12248453_1649643228636879_2070870839_o
“Phòng Hiền, Phòng Hiền…”
“Khương Ly Bạch… Khương Ly Bạch… Khương Ly Bạch… Khương Ly Bạch… Khương Ly Bạch… Khương Ly Bạch… “
“Phòng Hiền, tỉnh dậy, tỉnh dậy nào.” Ứng Tu gọi thêm mấy tiếng, thấy Phòng Hiền không phản ứng gì, bèn quay lại nói với lão Lâm ở phía sau, “Qua giờ Tý đêm nay âm khí đại thịnh, nếu còn không thể thành công thì…”
Lão Lâm gật đầu, nâng tay lên nhìn cổ tay mình, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt hắn có chút quái dị, “Đợi thêm mười phút nữa, nếu không được thì bắt đầu.”
Ứng Tu nghe xong, xoay người nhìn Phòng Hiền bị bọc trong một bộ trang phục trắng, ánh mắt lóe lên mấy phần hờ hững.
Vải trắng cũng không cầm được máu tươi đang dần dần rỉ ra, không thể phủ nhận Phòng Hiền đang bắt đầu thối rữa.
Đúng vậy, thân thể Phòng Hiền đang từ từ thối rữa, trong không khí tràn ngập hơi thở tử vong.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lão Lâm nhìn nến trắng bốn phía, “Tôi đi kiểm tra một chút, cậu trông chừng cậu ta cho tử tế.” Nói đoạn lấy gói thuốc lá trong túi ra, châm một điếu lên rồi lướt qua vòng tròn nến trắng mà đi.
Ứng Tu từ trên cao nhìn xuống Phòng Hiền nằm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy cậu có chút đáng thương.
Thực ra trong chuyện này người vô tội nhất chính là Phòng Hiền. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Phòng Hiền, bộ dạng chẳng khác người chết là bao thật khiến người ta căm ghét. Thế nhưng dần dà gã phát hiện ra Phòng Hiền cũng chỉ là một người thường trầm mặc ít lời, không phải bản thân cậu suy nghĩ ác độc và biến thái như thế, ngược lại, bởi vì không biết gì cả mà cậu thậm chí còn đơn thuần hơn người bình thường.
Chẳng qua bất luận thế nào, những điều đó cũng không thay đổi được gì cả.
Khương Ly Bạch làm chuyện không nên làm, y đáng chết, cho nên cái chết của Phòng Hiền là không thể tránh khỏi, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Ứng Tu quay sang, thấy lão Lâm đang kiểm tra những lá bùa.
Thời điểm cũng sắp đến.
“Động thủ đi.” Lão Lâm dụi tắt tàn thuốc, trong tay nắm chặt lá bùa và nước trong. Hắn dấp nước lá bùa, vừa định dán lên trán Phòng Hiền thì đã nghe thấy một tiếng “A!” thảng thốt, Phòng Hiền vốn đang nhắm mắt ngủ say bỗng nhiên mở trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Chưa ai kịp phản ứng, cậu đã hộc ra một ngụm máu tươi, máu vấy đầy lên người họ.
Lão Lâm quát lớn một câu, “Có thi độc!”
Ứng Tu lập tức lui về phía sau vài bước, cau mày gắt lên “Mẹ kiếp”.
Phòng Hiền trợn trừng mắt, trước mắt là một khoảnh đất trống rất rộng, cách đó không xa, từng tấm bia mộ sắp hàng.
Cậu bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, trong đầu rối như mớ bòng bong, vừa định đứng lên cân nhắc xem nên làm thế nào thì lại phát hiện ra mình không thở được, đành phải dùng một tay nắm cổ, một tay vươn về phía hai người còn lại. Máu tươi đỏ sậm không ngừng tuôn ra từ miệng cậu, khuôn mặt trắng bệch đau đớn khôn cùng. Tuy có đáng thương… nhưng càng khiến người ta sợ hãi.
Ứng Tu vừa định đứng lên đi về phía cậu thì bị lão Lâm kéo lại. Ứng Tu xoay người, vẻ mặt khó chịu, “Cậu ta vẫn còn ý thức!”
Lão không nói gì cả mà chỉ tay vào chỗ Phòng Hiền đang đứng, “Tự cậu nhìn xem.”
Ứng Tu nhìn theo hướng lão Lâm chỉ, bên chân Phòng Hiền cuộn lên một cụm chướng khí đen đặc, quanh quẩn không đi.
Ứng Tu vừa thấy, sắc mặt đại biến, “Đó là trong trận!”
Lão Lâm cười khổ, “Không biết y vào trận từ lúc nào. Hay là trước khi chúng ta chuẩn bị y đã bám vào người Phòng Hiền rồi?”
