Bên tai loáng thoáng có tiếng nước nhỏ, Thập Thất không mở mắt ra, chỉ dựa vào cảm giác để nhận biết hoàn cảnh xung quanh, rất yên tĩnh, nhưng có tiếng thở, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc, ngoài ra không còn âm thanh nào khác. Hắn chỉ nhớ mình đuổi theo hắc y nhân kia đến một khu rừng nhỏ, trong rừng dường như có bẫy ngầm, hắc y nhân kia chỉ lướt qua vài cái đã biến mất, hắn cẩn thận tìm một lúc, đột nhiên đầu óc choáng váng không còn biết gì nữa.
Xem ra là trúng kế rồi, chỉ không biết người kia dùng thứ gì, mê dược bình thường hắn đều có thể chống đỡ một lúc, người có loại mê dược khiến hắn trúng lúc nào mà cũng không biết chắc chắn không phải người thường.
Thập Thất mở mắt ra, hắn đang nằm trong một hang động tối om, tay chân đều bị xích, cách chỗ hắn hơi xa một chút có vài cô nương ngồi co người, vài người đang khóc.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một giọng nói mềm nhẹ hỏi thăm.
Thập Thất nhìn sang trái, còn chưa nhìn rõ dung mạo, mùi thơm đã xông vào mũi, người này là ai thì vừa nghe đã biết, nhớ đến tiếng thét của phòng bên cạnh, xem ra đúng là cùng một nhóm người, nhưng điều khiến Thập Thất không hiểu là, hắc y nhân kia lẻn vào phòng hắn để làm gì?
Thập Thất ngồi lên, dây xích trên người kêu loảng xoảng, hắn thử dùng lực kéo, kết quả phát hiện thấy mình không thể vận nội lực.
Ly Uyển Nhi thấy nam nhân duy nhất im lặng không nói gì, tay phải vô thức đặt lên bụng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Công tử, ngài bị thương ở đây sao?”
Thập Thất hoàn hồn lại, nhẹ nhàng gạt tay nàng ta ra, trầm giọng nói: “Không sao, đây là đâu?”
“Nghe các cô nương bên đó nói, sau khi bọn họ bị bắt thì bị nhốt ở đây, đã hơn mười ngày rồi, có lẽ có liên quan đến tên hái hoa tặc đang tác quái trong thành, thật không ngờ bọn người này to gan như vậy, trong khách điếm có nhiều nhân sĩ võ lâm như thế cũng dám ra tay.” Ly Uyển Nhi nói đến đoạn cuối có vẻ hơi sợ.
Ly Uyển Nhi từ nhỏ khuê môn bất xuất, chưa từng gặp phải chuyện như thế này, cũng không nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề, khi nãy chưa cảm thấy sợ, hiện tại xung quanh an tĩnh, các nữ tử kia lại khóc thê thảm như vậy, nỗi sợ bất giác dâng lên, cho nên đây cũng là nguyên nhân nàng ta ngồi cạnh Thập Thất, dù sao hắn cũng là nam tử…
“Tất cả các cô nương đều ở đây sao?” Thập Thất nhớ rõ rất nhiều cô nương mất tích, nhưng ở đây lại không nhiều người lắm.
“Các vị tỷ tỷ, xin hỏi còn các cô nương bị giam ở nơi khác không?” Ly Uyển Nhi dịu giọng hỏi các cô nương đang khóc, thấy bọn họ không dám nói, liền bảo: “Mọi người đừng sợ, nhất định sẽ có người đến cứu Uyển Nhi, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Qua một lúc, một cô nương mặc y phục vải bố mở miệng: “Không phải, vốn dĩ… Vốn dĩ còn có rất nhiều cô nương, còn có một bằng hữu của ta, bị đưa đi rồi vẫn không thấy về, chắc chắn, chắc chắn đã…” Nói vài câu lại khóc rống lên, lại khiến tiếng khóc xung quanh òa lên.
Thập Thất nhíu mày, tên hái hoa tặc này hành sự quái dị như vậy, bắt các cô nương rồi giam bọn họ lại, làm việc còn chọn thời gian, cứ nuôi các nàng như vậy không phải càng làm tăng khả năng bại lộ của mình sao?
