Thích Thiếu Thương hết lời để nói: Chốn sơn dã hoang vu, đào đâu ra di tử để tắm? Cái chỗ mà thợ săn dùng để thỉnh thoảng nghỉ chân này ai mà chuẩn bị sẵn di tử chứ??
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, cũng ý thức được yêu cầu của mình hình như hơi cao quá, cau mày nói: “Thôi đi…. ta cũng tắm đủ rồi, nước đã lạnh, ta lên đây.” Rồi chợt nhớ ra một chuyện: “Y phục làm thế nào đây?”
Hai người nhìn ra một đống y phục thấm bết mồ hôi và máu bên bờ hố nước, đều cùng im lặng….
Cố Tích Triều nói: “Y phục này ta không mặc lại đâu!”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “Trong tay nải của ta còn mấy bộ đồ để thay đổi, hay là ngươi chịu khó mặc đỡ?”
Cố Tích Triều bất đắc dĩ nói: “Chỉ đành như vậy thôi!”
Thích Thiếu Thương nhịn hết nổi: “Cố Tích Triều! Ngươi có hơi quá đáng không vậy?!”
Miệng nói thế, nhưng vẫn quay người vào nhà tranh lấy đồ.
Nhìn thấy Thích Thiếu Thương đi đến gần, Cố Tích Triều lấy tay chống lên bên bờ hố nước định nhảy lên, ai ngờ tắm lâu quá, lại thêm bị thương mất sức, khi ra khỏi nước nhất thời mất đi sức nước nâng đỡ, tay nhũn ra, trượt lại xuống nước.
Một cú trượt như vậy quả thực không ngờ tới, hố nước cao hơn nửa người, bất thần “bụp” một tiếng, trượt xuống rơi thẳng vào trong nước, uống liền một ngụm nước lớn.
Thích Thiếu Thương cầm y phục chậm trãi đi tới, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, vứt y phục xuống mà lao tới, một tay kéo Cố Tích Triều lên.
Cố Tích Triều còn nhớ được ở trong mộng, hồi thi giữa kỳ, thi thể dục chính là 50 m bơi đi bơi về, bây giờ không biết tại làm sao, tự nhiên lại bị ngạt nước trong cái hố bé tẹo này.
Uống hết mấy ngụm nước, tuy là Thích Thiếu Thương vớt lên kịp lúc, Cố Tích Triều vẫn bám lên cánh tay của Thích Thiếu Thương mà ho sặc sụa.
Thích Thiếu Thương luống cuống vỗ vỗ lên lưng y, mất một hồi mới từ từ lấy lại hơi thở.
Hai người từng nhiều lần đối đầu sống chết, nhưng lần đầu tiên dựa vào gần nhau thế này, nhất là Cố Tích Triều, căn bản không có mảnh vải che thân, lại còn bám trên tay của Thích Thiếu Thương…
Cố Tích Triều hít một hơi quay người lại, mới ý thức được tình hình gượng gạo khác thường, hai người đối diện nhau, đều cảm thấy có hơi buồn cười, tắm một trận lại có thể sóng gió như vậy, cũng là chuyện lạ kỳ.
Thích Thiếu Thương buông lỏng tay, nhè nhẹ kéo vai Cố Tích Triều đỡ y đứng dậy, rồi quay người nhặt y phục lên, giũ một cái, trao cho Cố Tích Triều.
Tà dương cơ hồ chìm khuất trong dãy núi xa, ráng đỏ còn sót lại vẫn nhàn nhạt vương nơi góc trời, đằng tây trăng non đã lên, một vành trăng khuyết mỏng mảnh nhợt nhạt, lặng lẽ treo nơi đầu ngọn cây.
Dưới tà dương dần tắt, Cố Tích Triều mặc từng món y phục lên, tuy chỉ là bộ đồ vải thô do Thích Thiếu Thương mang dự phòng khi đi đường, nhưng khoác lên người y, lại rộng rãi phiêu dật, mang một vẻ phong hoa tuyệt đại không thể tả nổi.
Người thanh niên khoác ánh hoàng hôn, gò má còn vương một vệt hồng mới tắm qua, thần tình thanh đạm, lại mang một thoáng bất lực do sự cố lúc nãy gây ra, tóc quăn ẩm ướt vẫn còn nhỏ giọt, giây khắc này trong mắt Thích Thiếu Thương, đã mất đi vẻ sắc bén kiêu ngạo ngày thường, trở nên thâm u sâu thẳm như nước mực tàu.
