Hình Bắc Minh nổi giận: “Thập Thất! Ngươi ôm cái vò đó làm gì!”
Thập Thất không nói gì, Hình Bắc Minh đưa tay qua giật lấy cái vò quăng đi, với công lực của hắn, chắc chắn nó không được toàn thây… Đột nhiên ảnh vệ vẫn cúi đầu như nhận sai trước mắt Hình Bắc Minh ngẩng đầu, nhún chân, phóng người ra, chụp lấy cái vò rồi lại quay về quỳ xuống… Động tác rất nhanh, cho nên Hình Bắc Minh không thấy kịp vẻ kinh hoảng lóe lên trong chớp mắt trên mặt Thập Thất.
“Ngươi giỏi lắm, còn dám đỡ nó? Càng lúc ngươi càng không để bản bảo chủ vào mắt nữa rồi sao?” Cảm giác quyền lực và uy tín bảo chủ của mình bị khiêu chiến, Hình Bắc Minh lạnh mặt: “Vứt đi!”
“Thuộc hạ không dám, chủ tử…” Thập Thất lắp ba lắp bắp không biết phải nói gì, nhưng tay ôm vò mơ thì càng lúc càng chặt, rõ ràng là chủ tử mua về, sao lại muốn vứt?
“Ngươi…”
“Chủ tử?” Ảnh Thất nghe thấy tiếng động, gõ nhẹ cửa phòng, Hình Bắc Minh hơi nhấc tay, cửa mở bật ra, Ảnh Thất nhắm chặt mắt chờ luồng nội lực lạnh buốt vần vũ trong phòng tan bớt rồi mới sải bước đi vào, thấy Hình Bắc Minh mặc áo trong thuần trắng đứng cạnh giường, Thập Thất ôm gì đó quỳ trước mặt hắn.
“Tới vừa kịp lúc, xách hắn ra ngoài! Thấy lại bực mình!” Hình Bắc Minh phất tay, Ảnh Thất hiểu ý kéo Thập Thất ra, bây giờ đang ở bên ngoài, chủ tử không phạt hắn là chuyện tốt.
Không ngờ, còn chưa ra cửa, Hình Bắc Minh lại lạnh lùng nhả một câu: “Phạt hắn không được ngủ giường.”
Mãi đến khi cửa được nhẹ nhàng khép lại, Hình Bắc Minh mới hầm hừ leo lên giường, cái vò đáng ghét đó, còn quý giá hơn bản bảo chủ sao? Cam tâm chịu phạt cũng không vứt? Lại hoàn toàn quên sạch cái vò đáng thương đó là do tự tay mình mua về cho vị ảnh vệ cũng đáng thương không kém…
Thập Thất cúi đầu ỉu xìu theo Ảnh Thất vào căn phòng bên cạnh, Ảnh Thất nhìn cái vò vẫn được hắn ôm chặt không chịu buông trong tay, không cần phải hỏi chuyện đã xảy ra nữa, dở khóc dở cười: “Ta nói đệ, đi ngủ còn ôm nó làm gì, mùi của nó nặng như vậy, chủ tử không nổi giận mà được sao?”
Thập Thất chọt chọt hai bên vành tai nho nhỏ của cái vò, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng giọng nói lại đầy vẻ oan ức: “Rõ ràng là chủ tử cho đệ, sao lại muốn vứt đi? Khó khăn lắm mới… Hơn nữa đệ đã ôm rất kín rồi, do mũi chủ tử quá thính thôi!” Phải, nhất định là như thế, rõ ràng mình đã ôm chặt đến mức… Chỉ có thể ngửi được chút xíu mùi…
Mấy câu ở giữa quá nhỏ, Ảnh Thất không nghe được hắn nói gì, nhưng cũng hiểu được nguyên nhân đại khái, đây có lẽ lần đầu tiên chủ tử mua gì đó tặng cho người khác, trang sức vàng bạc tặng cho các cô nương cũng là do quản gia lo liệu, vò mơ vừa miệng Thập Thất này tuy rẻ, nhưng cũng là hiếm thấy, nếu là mình e là cũng không nỡ buông tay…
“Thôi được rồi, đây là chuyện nhỏ, chủ tử sẽ không trách đệ, nhưng mà cả người đệ toàn mùi mơ, sợ là chủ tử không thích, tạm thời ngủ lại đây đi.” Ảnh Thất lấy một tấm chăn ra.
“Để đệ tự làm.” Thập Thất nâng niu cẩn thận đặt cái vò xuống bàn, lấy một tấm đệm mỏng tanh từ trong tủ ra trải xuống đất, sau lại trải tấm chăn Ảnh Thất vừa lấy ra lên: “Chủ tử không cho đệ ngủ giường.”
“Đệ…” Ảnh Thất muốn nói, hiện tại thân thể của đệ không như trước, nhưng nhìn dáng vẻ và động tác bướng bỉnh cố chấp của Thập Thất, chủ tử quả thật đã nói vậy, thật đau đầu! “Nếu đã muốn ngủ trên đất, vậy phải trải cho ấm một chút, trải luôn tấm đệm trên giường ta đi, bằng không thì Thất ca cùng ngủ trên đất với đệ.”
Đẩy bàn tay định ngăn mình của Thập Thất ra, Ảnh Thất trải cho tấm đệm vừa ấm vừa êm mới dừng tay.