“Bọn họ có bao nhiêu người, là người thế nào, có ai nhìn thấy không?” Giọng nói của Thập Thất rất trầm ấm, tạo cho các cô nương ở đây cảm giác an toàn kì lạ, mọi người ngừng khóc, ngay cả Ly Uyển Nhi cũng bất giác dựa gần vào hắn.
Một nữ tử áo đỏ có vẻ hiểu lễ nghĩa nghiêng đầu nghĩ một lúc, “Ta nhớ, hắc y nhân đánh ngất nha hoàn của ta bắt ta đến đây và kẻ hằng ngày đưa thức ăn đến không phải cùng một người, những hắc y nhân mang các cô nương kia đi vài ngày trước lại là người khác nữa, cho nên có thể nói đã bốn người xuất hiện rồi, nhưng theo hành vi cử chỉ của bốn người này, có lẽ chỉ là thuộc hạ, bên trên nhất định còn có chủ nhân! Theo ta thấy, đây không phải vụ án hái hoa tặc bình thường, mà là một vụ án đã có mưu toan từ trước, cực kì hung ác!”
Những lời nữ tử này nói chiếm được ánh mắt nể phục của các cô nương khác, bởi vì khi các nàng bị bắt đến đây chỉ biết sợ hãi, đâu còn lòng dạ chú ý diện mạo người khác.
Thập Thất đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Cô nương, ngươi là người phương nào?”
Nữ tử kia đứng lên, cẩn thận đi đến cạnh Thập Thất: “Ta tên Ngô Ân Từ, là nhi nữ của huyện lệnh thành Tỏa Vân.”
Thập Thất im lặng, thì ra nhi nữ của Ngô huyện lệnh cũng bị bắt, thật sự giấu rất kĩ, trong thành hoàn toàn không có tin đồn nhi nữ của huyện lệnh đã mất tích.
Ngô Ân Từ thấy Thập Thất không nói gì, ngồi xuống nhìn hắn: “Vì sao một nam nhân như ngươi cũng bị bắt đến? Chẳng lẽ ngươi là nữ mặc nam trang?”
Ly Uyển Nhi biết trong tình trạng này không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được: “Ngô cô nương, nghe giọng nói của vị công tử này, không hề giống nữ tử chút nào cả, hơn nữa nhìn thân hình hắn…”
Ngô Ân Từ bật cười: “Đúng rồi, ta chỉ đột nhiên nghĩ đến thuật dịch dung trên giang hồ, nghe nói cả giọng nói cũng có thể mô phỏng, khiến các vị chê cười rồi! Vậy,vị đại ca này, sao ngươi lại bị bắt đến đây?”
Thế là Thập Thất kể lại chuyện bị bắt, Ngô Ân từ này không đơn giản, nữ tử tầm thường gặp phải chuyện thế này đều sợ đến mặt mày tái xám, nàng ta còn có thể chú ý thấy các hắc y nhân che mặt không phải cùng một người.
“Ta biết rồi, chắc chắn tin tức của bọn họ sai, nghĩ trong phòng ngươi là nữ tử, không ngờ võ công ngươi không thấp, sợ bại lộ chuyện xấu, cho nên…” Đánh giá sợi xích trên tay Thập Thất, Ngô Ân Từ khẳng định.
“Khi nào thì bọn họ lại đến?” Thập Thất hỏi.
“Cách lần trước đã…” Ngô Ân Từ tính toán thử, vừa định nói cũng sắp đến rồi thì chợt có tiếng mở rào sắt, Ngô Ân Từ lập tức trốn về chỗ cũ, trước khi đi còn nhỏ giọng nói: “Có lẽ là đến đưa cơm.”
Rất hiển nhiên, ý nghĩ của nàng là sai lầm, người đi vào không che mặt, cẩm y hoa phục, dung mạo cũng không tệ lắm, chỉ có điều ánh mắt rất hung ác, vừa nhìn đã biết là nhân vật đứng đầu.
Hắn đi thẳng đến chỗ Thập Thất và Ly Uyển Nhi ngồi, ánh mắt chỉ lướt qua Ly Uyển Nhi một cái rồi dừng lại trên người Thập Thất, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú, người trước mắt tỏa ra lệ khí, chắc chắn đã giết không ít người, dù bị bắt cũng không hề thất sắc, hoàn toàn không giống đang bị ức chế nội lực.
“Người đâu, đưa hắn đến Hình Thất.”