Thích Thiếu Thương trong khoảng khắc đó cảm thấy chừng như quay lại giây khắc kinh hỷ của lần đầu gặp gỡ nơi Kỳ Đình, bên tai có thể nghe được tiếng tim mình đập dồn dập.
Cố Tích Triều hơi vụng về cầm lấy mảnh vải lau người trùm lên tóc mình mà lau, đằng sau chợt truyền lại thân nhiệt của một người.
Là Thích Thiếu Thương đi tới, cầm lấy mảnh vải trong tay y: “Để ta giúp ngươi!”
Cố Tích Triều ngẩn ra, nhưng không phản đối, chỉ chầm chậm ngồi xuống tảng đá dưới tán cây dương, y có thể cảm nhận rõ ràng sự biến đổi kỳ diệu trong tâm tình của Thích Thiếu Thương, rực cháy mà nguy hiểm…
Hai người một ngồi một đứng, trong ánh tà dương lau mái tóc ẩm ướt, tuy an tĩnh, nhưng ai cũng đang ôm một bầu tâm tư dậy sóng.
Tay của Thích Thiếu Thương là tay của kiếm khách, vững vàng mà thon dài, chỉ là lúc này đôi tay cầm mảnh vải mềm mại chuyển động trên mái tóc lại run lên rất khẽ.
Cố Tích Triều nghe thấy hơi thở hắn trở nên gấp gáp, do dự cất tiếng: “Đại đương gia?”
Thích Thiếu Thương trầm mặc cầm lấy lọn tóc quăn ướt át, chầm chậm cúi người xuống, trên xoáy tóc đỉnh đầu Cố Tích Triều khe khẽ đặt xuống một nụ hôn, giây khắc đó, những tình cảm từng mơ hồ không rõ, cuối cùng cũng rõ ràng bày ra giữa hai người.
Cố Tích Triều nhất thời không dám quay đầu, sự cuồng ngạo coi khinh hết thảy thiên hạ bỗng chốc tiêu tan không dấu vết.
Lúc này, ánh mắt chất chứa thâm tình, chất chứa mâu thuẫn và cô tịch của người nam nhân đó, Cố Tích Triều, không dám nhìn.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp đó chạm nhẹ vào đỉnh tóc, sau đó lại từ từ rời đi, tấm vải ẩm mềm mại phủ xuống, che đi mọi thứ trước mắt, tất cả cảnh trí đều bị ngăn cách ra bên ngoài.
Bên tai, nghe thấy tiếng bước chân rời đi và giọng nói trầm thấp của nam nhân đó: “Ngươi từ từ lau, ta đi hâm canh gà….”
Cố Tích Triều lặng lẽ ngồi lại đó, hiểu rõ tâm ý và sự đấu tranh trong lòng Thích Thiếu Thương, ngăn cách giữa hai người đâu phải chỉ là vấn đề tính biệt?
(nghĩa là ‘giới tính’, tự nhiên thấy dùng từ ‘giới tính’ có vẻ hiện đại quá>< nên mới để vậy lun) Hồi lâu, Cố Tích Triều đưa tay lên, lấy mảnh vải phủ trên đầu xuống, trước mắt chợt sáng, làm Cố Tích Triều sững người. Cầm trong tay là một mảnh khăn tắm, nhớ là tối qua đi bơi về vắt lên tay ghế sô pha, còn mình thì đang ngồi trên sàn nhà bóng loáng phía trước sô pha, trước mặt còn có quyển sách xem hồi chiều bị quăng xuống đất. Thân thể không có một chút dấu vết như là bị thương, còn tóc thì vẫn hớt cao thoải mái, tất cả lại như trở về chỗ cũ, chỉ có mùi hương lạ lùng còn vương trong khoang mũi là bằng chứng cho ảo ảnh mà thứ bột đó đem tới… hoặc có lẽ, là hơi thở ấm áp quyến luyến còn lưu lại trên tóc, chứng minh rằng giấc mộng đó đích thực từng xảy ra. Bản thân làm thế nào mà từ trên sô pha trượt xuống sàn nhà, lại làm thế nào mà lấy khăn tắm trùm lên mặt, Cố Tích Triều đã mơ hồ rồi, như là trạng thái ngơ ngẩn khi bị mộng du, nhưng lại mang một cảm giác mất mát khó tả. Rốt cuộc quãng đời nào mới là mộng? Cố Tích Triều trầm mặc. TBC