Bên ngoài mưa tầm tã, tiểu nhị của khách điếm Tiễn Lai đã lâu mới được nhàn rỗi, ngồi sau quầy, mắt nhìn vô định ra màn mưa ngoài mái hiên. Đang là cuối thu, mùa nóng đã qua, trời đổ mưa to, mang đến chút khí lạnh. Mấy hôm trước vừa thay đệm dày cho các phòng trong khách điếm, vừa hay lúc này hữu dụng.
Trong điếm ồn ào, người đến dùng bữa, tránh mưa, nghỉ chân đều gọi thịt và rượu, cao giọng đàm luận những chuyện mới xảy ra trong giang hồ, nói đến khi tâm đắc thì đập bàn. Tiểu nhị bĩu môi, dùng sức một chút, vỗ cho hư rồi đền tiền mua cái mới luôn.
“Này, các ngươi có nghe nói chưa? Huyết Ma Cung khiến giang hồ ngập máu tanh năm đó đã tái xuất rồi?” Một người trung niên ngồi dựa tường thấp giọng nói, nhưng âm lượng cũng vừa đủ cho người ngồi những bàn xung quanh nghe được.
“Sao? Thật vậy sao, vậy chẳng phải là không còn ngày yên lành nữa rồi…” Những người đã biết trước ném cho hắn cái nhìn khinh miệt, phần lớn người chưa biết cũng trợn to mắt dò hỏi, người có tuổi một chút thì run sợ, người trẻ tuổi thì ngơ ngác chẳng biết cũng chẳng lo.
“Đúng vậy, nghe nói ở phía bắc đã có rất nhiều người chết, đều là bị hút khô máu mà chết, tình trạng rất kinh khủng…” Người trung niên đó miêu tả đặc sắc như thật, chẳng khác gì được tận mắt nhìn thấy, “Không thấy người khắp nơi trong giang hồ đều đang náo động sao? Võ lâm minh chủ cũng đang tập hợp những người có khả năng đối đầu với Huyết Ma Cung, nghe nói đã kinh động đến quan phủ luôn rồi!”
Người trung niên đó tự nghĩ tự nói, mà cũng không ai nghi ngờ hắn, đối với những việc bát quái thế này mọi người luôn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, nếu tin, thì phải về nhà lo lắng mấy ngày, không tin, cũng xem như chuyện đùa mà kể với người khác.
“Ngươi nói vậy ta cũng nhớ đến một bằng hữu làm thị vệ gác thành, mấy hôm trước nhìn thấy Lâm minh chủ vội vội vàng vàng ra vào thành Nguyệt Minh, có khi nào là vì muốn mượn sức các thế lực giang hồ trong thành không?” Một người đến nghe trung niên nhân kia nói chuyện cướp lời, mặt đầy vẻ vui sướng vì nghe được chuyện bát quái.
“Chắc chắn không sai đâu, người trong thành Nguyệt Minh là nhân vật thế nào chứ, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo! Võ lâm minh chủ cũng phải nhường hắn ba phần, nếu bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo chịu ra mặt, cộng thêm thế lực các nơi, nói không chừng sẽ được như tam đại cao thủ năm đó, ôi quang cảnh năm ấy…”
Người trung niên kia càng nói càng kích động, tiểu nhị hai mắt vô thần cũng bắt đầu thấy hứng thú, đang chờ nghe chi tiết, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ngựa, có khách đến!
Ngày mưa như thế này, đa số mọi người đều trốn trong phòng, thấy có người đến đều vô thức nhìn ra. Người vào đầu tiên khá trẻ tuổi, y phục nho nhã, hắn đánh tiếng gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, làm phiền giúp bọn họ thu xếp chỗ cho xe và xe ngựa.”
Điếm tiểu nhị vắt khăn lau đi tới: “Đến đây~ Khách quan xin chờ một lát!”
Một lúc sau, tiểu nhị dẫn người trẻ tuổi khi nãy vào, phía sau còn có hai người khác, người trước dáng vẻ bất phàm, khí chất lạnh lùng, y phục hoa lệ nhưng thanh nhã, phi phú tức quý; người sau ăn mặc giản dị hơn rất nhiều, đi cùng vị công tử kia không biết là thị vệ hay gì khác.
