Thích Không Thể Giấu

Chương 10

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai
Cuộc phỏng vấn của Trầm Lộ chẳng qua chỉ là hình thức điền vào một cái bảng, còn chưa ra khỏi cửa người ta đã dứt khoát nói thời gian đi làm cho cô ấy.
Để ngăn chặn áp lực từ sự giàu có của nhà mình, Trầm Lộ chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi thì ngoan ngoãn đi làm.


Nhưng mà trái lại cô ấy rất để tâm việc bám theo người bạn nhanh chóng tìm cho Doãn Hoan và Hứa Ngải Lâm một công việc, vì Doãn Hoan từng có kinh nghiệm dạy thêm cho trẻ em lại đã đi du học nên được một nhà nhìn trúng cho đứa nhỏ tám tuổi học bổ túc tiếng Anh.


Còn Hứa Ngải Lâm làm thư ký ở một đại lí dịch vụ trung gian, lúc rảnh rỗi thì giúp quầy tiếp tân tiếp đãi khách, khi bận thì giúp sửa sang tài liệu văn bản của khách hàng.


Tổng thể mà nói thì khá tốt, tiền lương cũng rất cao, chí ít trong tương lai sau khi Doãn Hoan bị ba mẹ cắt đứt tiền cũng có thể thành công sống sót.


Hôm nay Doãn Hoan học bù xong khóa học liền quay về trường, vừa đi đến phòng học dưới tầng thì thấy trước cửa bày biện rất nhiều hoa hồng, một nhóm nam sinh quây thành vòng tròn, một bạn nam dáng người cao, vô cùng tỏa nắng đứng giữa đám người, trong ngực cậu ấy ôm bó hoa hồng cùng với chú gấu trắng nhỏ.


Vừa thấy Doãn Hoan đến, khuôn mặt cậu ấy đột nhiên đỏ ửng, có chút xấu hổ mất tự nhiên, người anh em phía sau nhìn không được nên lén vỗ mạnh vào lưng cậu ấy cho cậu ấy động lực.


Nam sinh dáng người cao kia hít sâu một hơi, gật đầu với mọi người xung quanh, sau đó nắm chặt nắm tay, khẩn trương đi từng bước lên phía trước, quỳ một gối xuống, vẻ mặt chân thành nhìn Doãn Hoan nói:


“Xin chào Doãn Hoan, mình là Thẩm Dương Thiên, có lẽ cậu không biết mình, nhưng mà ngày đầu tiên khai giảng khi thấy cậu, mình đã không thể kiềm chế mà thích cậu, sau khi âm thầm quan sát, mình phát hiện thời gian càng lâu thì tình yêu của mình đối với cậu lại càng đậm, vì thế, cậu làm bạn gái mình đi!”


Cả người Doãn Hoan đều sững sờ tại chỗ, cô mở đôi mắt to tròn, không dám tin nhìn vẻ mặt nam sinh hi vọng trước mặt này.
Những người xung quanh ồn ào hô lên: “Hẹn hò đi, hẹn hò đi!”


Trong lòng Doãn Hoan suy nghĩ câu từ chối mà không làm tổn thương người khác, cuối cùng thấy người đến xem ồn ào càng lúc càng nhiều, cô giậm chân lo lắng nói với cậu ấy:
“Cậu đừng như vậy, trước tiên cứ đứng lên đi.”


Thẩm Dương Thiên càng bướng bỉnh, cậu ấy ôm hoa vẻ mặt kiên trì đáp lại:
“Không, cậu không đồng ý mình thì mình sẽ không đứng lên.”
Đầu Doãn Hoan đầy vạch đen, vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ: “Nhưng mà cậu quỳ cả đời thì chúng ta cũng không thể hẹn hò được.


Thẩm Dương Thiên kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Doãn Hoan đảo mắt, khóe miệng cong lên, vẻ mặt cười xấu xa nhìn cậu ấy nói:


“Lí do là vì………. Mình có chồng chưa cưới rồi.” Nói xong cô thở dài ra hình ra dạng, bối rối nói: “Gia cảnh nhà mình không tốt, khi còn nhỏ ba mẹ bán mình cho nhà người khác làm con dâu nuôi từ nhỏ, tám tuổi mình đã làm dâu rồi.”
“….”


