà trái tim tan chảy rối tinh rối mù, anh thật sự rất thích dáng vẻ này của cô, không kiềm chế được lại cúi đầu cắn nhẹ lên dái tai trắng mịn của cô một lần nữa.
Dái tai của Doãn Hoan đặc biệt mẫn cảm, bị anh cắn như thế thì cô thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi co rụt cổ lại, sau đó bất mãn ngâm nga một tiếng, muốn tránh khỏi cái ôm của anh.
Lục Hoài Vũ buông dái tai nhỏ của cô ra, nhìn thấy một dấu răng nhàn nhạt trên đó thì khóe miệng cong lên.
“Sao anh còn cắn người ta vậy, có phải anh thuộc giống chó không?”
Doãn Hoan xoa xoa đôi tai của mình, hai mắt như phủ sương mù, nhỏ nhẹ nói một câu.
Cuối cùng Lục Hoài Vũ vẫn có chút nhân tính, một tay ôm chặt eo cô, tay khác thì xoa xoa dái tai giúp cô, còn cúi đầu cao mày xem xét, khi thấy đỏ cả một mảng thì không khỏi đau lòng mà hỏi:
“Anh làm em đau rồi sao?”
Doãn Hoan càng tủi thân hơn, mím môi gật đầu.
“Vậy cho em cắn lại đi → nhé?”
Giọng nói của Lục Hoài Vũ hơi khàn.
Còn không đợi nói xong thì đã bị Doãn Hoan cắn một anh cái ở trên cằm, răng nanh sắc bén cũng rất có lực,Lục Hoài Vũ bị cắn đến mức hơi nhíu mày lại.
Thật ra Doãn Hoan muốn cắn lên môi anh cơ, nhưng mà chiều cao lại không cho phép, nhón chân lên mới miễn cưỡng tới cằm của anh, vì thế chỉ đành phải chấp nhận số phận thôi.
Sau một lúc đùa giỡn ầm ĩ với nhau, Lục Hoài Vũ cùng Doãn Hoan sửa soạn hành lý, lát nữa cô phải đến sân bay để chuẩn bị về nước, nghĩ vậy nên trong lòng hai người đều hơi không nỡ.
Phần lớn hành lý đều là những món quà nhỏ để tặng cho bạn bè, Doãn Hoan vừa trang điểm vừa giải thích ngụ ý của mỗi một món quà cho Lục Hoài Vũ. Sau khi soạn hành lý xong thì cũng không còn nhiều thời gian, Lục Hoài Vũ chở cô và hành lý ra sân bay, trên đường đi còn dẫn cô đến một nhà hàng đồ Pháp rất nổi tiếng, sau khi lấp đầy chiếc bụng đói thì mới đi tiếp.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sau khi Doãn Hoan làm thủ tục gửi vận chuyển hành lý thì ôm lấy tay Lục Hoài Vũ, dựa vào vai anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Lục Hoài Vũ ngồi thẳng tắp, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô vài lần.
Khi phát thanh viên thông báo thông tin lên máy bay, Doãn Hoan cắn chặt môi dưới. Trong giây phút chia ly, cô chỉ sợ mình sẽ bật khóc lên, cuối cùng cô cũng cảm nhận được giây phút tình yêu bị chia cách bởi khoảng cách địa lý và sự sống cái chết.
Cô ôm lấy cánh tay của Lục Hoài Vũ, vùi mặt sâu vào bả vai anh rồi im lặng, hơi thở của anh quanh quẩn nơi chóp mũi, nơi này đã từng khiến cô chán ghét bao nhiêu thì giờ cũng không nỡ bấy nhiêu, cũng bởi vì nơi này có anh.
“Em phải đi rồi…”
Giọng nói của cô nặng nề, làm cho toàn thân hơi uể oải. Lục Hoài Vũ thốt lên một tiếng “ừm” từ trong cổ họng, sau đó vỗ vỗ lên tay cô:
“Đi thôi.”
Doãn Hoan ngẩng đầu nhìn anh, hỏi một câu mà mình vẫn luôn canh cánh:
“Lục Hoài Vũ, anh có nhớ em không?”
Khóe môi Lục Hoài Vũ hơi cong lên, con ngươi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn của cô, một lát sau mới thành thật gật đầu:
“Nhớ.”
Doãn Hoan nghe vậy thì khuôn mặt mới thêm chút ý cười, trông cũng phấn chấn hơn đôi chút. Cô đứng lên vòng tay qua cổ anh, mặt kề sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói:
“Hiện tại em đã rất nhớ anh.”
Hàng lông mi mảnh dài của Lục Hoài Vũ rung rung, trái tim khó chịu như bị đánh một đòn nghiêm trọng, hít thở không thông nhưng lại ngấm ngầm kèm theo cả chút cưng chiều.
Anh cầm lấy hai tai đang vòng trên eo mình của cô rồi vùi vào trong ngực mình, động tác này tiết lộ tấm lòng và trái tim mềm mại của anh.
Phát thanh viên vẫn giục hành khách liên tục.
Cuối cùng vẫn là Lục Hoài Vũ lý trí hơn một chút, anh nhẹ nhàng kéo dãn khoảng cách hai người, đứng lên xoa xoa đỉnh đầu của cô, sau đỏ nhỏ giọng nói:
“Mau đi đi, lên máy bay rồi thì ngủ một giấc thật ngon, đến lúc đó đừng quên uống thuốc, thuốc được để trong balo ở sau lưng.”
Doãn Hoan mím chặt đôi môi hồng hào, giờ phút này đôi mắt cô đã hơi cay cay. Lúc trước, khi cô ngồi bay rời đi cũng không khóc, mà giờ lại không kiềm chế được.