“Ba vị công tử, chỗ chúng ta chỉ còn hai gian phòng thượng hạng, có được không?” Tiểu nhị vừa đi vừa hỏi.
“Đành chịu vậy, hai gian thì hai gian.” Người trẻ tuổi đi trước nói, theo tiểu nhị đến chỗ chưởng quỹ đặt tiền, sau đó ba người lại theo tiểu nhị lên lầu.
“Ta chắc chắn ba người đó là công tử nhà có tiền, không biết chạy đến nơi dân dã này làm gì?” Khách điếm vừa im lặng trong chốc lát lại ồn ào trở lại, nhưng lần ồn ào này là vì ba vị khách mới đến.
“Thì các công tử thiếu gia sống trong phú quý thấy nhàm chán, cứ thích chạy đến những nơi thôn dã, khoe khoang đống vàng bạc trong tay…” Một đại hán da ngăm đen ăn mặc đơn sơ dùng giọng điệu chua không chịu nổi nói.
“Đừng nói bừa, ta thấy những người này không đơn giản, gần đây giang hồ không được thái bình, một người qua đường bình thường cũng có thể là đạo tặc giết người vô số, cẩn thận vạ miệng!” Người trung niên nhạy bén tin tức kia thần bí nói với bọn họ.
“Đừng hù dọa người khác…” Dù không tin lắm, nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh, không dám nói nhiều nữa.
Sau khi dẫn người lên lầu, mở cửa phòng, tiểu nhị hỏi: “Xin hỏi, ba vị công tử còn cần gì nữa không?”
Người trẻ tuổi kia suy nghĩ một lát, nói: “Tiểu nhị ca, làm phiền đưa trước hai bồn nước tắm đến, mỗi gian một cái, sau đó mang thức ăn ngon nhất của quán lên.” Nói xong thả chút bạc vụn vào tay tiểu nhị, khiến hắn đi xuống lầu mà như đang bay: “Được được! Công tử ngài đợi một lát, lập tức đưa đến ngay.”
Người trẻ tuổi kia vào phòng, sau đó hành lễ với người ngồi bên bàn: “Chủ tử.”
Thì ra ba người này chính là Hình Bắc Minh, Ảnh Thập Thất và Ảnh Thất xuất bảo tìm thần y Cốc Duy Kinh, thân phận vẫn như trước, một chủ tử, một thị vệ, một đại phu. Vì lo lắng cho thân thể Thập Thất, nên bọn họ cũng không chạy gấp, lại chú ý chọn những con đường lớn bằng phẳng, khi trời tối nếu gặp được thành trấn nào nhất định phải nghỉ một đêm rồi mới đi tiếp, tránh không qua đêm ở nơi hoang dã.
Ảnh Thập Thất vẫn cảm thấy chủ tử và Ảnh Thất quá cẩn thận, thân thể mình rất khỏe mạnh, dù có đi nhanh cũng không sao, nhưng mà ý nghĩ này của hắn rất nhanh đã bị trấn áp cho tan thành mây khói, Hình Bắc Minh và Ảnh Thất không dám để hắn bị chút gió lạnh nào thổi trúng, tuy là trên mặt Hình đại bảo chủ không thấy biểu hiện gì.
Vài hỏa kế khiêng bồn vào, lại để sẵn thêm vài thùng nước nóng bên cạnh, được thưởng tiền thì liên tục tạ ơn mà đi xuống. Ảnh Thất không nói nhiều nữa, trực tiếp cáo lui về phòng mình, đối với chuyện chủ tử vào khách điếm chỉ cần hai phòng, tắm rửa chỉ cần một bồn hắn đã quen rồi, bình tĩnh rồi…
Về phần Thập Thất bị để lại cùng chỗ với chủ tử, thì tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu, tiếp theo lại phải tắm chung sao? Mặt Thập Thất lại chín rồi…
Nhưng Hình Bắc Minh đột nhiên chỉ bình phong: “Ngươi tắm trước, ta có chuyện phải xử lý một chút.”
Thập Thất ngẩn người, sau đó lập tức trả lời: “Vâng, chủ tử.”
