Thích Không Thể Giấu

Chương 16

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Sau khi ăn cơm xong, Doãn Hoan và mẹ thay đồ rồi ra ngoài, tài xế lái xe đưa hai người đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố.


Lâu lắm rồi không ra ngoài dạo phố, Doãn Hoan vô cùng phấn khởi khoác tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay tràn đầy ý cười. Mẹ Doãn thấy cô vui vẻ như vậy thì cũng lộ ra một nụ cười cưng chiều.
“Bé cưng muốn mua gì thì cứ nói với mẹ, mẹ đều mua hết.”


Doãn Hoan dựa vào vai mẹ rồi nghiêng đầu suy nghĩ, mắt hơi cong lên: “Hình như không muốn mua gì hết.”
“Không vội, cứ từ từ suy nghĩ, hôm nay chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Doãn Hoan gật đầu, hai mẹ con nhìn nhau cười rồi tiếp tục dạo phố.


Sau khi đi dạo mấy cửa hàng mà vẫn chưa chọn được bộ lễ phục phù hợp, lúc này bỗng nhiên chuông điện thoại của mẹ Doãn lại vang lên, nhận điện thoại xong mới biết hóa ra là bạn cũ gọi đến. Trước ngày kỷ niệm kết hôn thì ba Doãn có giành được một miếng ngọc ở buổi đấu giá cho bà, mẹ Doãn rất thích nó nên đã cho người tìm nhà thiết kế châu báu tốt nhất để khảm ngọc giúp mình.


Chuyện xảy ra cách đây vài tháng, hiện tại miếng ngọc kia đã được làm thành một chiếc vòng cổ, bên kia đã gửi thông báo để bà đi lấy nó.
Doãn Hoan nghe vậy là biết mẹ đang lo lắng cái gì, nên an ủi nói:
“Mẹ đi lấy vòng cổ đi ạ, tự con chọn lễ phục là được.”


Mẹ Doãn nhìn Doãn Hoan đầy áy náy, lúc này mới nhận ra con gái của mình thực sự rất hiểu chuyện, dáng vẻ thấu hiểu lòng người này làm cho người mẹ như bà càng đau lòng hơn.
Mẹ Doãn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh của Doãn Hoan, dịu dàng nói:


“Xin lỗi cục cưng, nhà thiết kế ở bên kia muốn đến Pháp để tham gia một cuộc thi, cho nên thời gian khá gấp gáp, mẹ đi một lát rồi sẽ về thật nhanh.”
Doãn Hoan gật đầu, đè vai của mẹ mà đẩy đi vài bước:


“Được rồi được rồi, mẹ đừng nhìn con bằng ánh mắt như thế, một lát nữa lại gặp thì có gì mà không nỡ? Mẹ mau đi đi.”
Chưa đi được mấy bước thì mẹ Doãn đã quay lại, lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra rồi nhét vào tay cô, dặn dò:


“Bé cưng muốn mua cái gì thì cứ mua đi, đắt cũng được, con vui vẻ là được rồi.”
Doãn Hoan nhe răng cười, ôm chặt cổ mẹ làm nũng:
“Wow, mẹ ngầu quá đi à, yêu mẹ!”


Nói xong cô còn hôn “chụt” một cái lên mặt bà, mẹ Doãn thì cười không khép được miệng, lưu luyến bước từng bước một ra khỏi khu mua sắm.


Sau khi mẹ đi, Doãn Hoan cảm thấy một mình quá nhàm chán nên tiện tay lấy di động ra gọi cho Đinh Đinh, mới vang được mấy hồi chuông thì bên kia đã nhận điện thoại.
“Hello em gái, có thời gian đi chơi chút không?”
Đinh Đinh nghe vậy thì mừng rỡ nói: “Đấng cứu thế, cậu gọi điện tới quá đúng lúc.”


Nói xong, Doãn Hoan lập tức nghe thấy một loạt tiếng bước chân loẹt xoẹt loẹt xoẹt, sau đó là tiếng hô to của Đinh Đinh:
“Ba ơi mẹ ơi, Doãn Hoan bảo con chơi với cậu ấy, giờ con đi hay là từ chối ạ?”


Doãn Hoan trợn trắng mắt, chú dì nhà họ Đinh cưng chiều cô y như Đinh Đinh, nên mỗi lần Đinh Đinh gặp rắc rối thì đều mang cô ra làm đệm lưng.


