[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 22

Thích Thiếu Thương nghĩ ngợi, đứng dậy đẩy cửa đi ra, ra ngoài vườn, cảm giác nặng nề đó vẫn không bớt đi.

Hôm qua Lãnh Huyết và Thiết Thủ đã khởi hành về kinh, Thích Thiếu Thương vẫn tạm ở lại Khinh Bôi Túy chờ hồi âm từ Minh Sa Sơn.

Tuy đã khuya, Mục Cưu Bình vẫn chưa ngủ, trong sương phòng có thắp nến, trên bàn bày bài vị và liệt tửu.

(chỉ gian nhà nằm hai bên của gian nhà chính)

Mục Cưu Bình lau trường thương, nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang sải bước đi vào khu vườn mé đông.

Thích Thiếu Thương vừa bước qua cửa liền sững lại, trên bàn bày một hàng bài vị ngay ngắn: Lao Quang Huyệt, Nguyễn Minh Chính, Quản Trọng Nhất, Câu Thanh Phong, Mãnh Hữu Uy, Du Thiên Long…

Mục Cưu Bình nhìn sắc mặt hắn, “hưm” một tiếng, nhưng không nói gì.

Thích Thiếu Thương cố gắng nén cơn quặn thắt trong lòng, trầm giọng nói: “Lão Bát, ta ra ngoài mấy ngày, chuyện trong Khinh Bôi Túy giao cho ngươi trông coi.”

Mục Cưu Bình lúc này không hề hồ đồ: “Đi Minh Sa Sơn? Đại đương gia, huynh có nhớ ngày mai là ngày gì không?”

“Ta biết.” Thích Thiếu Thương nói: “Là ngày mà ta cùng mấy người các người không đánh không quen biết, cùng kết nghĩa thành huynh đệ Liên Vân!”

“Đúng! Nhưng mà bây giờ huynh quên rồi, chúng huynh đệ vì huynh, không tiếc hy sinh tính mạng, nhưng mà huynh lại để mặc cho kẻ thù tiêu diêu tự tại!” Trong nhãn thần của Mục Cưu Bình lóe lên thứ ánh sáng làm lòng Thích Thiếu Thương phát lạnh.

Thích Thiếu Thương trầm mặc, bài vị trên bàn, mỗi cái tên đều là một vết thương trong lòng Thích Thiếu Thương, nhưng mà bây giờ, có một vết hằn còn sâu hơn đau hơn khắc lên tim hắn, đó cũng là một cái tên: Cố Tích Triều!


Thích Thiếu Thương do dự rất lâu, nhấc vò rượu trên bàn lên ngửa đầu dốc xuống, như là muốn đè nén nỗi bất an, đau khổ và áy náy, rượu thấm ướt cổ áo, như nước mắt nam nhi không dễ rơi.

Uống hết mấy ngụm, Thích Thiếu Thương cầm vò rượu nghiêng xuống, rượu đổ hết xuống chỗ đất trước bàn, hương rượu nồng xông lên, làm mắt muốn phát cay.

Mục Cưu Bình thở dài, dù Đại đương gia không có nói gì hết, Mục Cưu Bình cũng đã biết được lựa chọn của hắn.

Quả nhiên, giọng nói trầm trầm của Thích Thiếu Thương vang lên: “Là ta có lỗi với chúng huynh đệ, món nợ kiếp này không thể trả nổi, kiếp sau Thích Thiếu Thương nhất định trả hết!”

Nói rồi, đặt vò rượu xuống, đầu cũng không ngoảnh lại mà bước khỏi cửa.

Trong chuồng ngựa, Oản Đậu đang gác đầu lên thanh gỗ hàng rào chuồng ngủ ngon lành, chợt có người kéo lấy dây cương.

Oản Đậu tức rồi nha, tuấn mã không ra oai, các người coi ta là con lừa à!!

Mở mắt ra định cho kẻ đó một vó, lại nhìn thấy đôi mày nhíu chặt cùng bóng tối không thể tan trong mắt của Thích Thiếu Thương, Oản Đậu rất biết điều mà lặng lẽ thu lại vó, im lặng để cho Thích Thiếu Thương dắt khỏi chuồng ngựa.

Thích Thiếu Thương thu xếp hành lý qua loa, tìm Gia Hỷ Lỗ Đinh trong thương đội làm hướng đạo, suốt đêm đi thẳng hướng sa mạc.

Lão già Gia Hỷ Lỗ Đinh tuy là rất sợ chốn đó, nhưng thần tình cô độc và bất an của Thích Thiếu Thương khiến lão không thể từ chối.