Cởi y phục ra vắt lên bình phong, Thập Thất mang tâm tư phức tạp ngâm mình vào nước, im lặng thở phào một cái, không biết cảm giác lúc này là thả lỏng hay còn gì khác…
Hình Bắc Minh chờ đến lúc sau bình phong có tiếng người, mới mở cửa sổ, Ảnh Thập Nhị không biết nhảy từ đâu lên, đưa lên một mảnh giấy: “Chủ tử, đây là tin tức Thập Tứ đưa đến.”
Hình Bắc Minh cầm lấy mở ra, nhíu mày: “Đang ở Thục Xuyên?”
Tin tức ảnh vệ của mình đưa đến không cần phải nghi ngờ, cho dù Cốc Duy Kinh không ẩn cư ở Thục Xuyên, chắc chắn cũng từng xuất hiện ở nơi đó. Hắn lệnh cho các ảnh vệ liên tục nghe ngóng tin tức về Cốc Duy Kinh trên giang hồ, tránh gặp phải cảnh phí công đi đường, người còn chưa tìm được, hài tử đã muốn ra. Nếu chẳng may xảy ra chuyện… Nhất định không thể để hắn… Và hài tử có chuyện, ánh mắt Hình Bắc Minh phát lạnh.
Ảnh Thập Nhị lại biến mất, không biết chạy tới đâu giao lưu với Thập Nhất rồi.
Đóng cửa sổ, Hình Bắc Minh đi đến đứng sau bình phong, chỉ cần hắn muốn không để người khác phát hiện ra mình, Thập Thất nhất định sẽ không phát hiện được, chỉ là… Lúc này Hình Bắc Minh mới nhớ ra từ nãy vẫn không có tiếng nước, thò đầu qua nhìn, ảnh vệ nhà mình đã thoải mái ngủ rồi…
Mệt lắm sao? Vừa vào đã ngủ? Tay Hình Bắc Minh vừa đưa qua lại dừng, không nỡ quấy rầy người ta, mặc kệ tay áo rộng thùng thình của mình, bế người ra ngoài, tiện tay rút tấm khăn lau đi đến giường.
Người trước mắt ngủ ngon không chút đề phòng, trên người không một mảnh vải, Hình Bắc Minh bất giác nhớ đến hình ảnh nóng bỏng trong khách điếm ở thành Tỏa Vân, thân thể bên dưới bất chợt trở nên cực kì mê hoặc. Cảm giác thấy người mình nóng lên thấy rõ, Hình Bắc Minh lập tức vận công làm lạnh, nhân tiện làm cho Thập Thất lạnh run một cái.
Hình Bắc Minh phục vụ chu đáo, lau khô, sau đó lấy chăn cuộn người ta lại, bị lạnh không tốt! Sau đó thì tự đi tắm một mình, ai, tắm một mình, không vui chút nào…
Bữa tối được mang lên tận phòng, Ảnh Thất chuẩn bị xuống lầu thám thính tin tức, cho nên sẽ giải quyết bữa tối bên dưới luôn. Hình Bắc Minh nhìn cháo trắng thức ăn được chuẩn bị đặc biệt trên bàn, quyết định gọi người đang ngủ ngoan nào đó dậy, không ăn cơm vào giờ cơm không tốt…
Thập Thất bị gọi dậy mặt mày vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt thì đã tỉnh táo sắc bén như thường, nếu không phải trong bụng có hài tử thì bất luận thế nào cũng sẽ không bất cẩn ngủ say trong tình cảnh này. [khổ cho em nó quá T____T]
Thập Thất bưng chén cháo lên, mùi cháo thơm lừng và mùi thức ăn chọc cho bụng hắn kêu lầm rầm, tuy là không được tự nhiên, nhưng vẫn ăn hết cháo rất ngon, Hình Bắc Minh thì cảm thấy thứ này nấu cũng tạm được, đẩy món cháo cá tới cho Thập Thất: “Chỉ ăn cháo trắng không tốt, thêm chút cháo cá đi?”
Thập Thất nghe lệnh, cứng người múc một muôi cháo, có vẻ rất ngon, Thập Thất đưa muỗng cháo đến bên môi, lập tức mùi cá tanh xộc vào mũi, Thập Thất biến sắc, cố nhịn một lúc, cuối cùng nhịn không được xông ra ngoài, chưa kịp đến nơi, đã ói ra rồi…