Quả nhiên ba mẹ nhà họ Đinh vừa nghe là Doãn Hoan tìm Đinh Đinh thì trực tiếp cho đi không nói thêm câu dư thừa nào, lúc này Đinh Đinh lại chạy về phòng, hào hứng nói:
“Không thể không nói, dùng tên của cậu là tốt nhất.”
Doãn Hoan hỏi lại: “Cậu lại bị cấm túc à?”


Đinh Đinh thở dài, mở tủ quần áo ra kiếm quần áo:
“Đừng nói nữa, hôm đấy mình đi nhậu cùng với đám Lâm Triệt, sau khi bị đưa về thì cũng bị nhốt lại luôn, cậu cũng biết ba mình mà, bảo thủ vô cùng.”
Doãn Hoan lắc lắc đầu, khuyên nhủ:
“Bọn họ cũng muốn tốt cho cậu thôi.”


Đinh Đinh chuyển sang chế độ rảnh tay rồi đặt điện thoại lên giường, sau đó thuận tay cầm lấy bộ quần áo vừa tìm ra và thay.
“Biết rồi tiểu tổ tông của mình, cậu ở chỗ nào? Gửi địa chỉ cho mình di.”


Doãn Hoan nói một câu “biết rồi” xong cũng cúp điện thoại luôn, cô tìm một cửa hàng tương đối yên tĩnh rồi ngồi xuống và mở Wechat ra để gửi vị trí cho Đinh Đinh, sau đó còn chụp tấm biển của cửa hàng ở phía sau cô và nói cho Đinh Đinh biết cô đang ở đây.


Ngay khi cô vừa chụp ảnh rồi gửi đi xong thì nghe được một tràng cười chế nhạo cực kỳ rõ ràng, Doãn Hoan lập tức cất di động đi và ngẩng đầu lên nhìn bốn bóng dáng quen thuộc.


Thượng Tuyết và một cô gái khác đứng ở hai bên trái phải của Trình Dịch Hoan và Triệu Hân, bọn họ đều nhìn cô bằng vẻ mặt châm biếm.
Doãn Hoan không rõ nguyên nhân nên ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:
“Mấy người cười cái gì?”
Trình Dịch Hoan nghịch tóc một hồi rồi mới nói với cô:


“Chắc không phải vừa nãy cậu mới chụp ảnh để up lên vòng bạn bè đấy chứ?”
Doãn Hoan nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ta thì cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vẻ mặt lạnh nhạt hơn, tức giận đáp lại:
“Liên quan gì đến cậu.”
Lúc này Triệu Hân Lôi cũng đi ra, lên tiếng châm chọc:


“Không có tiền thì không có tiền, yên tĩnh làm người thường không tốt sao? Ngồi ở chỗ này chụp logo của nhãn hiệu lớn để khoe khoang làm gì, cô cũng quá thấp kém đấy!”


Tiếng nói vừa dứt cả nhóm người cùng cười phá lên, Thượng Tuyết mặc một bộ đồ bản giới hạn nâng mấy chiếc túi vừa mới mua trên tay lên, nói với Doãn Hoan:


“Nếu mọi người đều quen biết thì tôi sẽ giúp cô một chút, này, cho cô mượn mấy chiếc túi này chụp vài kiểu đấy, cũng đủ để cô khoe khoang rồi.”


Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi ở bên cạnh vừa nghe thế thì trợn cả mắt lên, vừa nãy bọn họ ám chỉ xin xỏ rõ lâu mà chị ta cũng chưa cho bọn họ chạm vào, vậy mà giờ lại muốn cho Doãn Hoan mượn!
Doãn Hoan nhìn mấy tên hề kia nhảy nhót mà cảm thấy thật đậu má, cô hừ một tiếng rồi từ chối:


“Không cần, tự chị ôm cho chắc đi.”
Cô gái vẫn luôn im lặng ở bên cạnh tên là Tiết Oánh Oánh – bạn thân của Thượng Tuyết, một học sinh của trường đại học H ở bên cạnh, cũng từng nghe nói về Doãn Hoan nhưng đây là lần đầu được gặp trực tiếp.