Ứng Tu lắc đầu, “Không có khả năng, làm sao có thể? Lấy tu vi của hai người chúng ta mà y vào trận lúc nào còn không biết hay sao? Huống hồ vào trận sẽ lập tức tiêu tan, sao y duy trì trạng thái kia được?”
Lão Lâm giận tái mặt, “Coi bộ lần này chúng ta xem nhẹ đối thủ quá rồi.”
Ứng Tu lập tức thối lui đến bên người lão Lâm, kéo tay hắn, “Mấy giờ rồi?”
Lão Lâm nhìn đồng hồ, sắc mặt không ổn, “Quá rồi.”
Ứng Tu nghiêng đầu, “Cái gì?”
“Vừa rồi tôi nhìn chỉ còn một khắc.” Lão Lâm điềm nhiên nói.
Ứng Tu không khỏi rùng mình, cả người rét lạnh. Cũng phải, đang giữa mùa đông, gã chỉ mặc có một cái áo khoác mỏng thôi mà.
Lão Lâm nói tiếp, “Có lẽ y ở đó ngay khi chúng ta bày trận, nếu lúc đó động tay động chân…”
Ứng Tu ngắt lời hắn, “Không thể nào!”
Lão Lâm lười tranh luận với Ứng Tu mà vào thẳng chủ đề, “Phòng Hiền sắp bị thi độc nuốt sống rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
Ứng Tu nghe vậy thì lập tức nhìn qua Phòng Hiền. Cậu nằm rạp dưới đất lạnh không ngừng nôn ra máu, thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt cầu cứu.
Ứng Tu có chút không đành lòng, hơi hơi nghiêng đầu đi, nói với lão Lâm bên cạnh, “Anh đi đi.”
Lão Lâm gật đầu rồi lập tức nhảy bật lên phóng về phía trước, mau chóng đến gần Phòng Hiền.
Cả người Phòng Hiền thoắt nóng thoắt lạnh, khó chịu như bị lửa thiêu, cậu muốn túm lấy lão Lâm, lại bị hắn đá văng đi.
Phòng Hiền khó tin nhìn người đàn ông đang ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống mình, sững sờ ngây ngẩn.
Tuy rằng thân thể ngày càng đau đớn, thế nhưng cậu không chấn động như vừa rồi nữa.
Tại sao?
____Chẳng phải ngươi đã sớm biết rồi sao?
Trong đầu có một giọng nói đột ngột vang lên.
Tại sao lại muốn loại bỏ tôi? Tôi là người mà, tôi cũng giống như các người, tôi là con người mà….
—— Ngươi đã sớm không phải là người. Ngươi dựa vào ta mà sống, ta là ngươi, ngươi cũng là ta.
Phòng Hiền không thể nói chuyện, yết hầu bỏng rát như thiêu. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm lão Lâm, đột nhiên bừng tỉnh.
Hận. Oán hận dâng lên trong nháy mắt, tựa như rất lâu về trước, mẹ cậu nhìn cậu mà nói: Nếu không có mày thì tốt rồi.
Tại sao lại như vậy?
Chất lỏng mặn đắng tràn ra khỏi khóe mi, không hề ấm áp.
Trong ánh mắt lão Lâm chất chứa thêm vài phần thương hại, nhưng động tác dưới tay lại không ngừng lại chút nào. Hắn mặc niệm mấy tiếng, cầm kiếm gỗ đào hung hăng đâm thẳng tới Phòng Hiền.
Phập!
Đó là tiếng kiếm gỗ đâm vào cơ thể, cơ thịt đông cứng bị xé rách phát ra âm thanh lạnh gáy.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…” Phòng Hiền đau đớn không nén nổi ho ra máu, rên lên từng tiếng thống khổ.
Lão Lâm tuy có chút không nỡ nhưng lực tay vẫn không giảm mảy may, thân kiếm đâm thẳng vào nội tạng, trong miệng không ngừng niệm chú.
Phòng Hiền rên rỉ càng lớn tiếng, lão Lâm nhìn khuôn mặt trắng nhợt đẫm nước mắt, nhắm mắt lại tiến hành bước cuối cùng.
Sắp kết thúc rồi…
Sắp kết thúc rồi…
Phòng Hiền tuyệt vọng nghĩ.
Thế nhưng cậu không muốn chết. Thế giới này tươi đẹp biết bao nhiêu, cậu không cam lòng, không cam lòng cứ như thế mà tan thành mây khói.
—— Khương Ly Bạch.
“Khương…” Phòng Hiền dùng chút sức tàn cuối cùng, cố gắng gọi tên người kia
—— Tôi không muốn chết.