Băng qua Minh Sa Sơn đã được chừng một ngày, nhưng mà sa mạc rộng lớn, quay đầu lại, vẫn còn nhìn thấy được đường nét của dãy núi phía sau.

Sắc mặt của Đồng Tiền đã trở nên rất thận trọng, không ngừng quan sát các cây gai cát, hồ dương, hồng liễu[1] dọc trên đường đi, đến chiều, Đồng Tiền nói: “Cố công tử, Vô Tình công tử, Cát đạo trưởng, chắc là đâu đó quanh đây thôi!”

Mọi người nhìn ra bốn phía, nhưng không thấy có chỗ nào khác thường, chỉ toàn cát với cát, cây cối khô héo vặn vẹo trên cát và cỏ bồng nhảy múa theo gió, phía xa còn có lác đác những tảng nham thạch đã phong hóa và xương trắng không biết của động vật gì lưu lại.

Đồng Tiền chỉ về một tảng nham thạch nửa trồi lên trên cát: “Ngày hôm đó chúng tôi dựng trại ở chính chỗ này, tuy là lúc đó ở trong ảo ảnh, nhưng những tảng đá này cũng có mặt, để buộc lạc đà tôi đã cắm cọc lên tảng đá, mọi người nhìn đi, chính là cái lỗ này nè!”

Cố Tích Triều và Vô Tình thương lượng qua, rồi bảo mọi người tìm một tảng nham thạch lớn ở gần đó, dựa vào đó cắm lều lên, định là ôm cây đợi thỏ, xem xem yêu quái có xuất hiện không.


Thấy mọi người bận rộn làm việc, Cát Vân nhìn ngó xung quanh, lấy ra một cái hộp nhỏ đi khắp nơi xem xét.

Cố Tích Triều để ý thấy động tác bí hiểm của lão đạo sĩ, hỏi: “Đạo trưởng?”

Cát Vân nói: “Đây là Linh Cơ Bát Quái, có thể phát giác được khí tức mà yêu quái lưu lại, đứa nhỏ Đồng Tiền này nói không sai, nhất định là ở xung quanh đây, nhưng mà bây giờ ngươi nhìn Dương Ngư trên bát quái này đi, nó chỉ biến thành màu xám nhạt, tức là yêu khí rất loãng, nếu yêu quái vẫn còn ở chỗ này, Dương Ngư sẽ biến thành màu đen, cùng với Âm Ngư hợp thành hình tròn màu đen.”

(nửa màu trắng trên hình thái cực đồ, nhìn giống con cá nên gọi là ‘ngư’, phần màu đen là Âm Ngư)

Cố Tích Triều nói: “Vậy chúng ta đợi ở đây cũng vô ích?”

Cát Vân chau mày nói: “Cái này cũng khó nói, yêu quái thông thường có điểm giống động vật, hoạt động của chúng thường giới hạn trong phạm vi cố định, giả sử, yêu quái đó bị người ta thao túng, nhưng chốn này vốn cũng là nơi nó sinh sống, vậy thì nó nhất định sẽ định kỳ lai vãng qua nơi này.”

Cố Tích Triều gật đầu: “Lương khô chúng ta mang theo còn đủ nửa tháng, chúng ta có thể ở lại đây đợi chừng mười ngày, nếu không có động tĩnh thì quay lại cũng không muộn.”

Cát Vân tỏ ra rất hài lòng: “Được.”

Cố Tích Triều không khỏi nảy sinh nghi hoặc, việc này nguy hiểm trùng trùng, không biết sao lão đạo sĩ Cát Vân mỗi lần nhắc đến chuyện này thì lại tỏ ra cao hứng đến như vậy, không hề giống chỉ một lòng trảm yêu trừ ma, nghi vấn này nén trong lòng đã lâu, Cố Tích Triều mới nhân cơ hội hỏi luôn: “Cát đạo trưởng, hình như ngài rất có hứng thú với chuyến truy tầm yêu quái lần này??”

Cát Vân cười nói: “Tổ tiên ta có truyền lại một phương thuốc linh diệu, hiện tại đã gom đủ hai mươi bảy vị thuốc trong đó, chỉ còn thiếu mỗi một vị là có thể nhóm lò luyện đan, cho nên bần đạo mới không kìm nỗi hoan hỉ!!”

Tâm Cố Tích Triều chợt động, nói: “Ta đoán trong thành phần có phải có sừng tê, mỡ Thận, Phản Sinh Hương, Định Hồn Tinh?? Là luyện thành Chuyển Phách Tán??”