Thẩm Dương Thiên sững sờ một chút, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cô, miệng khẽ nhếch lên, động đậy hai lần không thể thốt lên lời.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, trong lòng Doãn Hoan cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô giả bộ khổ sở che ngực cúi đầu chào cậu ấy sau đó chạy vào phòng học.


Điều cô không chú ý chính là, một cô gái mặc váy liền màu xanh nhạt đứng bên cạnh bồn hoa gắt gao nhìn bóng dáng cô rời đi, lạnh lùng cười.


“Gần đây Doãn Hoan rất huênh hoang, nghe nói diễn đàn trường học bình chọn hoa khôi, bên tài chính và kinh tế cô ta có số phiếu cao nhất, mấy bạn nam này còn tâng bốc cô ta đến tận trời.”


Nữ sinh này vừa nói xong sắc mặt Thượng Tuyết càng thêm khó coi, lần trước chuyện ăn cơm qua đi, trong lòng cô ta vẫn không thoải mái, dựa vào cái gì mà một người chẳng là gì như cô nhưng lại được Lục Hoài Vũ đối đãi đặc biệt như vậy?


Lục Hoài Vũ còn chưa tính, bây giờ toàn bộ nam sinh đều đang khen ngợi cô, dựa vào cái gì?
Luận về gia cảnh, luận về tài nghệ cô làm sao so với mình được?


Nói cô xinh đẹp, bản thân cô ta không xinh đẹp sao? Trước khi cô đến thì cô ta vẫn được bầu là hoa hậu giảng đường, mọi người theo đuổi tâng bốc. Mà sau khi cô đến ánh sáng đó đều bị cô chiếm lấy mất.


“Vậy thì sao, bề ngoài sạch sẽ thôi, đi nước ngoài du học trở về ai biết cô ta có cuộc sống gì ở nước ngoài, có lẽ đã sớm thối rữa, mắc chút bệnh gì đó không sạch sẽ cũng chưa biết được.”
Lời này có chút ác độc, nữ sinh kia kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô ta.


Thượng Tuyết lấy lại tinh thần, cũng bị lời nói ghen tị của mình thoáng kinh ngạc, nhưng mà vậy thì sao? Lời cũng đã nói, nói không chừng còn bị cô ta nói trúng rồi.
Lời tốt không ra khỏi cửa nhưng lời xấu lại truyền nghìn dặm.


Từ sau khi Doãn Hoan từ chối bạn nam sinh kia, cô phát hiện, mỗi lần đi trên đường đều có người chỉ trỏ cô, không những thế khi đến căn tin ăn cơm, chỉ cần cô vừa đến trong nháy mắt tất cả mọi người sẽ tản ra, cách xa cô như thể cô là quả bom bất cứ lúc nào sẽ nổ tung.


Thời gian càng lâu câu chuyện lại càng rõ ràng, mãi đến một ngày nọ Hứa Ngải Lâm dạo trên trang web của trường mới phát hiện sự thật.


Hóa ra sau ngày đó có một bài viết về Doãn Hoan thành hot, phía trên mô tả chuyện từ bé của Doãn Hoan, dựa vào chính miệng cô nói điều kiện trong nhà không tốt, tám tuổi bị ba mẹ mình bán đi. Vì cuộc sống cô nương thân để người ta cho làm dâu, sau đó lớn hơn chút thoát khỏi căn nhà kia chạy ra nước ngoài, trong ba năm đời sống riêng tư hỗn loạn, phá thai, x tập thể, x thuốc đều là chuyện thường xuyên, cuối cùng cô còn bị chẩn đoán mắc bệnh AIDS từ hồi nhỏ, thật sự không còn đường nên cô quyết định về nước tìm một hiệp sĩ đảm nhận khác……


Không thể không nói câu chuyện được viết này thật sự có cơ sở, đã có chính miệng cô thừa nhận vấn đề gia cảnh, lại có tình huống thực tế ra nước ngoài, lỗ hổng giữa cũng lớn quá, nếu không phải là chuyện của chính Doãn Hoan thì cô nhất định sẽ khen cho sự biến thái của người kia.