Tình tình cô gái này điềm tĩnh hơn một chút so với Thượng Tuyết thích huênh hoang, có điều xem thái độ và dáng vẻ nhìn người khác bằng lỗ mũi kia thì cũng thể hiện rõ bọn họ là cá mè một lứa, cũng không khá hơn là bao.


“Mọi người có muốn vào trong cửa hàng mua đồ không, tôi có thẻ vip nè.”
Nói xong, cô ta lấy một tấm thẻ được điêu khắc chạm rỗng từ trong túi ra, trông khá sang trọng và tinh xảo.


Vừa nhìn thấy tấm thẻ này, ánh mắt của Trình Dịch Hoan lại càng kiêu căng hơn, tựa như tấm thẻ này làm cho cô ta thấy vô cùng đáng tin cậy, chẳng phải Doãn Hoan là nữ thần vườn trường hay sao? Chẳng phải là người có thể khiến Lục Hoài Vũ nhìn bằng con mắt khác hay sao? Cô ta phải nhìn xem đến cùng Doãn Hoan có mặt mũi gì mà ra vẻ với bọn họ.


Thượng Tuyết liếc mắt nhìn Doãn Hoan một cái, đắc ý nói:
“Tuy rằng tôi không muốn mua thứ gì, chẳng qua nhàn rỗi tẻ nhạt quá thì cũng có thể mua mấy bộ quần áo xếp vào tủ đồ, tất cả quần áo của tôi đều thuộc nhãn hiệu này.”


Nói xong, chị ta cũng lấy một tấm thẻ giống y như đúc tấm kia ra, Tiết Oánh Oánh vừa thấy thì che miệng cười rồi nói:
“Chúng ta không hổ là chị em, nhãn hiệu quần áo cũng phải giống nhau.”
Thượng Tuyết lập tức khen ngợi:


“Cũng không phải, cái này gọi là tâm linh tương thông, có điều nhãn hiệu này thật sự không tệ, tuy hơi đắt nhưng được cái kiểu dáng mới lạ độc đáo, đắt xíu cũng đáng.”
Triệu Hân Lôi ở bên cạnh thấy thế thì nói chen vào:


“Vừa nhìn là thấy được sự khác biệt giữa người với người, các đàn chị thật giản dị, ngày thường dùng đồ xa xỉ như vậy nhưng chưa từng khoe bao giờ, còn một số người đi ngang qua cũng muốn chụp một tấm, thật là hết nói nổi.”
Dứt lời thì mấy người cũng cùng nhau đi vào trong cửa hàng.


Doãn Hoan: “…”
Cô lẳng lặng nhìn bọn họ ra vẻ, trong lòng cứ có cảm giác như đang xem mấy con tinh tinh ở vườn bách thú.


Khoảng nửa giờ sau, Thượng Tuyết và Tiết Oánh Oánh xách theo năm đến sáu chiếc túi đi ra, Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi cắn răng mua một bộ quần áo đã hết mùa, lại còn là một bộ kiểu dáng cũ mà giá tận hơn ba ngàn, gần như đã tiêu hết tiền ăn hai tháng của bọn họ.


Mặc dù đau lòng, nhưng cứ nghĩ đến nó có thể đả kích Doãn Hoan thì bọn họ cũng nghiến răng liều mạng.
Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa thì Đinh Đinh cũng đến trước mặt Doãn Hoan, khoác tay của cô rồi hỏi:
“Sao lại ngồi ở đây, cậu muốn mua quần áo sao?”
Doãn Hoan gật đầu:


“Muốn mua một bộ lễ phục để tham gia buổi tiệc ở nhà cậu.”
Sau đó Đinh Đinh đáp lại:
“Vậy cũng không thể mua ở cửa hàng này, vừa rẻ vừa xấu, hạ giá nhiều, chẳng phải trước đây cậu luôn thích nhãn hiệu của Pháp ở trên tầng sao?”
Vừa rẻ vừa xấu…


Bốn người Thượng Tuyết vừa ra cửa trực tiếp đờ người tại chỗ vì những lời này, Trình Dịch Hoan xách bộ quần áo đắt nhất của mình từ lúc sinh ra đến giờ mà không cam lòng phản bác lại:


“Mua không nổi thì mua không nổi, ra vẻ cái gì? Một mình diễn trò vẫn chưa đủ mà còn tính mời thêm người diễn cùng à, Doãn Hoan cô đã thấp kém đến mức này à!”