Mặt lão đạo sĩ Cát Vân đầy vẻ cổ quái: “Đương nhiên không phải, Chuyển Phách Tán là cái thứ gì?? Nhưng mà ngươi nói mấy vị thuốc kia thì đúng là thành phần chủ yếu, nhìn không ra ngươi còn trẻ như vậy, lại có chút nghiên cứu về thuật luyện đan, chắc không phải nói bừa chứ hả?? Ta luyện là Trường Sinh Hoàn, hiện tại chỉ còn thiếu mỡ Thận nữa thôi, hy vọng chuyến này có thể đạt thành ý nguyện!”

Mặt Cố Tích Triều cũng đầy vẻ cổ quái, trong lòng mơ hồ cảm thấy, trong cõi mông lung có một sợi dây vô hình lần lượt xâu chuỗi tất cả mọi thứ lại với nhau.

Cứ thế đợi hết bảy ngày, sa mạc một dải tĩnh lặng, không mấy thay đổi, trời vô cùng xanh, xanh đến chói mắt, bầu trời trong sa mạc dường như đặc biệt rộng lớn, thỉnh thoảng còn nhìn thấy chim ưng bay liệng tít trên cao.


Những người chờ đợi cũng đã hơi sốt ruột, trong đó người thất vọng nhất là lão đạo sĩ Cát Vân, ngày nào cũng lầm bầm làu bàu, tỏ vẻ chán nản.

Cố Tích Triều và Vô Tình thương nghị, cảm thấy yêu quái đó chưa chắc sẽ ở cùng một chỗ đợi người ta đến tìm, Thận ảnh là thứ thường thấy trong sa mạc, nhưng khi thực sự muốn đi tìm thì cũng đâu phải chuyện dễ dàng?

Lương thực và nước đều có hạn, cứ đợi mãi cũng không phải là cách, nếu đã không thấy gì thì cũng không nên lãng phí thời gian, đợi thêm một ngày nữa, nếu còn không có động tĩnh thì sẽ quay về trước.

Nói chuyện với Cát Vân, Đồng Tiền, mỗi người lại có phản ứng khác nhau, Đồng Tiền vô cùng bi phẫn, biết lần này muốn báo thù e là khó thành còn mặt mày Cát Vân càng thú vị, lão đạo sĩ rầu rĩ rơi lệ, rất đỗi thê lương, khiến Vô Tình và Cố Tích Triều phải nhìn nhau không biết thế nào.

Nhưng chưa đợi đến ngày thứ tám, Ngân Kiếm đã gây ra chuyện.

Rảnh rang không có gì làm, mấy thiếu niên còn chưa lớn hẳn này mới chui vào mặt râm của tảng nham thạch để nghịch cát, đào hố đào mương, không ngờ đang chơi say sưa, bất chợt từ kẽ đá nhảy ra một con bò cạp màu nâu đen, châm một cái lên mu bàn tay Ngân Kiếm.

Ngân Kiếm không kịp đỡ, hét lớn một tiếng, hất mạnh con bò cạp ra đất, Kim Kiếm Thiết Kiếm nhào lên, đạp con bò cạp nát bét.

Quay đầu lại nhìn tay của Ngân Kiếm thì đã muộn, mu bàn tay hiện sắc xanh đen, sưng phù lên.

Vô Tình và Cố Tích Triều nghe thấy tiếng hét đau đớn của Ngân Kiếm, vội vàng lao đến, phát hiện con bò cạp đó có kịch độc.

Cố Tích Triều điểm liền mấy huyệt trên cánh tay Ngân Kiếm, lại cởi thắt lưng, buộc chặt lên cùi chỏ Ngân Kiếm, dùng lực ấn mạnh lên cánh tay ép máu chảy ra khỏi vết thương.

Vô Tình lấy thanh phi đao tinh xảo, vạch vết thương rộng ra một chút, thấy máu chảy ra đều có màu tím đen.

Mấy người xung quanh nhìn thấy đều kinh tâm, tuy có mang dược trị thương và một ít dược giải độc, nhưng độc tố dữ dội như vậy cũng không dám chắc có thể áp chế được.

Bên này Vô Tình tiếp tục cho Ngân Kiếm bài trừ máu độc, bên kia Cố Tích Triều đi tới chỗ hành lý lục ra dược trị độc.

Đồng Tiền nhìn thấy, chạy qua giúp đỡ, cùng mấy kiếm đồng kia khiêng Ngân Kiếm ra ngoài sáng.