“Khương… Ly Bạch… Tôi…”
Lão Lâm vốn dĩ đã hơi dao động, song khi nghe Phòng Hiền cái tên kia thì lập tức ra tay ác độc hơn, lực tay càng lúc càng nặng nề. Trong lòng hắn chỉ nghĩ duy nhất một điều: Không thể giữ cậu ta lại!
Miệng niệm nốt câu chú ngữ cuối cùng.
Thế gian vốn dĩ không dung chứa những kẻ nằm ngoài mệnh số, Phòng Hiền đã sớm chết từ hơn mười năm về trước, một người đã chết thì không có giá trị gì với thế giới này.
Nhiễu loạn mệnh số, đi ngược ý trời, chỉ có bốn chữ___Tan. Thành. Tro. Bụi.
“Rắc!”
Có gì đó gãy rời.
Lão Lâm cúi đầu thì thấy thanh kiếm gỗ đào trải qua trăm năm thăng trầm không ngờ đã gãy trong thân thể Phòng Hiền, mà vị trí gãy rời đã bắt đầu biến đen, hư thối.
Lão Lâm biết chuyện không xong, phải lùi về sau mấy bước.
Ứng Tu ở đằng sau nói to, “Lão Lâm, y ở trong thân thể Phòng Hiền!”
Phòng Hiền che bụng, “… Không muốn… chết… Khương Ly Bạch… Tôi không muốn chết…” Nước mắt nơi khóe mắt chưa khô.
Phòng Hiền vừa nói xong, một luồng khói xanh chợt nổi. Trong cơn hoảng hốt, Phòng Hiền phảng phất thấy luồng khói kia hóa thành hình dáng của Khương Ly Bạch đứng bên cạnh cậu.
Ứng Tu và lão Lâm thấy tình thế không ổn, vội vàng tăng cường trận thế, ở bên ngoài pháp trận lập ra một trận khác.
Phòng Hiền rơi vào trạng thái nửa hôn mê, ý thức mơ hồ, cảm giác duy nhất là cơ thể không còn khó chịu như trước nữa.
Trong mông lung, có người nâng đỡ cơ thể cậu.
Phòng Hiền cố gắng mở mắt, khuôn mặt của Khương Ly Bạch đã gần trong gang tấc, bốn phía cuồn cuộn sương mù trắng xóa.
Phòng Hiền nhìn người đàn ông trước mặt, lại không biết phải nói cái gì. Xấu hổ, hối hận, băn khoăn hay bất cứ điều gì khác đều không thể diễn tả hết tâm tình của cậu đối với Khương Ly Bạch.
Nét mặt Khương Ly Bạch như cười như không. Y thản nhiên nói, “Em đã chọn ta, vậy thì từ nay về sau, em sẽ phải cùng ta dạo chơi trên thế gian này. Không sinh không diệt, không chết____ không sống_____”
Phòng Hiền nghe đến chữ cuối cùng mà Khương Ly Bạch nói, không nhịn được rùng mình một cái.
Cậu chỉ muốn tiếp tục sống, muốn tiếp tục nhìn ngắm thế giới này, muốn nhìn thấy con người, muốn trải qua những ngày bình thường mà thôi. Thế mà vì một tia ý chí cầu sinh, cậu đã lựa chọn như thế.
Phòng Hiền nhắm mắt lại.
Khương Ly Bạch ôm cậu ngồi xuống, nhẹ giọng thầm thì, “Nghỉ ngơi chốc lát đi. Chờ khi em tỉnh lại, chờ đón em sẽ là một thế giới mới. Em không cần phải đối mặt với tất cả những chuyện này, mà ta, vẫn sẽ bảo vệ em như trước. Bất luận là bao nhiêu đạo sĩ, bao nhiêu Phòng Nhất Hiếu tới cũng như nhau cả thôi.” Nói đoạn, bàn tay chậm rãi phất qua trước mắt Phòng Hiền.
Phòng Hiền đột nhiên thấy buồn ngủ. Ngón tay Khương Ly Bạch lành lạnh nhưng lại thoải mái một cách thần kì. Dần dần, cậu thiếp đi lúc nào không rõ.
Khương Ly Bạch cúi đầu, đăm đăm nhìn khuôn mặt cậu đang say ngủ, khẽ nở một nụ cười. Nụ cười kia thoáng qua chỉ trong giây lát, lại vô cùng ôn nhu. Khương Ly Bạch chậm rãi ngẩng đầu, một tay vung lên, sương trắng tiêu tan, bốn phía tối sẫm
Một thanh âm xuyên thấu màn đêm tĩnh mịch, “Ác quỷ, ta sẽ không để ngươi tiếp tục gây nghiệp chướng!”
Khương Ly Bạch cười lạnh một tiếng, từ từ đứng lên.