Nằm trên cái giường đệm đặc chế, Thập Thất trằn trọc một lúc lâu vẫn không ngủ được, không nghĩ ra lý do vì sao, cuối cùng nằm nhìn cái vò nhỏ cạnh gối đầu xuất thần, sau đó, bất tri bất giác ngủ mất…
Ngày hôm sau, bảo chủ đại nhân chưa ngủ no đen mặt nhìn vị ảnh vệ nào đó nằm trên đất ngủ say sưa, giỏi lắm, bản bảo chủ trằn trọc ngủ không được, ngươi thì ngủ ngon như thế!
Ảnh Thất sợ bàn tay giấu trong tay áo rộng thùng thình của Hình Bắc Minh nhịn không được đập xuống, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đêm qua Thập Thất ngủ rất trễ, mấy ngày này hắn ngủ nhiều, nhưng nghỉ ngơi vẫn không đủ, thuộc hạ lo…”
Hình Bắc Minh nhíu mày: “Ở lại thêm một ngày nữa, ngày mai khởi hành.”
Ảnh Thất vui mừng nói: “Tạ ơn chủ tử!”
Thế là, khi Thập Thất ngủ no giấc mở mắt ra lập tức giật mình, vội vàng bò dậy mặc y phục sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu… May mà Ảnh Thất nhanh tay lẹ mắt, kéo Thập Thất đã nhấc chân sẵn sàng chạy lại, “Thập Thất, làm gì vậy?”
Thập Thất bị kéo lại đột ngột, ngơ ngác: “Thất ca? Đệ ngủ quên rồi phải không?”
Ảnh Thất vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Đừng lo, chủ tử đã hạ lệnh ngày mai khởi hành, đệ có thể thỏa sức mà ngủ! Đến đây, rửa mặt trước, ta bảo tiểu nhị mang thức ăn lên.”
A, không đi nữa… Thập Thất thở phào một hơi, không nghĩ gì xa xôi, chỉ là nếu lại khiến chủ tử không vui nữa thì không tốt.
Không bao lâu, thức ăn đã được mang lên, sườn xào chua ngọt, đậu chua cay, ngan nấu mơ, ngó sen chua ngọt… Mùi thức ăn chua chua ngọt ngọt câu dẫn Thập Thất. Hắn khó hiểu nhìn Ảnh Thất, Ảnh Thất không khiến Thập Thất thất vọng, giải thích: “Có phải cảm thấy bản thân rất có hứng thú với những thứ chua chua ngọt ngọt không? Không sao, khẩu vị cũng có thể thay đổi, hơn nữa đây là những món chủ tử bảo đầu bếp đặc biệt chuẩn bị, mau nhấc đũa lên đi!”
Chủ tử! Dường như Thập Thất đột nhiên nhớ ra thứ gì, nhìn ra cửa.
Ảnh Thất cúi đầu cười: “Thập Thất, đã qua giờ cơm trưa rồi, chủ tử ra ngoài rồi.”
Vừa thất vọng vừa xấu hổ cụp mắt lại, Thập Thất cầm đũa lên gắp một miếng thịt ngan, trong món này có vị mơ muối của hôm qua, mùi chua ngọt rất đậm, hòa với vị thịt ngan cũng cực kì ngon miệng. Bữa cơm này Thập Thất ăn rất vừa lòng, nhưng lại có chút thất vọng, hôm nay chủ tử không ăn chung với mình!
Bên ngoài có tiếng ồn ào, ánh mắt Thập Thất lóe lên một cái, đều là người giang hồ!
Ảnh Thất vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn: “Là vài tên cặn bã vừa đến hôm qua, có một tên chết, có lẽ đang gây sự, đệ mặc kệ đi.”
Người chết chính là người trung niên nói nhiều, hắn đã biết nói Huyết Ma Cung tái xuất giang hồ, hơn nữa còn đi nói khắp nơi, dám đem chuyện Huyết Ma Cung bị diệt mười mấy năm trước ra khoe khoang, chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Chỉ là hắn chết lại khiến khách điếm hỗn loạn, không chỉ là kéo quan binh tới, bằng hữu của hắn còn nghi ngờ trong khách điếm có người của Huyết Ma Cung, đòi tra xét toàn khách điếm!
Đều là người giang hồ, đều sợ chọc phải người không nên chọc, bọn người này có mắt như mù, hay là mắt mù thật rồi không nhìn ra kẻ không nên chọc, bọn họ không sợ người chết kế tiếp chính là mình sao? Nhưng, nghe thanh âm, có phòng bọn họ gõ cửa có phòng không, thì ra, đã tìm hiểu cặn kẽ rồi mới ra tay! Nói trắng ra, đây là một đám ác bá muốn khoe võ công với dân chúng vô tội.
Có tiếng gõ cửa phòng bên cạnh, sau đó là tiếng nói chuyện ồn ào, không biết có phải người ở phòng bên cạnh có vẻ dễ ức hiếp không mà giọng nói của đám người kia to hơn hẳn, còn động thủ. Chưởng quỹ sợ hại đến mạng người, đi theo phía sau khuyên can, nhưng lại bị bọn chúng xô ngã.
Một đàn người ha ha hí hí quậy phòng bên cạnh đủ rồi thì đi ra, chẳng hề giống báo thù cho bằng hữu, mà là đi lăng nhục kẻ yếu để thỏa mãn tâm lý biến thái của chúng. Tiếng bước chân mất trật tự đến trước cửa phòng bọn họ, Ảnh Thất thấy một lúc lâu mà Thập Thất chưa ăn được bao nhiêu, trong lòng chán ghét đàn người kia tới cực điểm, hận không thể đi ra giết sạch cho nhẹ người.
Đột nhiên, trên mái có tiếng người trêu chọc: “Thất đại phu, có cần ta giúp không?”