Đắp dược xong, sắc đen trên tay Ngân Kiếm có giảm bớt, nhưng người lại hôn mê, rõ ràng độc tố đang từ từ đi vào tâm mạch.


Vô Tình đã bắt đầu nôn nóng, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, nhưng đã không thể giấu nỗi sự lo lắng hiện lên trong mắt, Cố Tích Triều biết mấy kiếm đồng này từ nhỏ đi theo Vô Tình, nói là chủ tớ, thật ra càng giống huynh đệ, Vô Tình đối đãi với mấy đứa nhỏ này như huynh trưởng, như sư phụ, lúc này nhìn thấy Ngân Kiếm trúng độc càng lúc càng nặng, sao có thể không lo?

Cát Vân cũng quan sát kỹ lưỡng, nói: “Dược này có chút hiệu quả giải độc, nhưng không đúng bệnh, không thể trị tận gốc chất độc, bần đạo biết cách trị độc bò cạp này, nhưng phải có dược mới được!”

Cố Tích Triều nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta lập tức rời đi, ở đây cũng không làm được gì, phải cứu Ngân Kiếm trước đã!”

Lão đạo sĩ Cát Vân rất không cam lòng, nhưng cũng không nói thêm, vội vàng thu xếp hành trang.

Đoàn người lấy áo choàng trùm lấy Ngân Kiếm, đặt lên lạc đà, để Kim Kiếm là người lớn nhất trông chừng, dẫm ngược lên con đường đã đến mà đi về hướng nam.

Lúc đến còn thong thả, khi về đã khẩn trương hơn rất nhiều, lộ trình một ngày đường, lúc này chỉ đi hơn nửa ngày, trời còn chưa tối, đoàn người đã đến được Minh Sa Sơn.

Mặt trời đỏ như lửa, thiêu đến môi miệng khô nứt, mặt mày tái xám, đi hơn nửa ngày trời, mọi người đều mệt mỏi cực độ.

Vô Tình xem tình hình Ngân Kiếm, ước chừng dược cũng có tác dụng, lúc này cũng chưa thấy nặng hơn, mới nói: “Trời tối mất rồi, có đi nữa cũng không an toàn, đến bên Nguyệt Nha Tuyền nghỉ ngơi vậy!”

Cố Tích Triều tính toán thời gian, khi đến, từ thành trấn xa nhất đến Minh Sa Sơn ước chừng đi mất hai ngày rưỡi, lúc về đi nhanh một chút, chắc hai ngày sẽ đến được, hiện tại dược mang theo có thể cầm cự hai ngày không thành vấn đề, mới gật đầu đồng ý, cho mọi người cùng dựng lều, nghỉ lại Nguyệt Nha Tuyền một đêm.

Trăng khuyết treo cao, sao sáng ngập trời, vô số vì sao ngưng tụ thành ngân hà, vắt ngang thiên không, rọi vào quá khứ, cũng soi đến tương lai.

Gió đêm xuyên qua đá núi, ngân nga như hát, âm thanh trống rỗng như lời ca dao xưa cổ vang vọng mãi bên Nguyệt Nha Tuyền.

Nước ở đây rất trong, dù là dưới bầu trời đen bao trùm, cũng có thể nhìn thấy mảnh trăng in đáy nước, hợp cùng dòng suối hình bán nguyệt, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Hai đồ đệ của Cát Vân rù rì thương lượng nửa ngày, dường như rất không cam tâm khi không tìm được Thận.

Cố Tích Triều và Vô Tình bận lo thương thế của Ngân Kiếm, cũng dặn dò kỹ lưỡng mấy thiếu niên còn lại không được sinh sự thêm.

Khí trời từ từ lạnh lên, không giống ban ngày nóng hừng hực như lửa, sa mạc ban đêm trải dài dưới trăng, một biển cát trắng muốt tựa tuyết.


Đêm nay, nửa đêm đầu là Hoàng Tam trực canh, mọi người đều chui vào trong lều tránh rét, nửa đêm sau đã định là Cố Tích Triều canh lửa trại.

Mọi người đều đã tắt nến, nhưng trong lều Vi Trần Tử và Xúc Trần Tử lại truyền ra tiếng lục đục mơ hồ, màn lều vén lên, một bàn tay đưa ra, cầm một cái chén nhỏ, đặt lên mặt đất cát bên ngoài.

Trong chén đựng chất lỏng đỏ rực, dưới ánh trăng phả lên quầng sáng đỏ sậm.

Lưng quay về lều, mặt hướng đống lửa, Hoàng Tam không nhìn thấy gì…