Hình Thất này dường như từ khi được xây dựng đến nay vẫn chưa dùng qua, bởi vì người bị bắt đến chỉ toàn là nữ tử, lần này thì có thể dùng rồi, khóe miệng công tử áo gấm nhếch lên một nụ cười tà ác, ngón tay lướt qua một lượt các hình cụ treo trên tường, dùng giọng điệu thương lượng nói với Thập Thất đang bị trói trên giá: “Mấy thứ này ta không quen lắm, ngươi nói xem ngươi thích cái nào, ta sẽ dùng cái đó chiêu đãi ngươi, có được không?”
Thập Thất thậm chí không bố thí cho hắn một cái liếc mắt.
Công tử áo gấm không giận: “Nếu ngươi không chọn, vậy để ta giúp ngươi chọn một món phù hợp.” Ánh mắt tà ác dời từ khuôn mặt điềm nhiên của Thập Thất xuống vùng cổ được bao kín, ra lệnh: “Lột y phục hắn xuống cho ta.”
Một trong hai thủ hạ đi lên, thô bạo giật vạt áo trước của Thập Thất ra, để công tử áo gấm tiện hành sự. Làn da mạch sắc thoáng cái lộ ra dưới ánh lửa chập chờn, Thập Thất nắm chặt tay.
“Căng thẳng rồi?” Công tử áo gấm lấy một sợi roi dài đầy lông cứng xuống, ngón tay cẩn thận lăn qua, một vệt máu nhỏ chảy ra, thản nhiên đưa lưỡi ra liếm đi, tốt bụng hỏi: “Hay là ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai, đến đây làm gì? Nếu trả lời vừa ý ta, ta sẽ thả ngươi ra, thế nào?”
Thập Thất lạnh giọng nói: “Lần này đến thành Tỏa Vân làm gì đâu cần ta nhiều lời, trí não của vị công tử này thật khiến người khác lo lắng.”
“Ô?” Công tử áo gấm dường như không tin được những lời này phát ra từ miệng Thập Thất, vẻ mặt rất kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ta vốn nghĩ rằng ngươi là một tảng đá vừa thối vừa cứng, không ngờ răng sắc như vậy, là ta nhìn nhầm rồi, thật sự là càng lúc càng hợp khẩu vị của ta…”
Miệng nói như vậy, động tác tay không hề do dự, tàn nhẫn quất roi lên người Thập Thất, sợi roi đầy lông cứng, trước ngực Thập Thất hiện ra một lằn máu…
Công tử áo gấm dụ dỗ thất bại, sau câu nói đầu tiên khi nãy, người này không hề mở miệng nữa, lại khôi phục trạng thái vừa thối vừa cứng, khiến hắn rất là mất mát. Ném roi trong tay đi, hắn nhìn thân thể trước mắt, áo đã rách nát, vất vơ treo trên người, vết roi không sâu, nhưng lông cứng nhiều không đếm được đâm vào khiến máu chảy khắp người, cực kì đáng sợ, người bị trói cúi thấp đầu, không nhìn được sắc mặt, công tử áo gấm đi đến đưa một ngón tay nâng cằm hắn lên, thoáng ngẩn người.
Vẫn là sắc mặt điềm nhiên như cũ, nhưng trong mắt trước sau ẩn chứa sự kiên định không chút sợ hãi, công tử áo gấm bật cười, hắn thích nhất là bắt loại người thế này cúi đầu, cúi đầu dưới tay hắn, “Xem ra ngươi là tử sĩ đã từng được huấn luyện, nhưng tử sĩ không phải vẫn ẩn trong bóng tối sao? Hay là người của thành Tỏa Vân, chủ nhân ngươi lấy ngươi ra làm mồi câu chúng ta? Nói cho ta biết, ta lập tức thả ngươi ra, sao phải chịu loại khổ hình này chứ?”
Vừa nói, tay vừa vô tình trượt trên thân thể đẫm máu, chạy dọc theo vết roi, từng sợi lông cứng bị ngón tay ấn sâu vào da thịt, kéo theo đau đớn cùng cực, trượt đến bụng, công tử áo gấm phát hiện thân thể dưới tay mình run nhẹ một cái, ánh mắt vẫn nhìn thẳng của Thập Thất hiện ra vẻ hoảng loạn, hắn dừng lại, người mà ngay cả chết cũng không sợ, đang hoảng cái gì, loạn cái gì?