Cô cố gắng vẫy tay với anh, lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng để giả vờ kiên cường:
“Em đi đây, ngày nào anh cũng phải nhớ em, không cho phép anh tìm mấy em gái tóc vàng mắt xanh, quan trọng nhất chính là… Anh mau trở về sớm nhé!”
Lục Hoài Vũ ghi nhớ những lời này trong lòng như một lời hứa rồi gật đầu, đôi mắt đen như mực hiện lên bóng dáng Doãn Hoan, nhìn cô xoay người rồi đi càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Cô đi theo hầu hết hành khách trên hành lang kính trong suốt tới máy bay của mình. Sau khi lên máy bay, cô tìm chỗ ngồi rồi lấy thuốc cần uống ra, sau đó cất balo và ổn định chỗ ngồi.
Người ngồi bên cạnh cô chính là một bà cụ ngoại quốc với mái tóc hoa râm. Trước khi máy bay cất cánh, Doãn Hoan kéo tấm chắn cửa sổ máy bay lên, chăm chú nhìn về chỗ chờ máy bay, tựa như có thể nhìn xuyên qua chỗ đó và thấy bóng dáng của Lục Hoài Vũ.
Bà lão vươn tay ra đụng vào cánh tay của Doãn Hoan, Doãn Hoan quay đầu lại thì thấy bà cụ tóc trắng xóa kia nở một nụ cười ấm áp với mình, cùng với đôi mắt sáng và hàm răng trắng đều.
“Người vừa ôm cháu là chồng của cháu sao?”
Bà lão tò mò hỏi bằng vốn tiếng Trung không quá lưu loát của mình.
Doãn Hoan lắc đầu:
“Anh ấy là bạn trai của cháu ạ, có điều cháu tin rằng chẳng mấy chốc bọn cháu sẽ kết hôn thôi.”
Cô cười nói vô cùng tự tin.
Bà lão gật đầu khen:
“Trông chàng trai kia thật sự không tệ, cháu rất yêu cậu ấy sao?”
Doãn Hoan gật đầu thật mạnh:
“Đúng vậy, cháu rất yêu anh ấy.”
Bà lão vươn tay ra sờ lên gương mặt của Doãn Hoan, an ủi nói:
“Đứa nhỏ này, không cần phải đau khổ đâu, chia ly là vì để gặp lại, giữ vững lòng mình thì chắc chắn các cháu sẽ được hạnh phúc trong tương lai.”
Doãn Hoan nghe vậy thì thấy dường như nỗi đau khổ trong lòng đã vơi đi một nửa:
“Cảm ơn bà, chúng cháu chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Sau đó, bà cụ nói cho Doãn Hoan biết bà ấy có một người chồng Trung Quốc rất lãng mạn.
Chồng của bà cụ là du học sinh cùng lớp với bà ấy, lúc mới đến mỹ, ông ấy đã bị bắt nạt khắp nơi vì rào cản của ngôn ngữ, nhưng ông ấy không để ý đến điều này, chỉ chăm chú học tập tri thức, học giao tiếp, đồng thời còn không quên nhiệt tình giúp đỡ người khác.
Sự lương thiện của ông ấy đã làm bà cụ cảm động, bà cố ý tiếp cận chàng trai kia, hai người quen biết rồi tìm hiểu nhau và cuối cùng yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp, bà liều lĩnh kết hôn với chàng trai kia khi còn chưa có gì trong tay kia.
Chàng trai ấy rất cưng chiều bà, làm cho bà ấy dù đã tám mươi tuổi mà vẫn còn rất ngây thơ, bọn họ gần như không cãi nhau một lần nào trong suốt năm mươi năm kết hôn.
Nói tới đây, Doãn Hoan nhìn bà cụ với khuôn mặt tràn đầy ý cười kia mà không nhịn được hỏi:
“Vậy bà tới Trung Quốc du lịch sao?”
Bà lão lắc đầu:
“Bà đến để gặp ông ấy.”
Nói đến chuyện của chồng mình, ý cười trên môi bà càng sâu hơn, tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Doãn Hoan hỏi:
“Ông ấy về nước sao? Về một mình ạ?”
Bà lão gật đầu:
“Ông ấy qua đời rồi, nguyện vọng trước khi rời khỏi thế gian của anh là muốn được chôn cất ở quê nhà. Bà biết ông ấy cũng không thích nước Mỹ, cũng chỉ bởi vì bà nên mới ở nơi đó, ông ấy đã nhường nhịn bà cả đời, sau này đến lười bà hoàn thành nguyện vọng của ông ấy.”
Đôi mắt của bà cụ lấp lánh nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười như cũ.
“Trung Quốc là một cái tên thật đẹp, đó chính là nơi chúng ta an nghỉ về sau.”
Câu chuyện tình yêu của bà cụ và chồng mình làm Doãn Hoan cảm động, cô và Lục Hoài Vũ chỉ chia cách tạm thời mà thôi, đột nhiên cô nghĩ thông suốt rồi.
Cô cầm lấy tay của bà cụ, dịu dàng nói:
“Tình yêu của bà đã cho cháu sức mạnh, cảm ơn bà đã chia sẻ chuyện này, cháu sẽ cố gắng vun đắp cho tình yêu của mình.”
Bà cụ gật đầu, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi máy bay cất cánh, Doãn Hoan xin một ly nước ấm từ chỗ tiếp viên hàng không, uống hết những loại thuốc mà Lục Hoài Vũ đã dặn dò, sau đó cô cũng mê man ngủ thϊế͙p͙ đi do tác dụng của thuốc.
Sau chặng đường dài, lúc máy bay đáp xuống sân bay thành phố T Trung Quốc thì đã là đêm khuya, gần 12 giờ.
Hết chương 26.