Hứa Ngải Lâm lo lắng nhìn Doãn Hoan, hỏi:
“Hoan Hoan à, bây giờ tất cả mọi người cho rằng cậu mắc bệnh AIDS, phải làm sao đây?”
Doãn Hoan nhún vai, an ủi cô ấy nói: “Không sao, cũng không phải sự thật cậu sợ cái gì.”


Mặc dù tính tình Hứa Ngải Lâm mềm mỏng, nhưng vừa thấy tin đồn về Doãn Hoan, không nói hai lời liền đi lên bóc phốt, sau khi bóc phốt tám trăm hiệp cô ấy cảm thấy không ổn, lại vội vàng gọi xe đến ổ nhỏ của Doãn Hoan, cùng cô suy nghĩ cách đối phó.


Loại chuyện về người con gái trong sạch này, dựa vào sự hiểu biết của cô ấy với Doãn Hoan, cô chắc chắn không giống như bài viết bàn luận, cô tốt đẹp như vậy sao có thể như thế được?
Cô ấy lẩm bẩm hết lần này đến lần khác: “Người đăng bài viết này thật sự quá ghê tởm!”


Doãn Hoan thấy dáng vẻ tức giận khó chịu của cô ấy đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, cô có thể có người bạn thật lòng như cô ấy và Trầm Lộ thật sự đáng giá!


Đinh Đinh thì không cần phải nói, từ nhỏ cùng nhau lớn lên còn thân hơn so với chị em ruột, mà Trầm Lộ, Hứa Ngải Lâm mới quen biết không lâu có thể làm như vậy với cô là cô đã thỏa mãn rồi.
……..


Mọi người đang tăng ca ở phòng làm việc đột nhiên phát hiện sếp im lặng trong cuộc họp, chăm chú nhìn màn hình máy tính bảng đến xuất thần, sắc mặt càng ngày càng trầm, dường như sắp phát nổ. Bọn họ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không có chủ kiến gì.


Một nhân viên nhỏ vừa nói xong dự án tưởng rằng bản thân nói sai, nơm nớp lo sợ đứng trước bàn hội nghị, nét mặt sợ hãi nhìn Lâm Triệt đối diện Lục Hoài Vũ, dùng ánh mắt tìm kiếm sự trợ giúp từ anh ấy.


Đôi mắt hoa đào của Lâm Triệt khẽ đảo, lập tức thấy sắc mặt Lục Hoài Vũ trầm đen, cánh tay duỗi dài nhẹ nhàng gõ lên trên bàn dài gỗ lim trước mặt Lục Hoài Vũ.


Tiếng vang trong trẻo kéo tầm mắt Lục Hoài Vũ lại, anh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo khí chất sắc bén, anh ấy bị cặp mắt đen kia gắt gao nhìn chằm chằm, thân là bạn bè thân thiết nhất nhưng Lâm Triệt vẫn cảm thấy tràn đầy tính uy hϊế͙p͙, theo bản năng sau lưng anh ấy nổi da gà.


“Anh Vũ……… Họp, còn tiến hành không?”
Lâm Triệt nở một nụ cười tự cho là đẹp trai nhất, thân thiết nhất, để lộ toàn bộ tám cái răng tiêu chuẩn, nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Vũ nhưng trong lòng lại hối hận muốn chết, anh mẹ nó lại thừa thãi giúp bọn họ chọc vào tổ ong vò vẽ này!


Ngay khi anh ấy nghĩ Lục Hoài Vũ sẽ nổi giận thì anh trầm giọng nói một câu:
“Cuộc họp kết thúc, quay về sửa lại một chút, ngày mai tiếp tục.”
Nói xong anh đứng dậy khép máy tính xoay người rời đi, Lâm Triệt thấy trạng thái này của anh rất không thích hợp, suy nghĩ một lát vẫn quyết định đi theo.


Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lục Hoài Vũ vào công ty ba anh học tập kinh nghiệm, mãi đến học kỳ sau của năm hai Đại học mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp của mình, mở một công ty chuyên về công nghệ điện tử.


Bọn Lâm Triệt đều không cam chịu làm phú nhị đại bình thường, không muốn sống dưới cái bóng của ba mẹ suốt đời, nhưng bản thân phấn đấu cũng không đủ dũng khí và năng lực, trước mắt có một người có thể dẫn đầu mọi người đương nhiên sẽ vui vẻ đi theo.


Cho nên cổ đông trong công ty này cũng chính là mấy bọn Tên Mập và phòng làm việc này chính là Lục Hoài Vũ mua bằng lần thành công đầu tiên, vô cùng có ý nghĩa.


Sau khi đến văn phòng của Lục Hoài Vũ, Lâm Triệt tiện tay đóng cửa phòng màu đen nặng nề kia lại, đi đến trước bàn làm việc, lấy chiếc ghế xoay màu đen ra ngồi xuống.
“Rốt cuộc có chuyện gì thế? Có phải công ty đã xảy ra chuyện không?”
Lòng bàn tay Lâm Triệt đổ mồ hôi, cẩn thận hỏi.


Lục Hoài Vũ lắc đầu, tiện tay xoay máy tính qua, tiêu đề phía trên màu đỏ vô cùng dễ thấy khiến Lâm Triệt chú ý đến.
Anh nhẫn nại nhìn xuống, càng nhìn càng sợ hãi, càng nhìn càng tức giận, cuối cùng xắn tay áo quát:
“Cái này mẹ nó ai viết? Không muốn sống à? Lão tử đi phế cậu ta!”


Nói xong anh ấy xoay người ra ngoài, Lục Hoài Vũ gọi anh ấy lại, trong mắt dường như có ngọn lửa đen, khóe môi hiện lên nụ cười khát máu lại tàn nhẫn.
“Muốn trả thù có rất nhiều cách, động thủ là cấp thấp nhất.”
“……”


Giờ phút này đột nhiên Lâm Triệt cảm thấy, Lục Hoài Vũ quả thật chính là hắn chính là mẹ nó tên biến thái, thật đáng sợ!
“Cậu đi tra IP đi, tra được nói cho mình biết.”
Lục Hoài Vũ vừa nói xong Lâm Triệt ngay lập tức nhận mệnh, chạy như chạy trốn ra ngoài.


Đợi sau khi cửa phòng đóng lại lần nữa, Lục Hoài Vũ mân mê điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn mở ra, bấm một dãy số để gọi.


Sau vài tiếng “Tút tút” điện thoại đã được kết nối, âm thanh mềm mại vừa tỉnh ngủ từ bên trong truyền tới, sắc mặt âm trầm của Lục Hoài Vũ nháy mắt thay đổi, đôi mắt cũng sáng rực lên.
“Đang ngủ?”


Giọng nói của Lục Hoài Vũ vang lên khiến Doãn Hoan bịch một cái từ trên giường ngồi dậy, Hứa Ngải Lâm bên cạnh đang chơi điện thoại lướt Weibo bị động tác bất ngờ của cô làm sợ tới mức kinh hãi, ngẩng đầu cau mày nhìn cô.


Sau khi Doãn Hoan dùng tay ra hiệu rất xin lỗi với cô ấy thì cầm chắc điện thoại nghi ngờ hỏi:
“Lục Hoài Vũ?”


Cổ họng Lục Hoài Vũ khàn khàn nói ra một chữ “Ừ”, quyến rũ không gì sánh bằng, trong nháy mắt khiến Doãn Hoan liên tưởng đến bộ dáng nửa thân trần của anh, mặt cô càng lúc càng đỏ, cảm thấy bản thân thật sự rất đen tối.


Nghĩ như vậy, cô xấu hổ ném bản thân xuống giường, không nhịn được lăn lộn mấy vòng, Hứa Ngải Lâm sợ tới mức cầm điện thoại trốn dưới chân giường, vẻ mặt phòng bị nhìn cô.
Hết chương 10.