Đinh Đinh vừa nghe xong thì lập tức xù lông, cô ấy vốn không phải người dễ trêu vào, vừa xoay người định ra oai thì bị Doãn Hoan kéo lại, Doãn Hoan tiến một bước đi tới trước mặt Trình Dịch Hoan rồi nói:


“Mua nổi hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô hết, vả lại, cô cho rằng mua được hai bộ trang sức xa xỉ thì đã trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu hay sao? Cô xứng đáng với những đồng tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ cho cô làm phí sinh hoạt mỗi tháng hay sao?”


Trình Dịch Hoan bị cô nói đến mức mặt đỏ bừng, cô ta vốn phồng má giả làm người mập*, giờ lại bị Doãn Hoan vạch trần. Cứ cảm giác như mình đang bị mọi người xung quanh vây xem.
(*) Phồng má giả làm người mập: làm chuyện vượt quá khả năng của mình (ý xấu).


“Nói người khác thì cũng phải tự xem lại mình đi, chờ đến lúc cô có năng lực khoe khoang nhảy nhót với tôi rồi lại nói, tôi không chỉ nói một mình cô, mà là cả đám các người ấy.”


Mấy người kia câm nín nhìn khuôn mặt ngang ngược của Doãn Hoan, vẻ khoe khoang lúc nãy đã biến mất tăm hơi, Thượng Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng bị Tiết Oánh Oánh ngăn lại, cô ta vẫn luôn cúi đầu, tựa như sợ Đinh Đinh ở đối diện nhìn thấy mình.


Đợi hai người họ đi rồi thì Thượng Tuyết mới tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Tiết Oánh Oánh, giận giữ hét lên với cô ta bằng biểu cảm dữ tợn:
“Cậu lôi kéo mình làm gì? Mình có bị người ta bắt nạt như vậy bao giờ đâu? Mặt mũi của nhà họ Thượng biết để ở đâu?”


Tiết Oánh Oánh nhìn dáng vẻ như chó điên của chị ta thì nở nụ cười, lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, chỉ bỏ lại một câu “cậu tự lo cho mình đi” rồi xoay người rời đi.


Tiết Oánh Oánh học cùng trường với Đinh Đinh, đương nhiên biết tên tuổi cô cả của nhà họ Đinh, ở thành phố T này cũng chỉ có vài nhà có thể qua lại thân thiết với nhà họ Đinh, mà bất kể nhà ai thì cô ta cũng đều không thể trêu vào. Thượng Tuyết không biết tốt xấu làm mất lòng cô gái kia, người ta bỏ qua cho chị ta mới là lạ, quan hệ giữa mình và chị ta chẳng qua cũng chỉ là quan hệ lợi ích gia tộc, trước mắt chị ta đã thành đồ vô dụng, vậy nên mình cũng không cần tiếp xúc tiếp với chị ta làm gì.


Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi luống cuống nhìn Thượng Tuyết đang điên cuồng ở bên cạnh, Thượng Tuyết hít sâu mấy lần rồi quay đầu lại, thấy hai người kia còn đang nhìn mình thì cả giận nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải vì hai người thì sao tôi lại bị mất mặt như thế?”


Trình Dịch Hoan và Triệu Hân Lôi sợ đến mức nhanh chóng xin lỗi, bọn họ đã cấu kết với Thượng Tuyết và lợi dụng quan hệ để ba mẹ phải nghỉ việc rồi bắt đầu kinh doanh nhỏ. Hiện tại họ không thể làm phật lòng chị ta, nếu không thì việc kinh doanh của ba mẹ sẽ xong đời.


Lúc này, Triệu Hân Lôi luôn giỏi quan sát sắc mặt người khác hơi chuyển động con ngươi, nảy ra một ý hay nên lập tức nói với Thượng Tuyết:


“Đàn chị đừng nóng giận, dù Doãn Hoan này ra oai đến đâu đi nữa thì cũng có thể áp đảo được chị sao? Đừng quên, hoa khôi của trường vẫn là chị, tiếng tăm của cô ta đã nát bét rồi, chỉ cần chúng ta đổ thêm chút dầu vào lửa…”


Lời còn chưa dứt, nhưng mấy người cũng đã hiểu rõ.
Hết chương 16.