“Phòng Hiền.”
“Phòng Hiền, tỉnh lại nào.”
Có người gọi cậu.
Phòng Hiền choàng mở mắt, Khương Ly Bạch đã đứng trước mặt cậu, “Mệt thế sao? Vừa dựa lưng vào ghế đã ngủ rồi.”
Phòng Hiền cau mày, lắc đầu, hỗn loạn, mù mờ khó hiểu, “Có lẽ tại mấy hôm nay em sắp thi.”
Khương Ly Bạch gật đầu chỉ về cửa ra phía trước, “Chúng ta đi thôi.”
Phòng Hiền đứng lên đi theo Khương Ly Bạch.
Hai người đi dạo cửa hàng một lát, Phòng Hiền nói trong người không thoải mái muốn về, vì thế họ về nhà sớm.
Cơn khó chịu của Phòng Hiền đến rất kì quái, cậu không đau chỗ nào cũng chẳng bị thương ở đâu, chỉ là mệt mỏi không rõ nguyên do. Loại mệt mỏi này giống như thức trắng một đêm rồi sáng hôm sau lại kiên trì đến trường khiến cho cậu vừa buồn nôn vừa muốn ngủ, kết quả là nằm trên giường nhức đầu đến không tài nào mà ngủ nổi.
Khương Ly Bạch thấy cậu như vậy thì ân cần hỏi, “Khó chịu lắm à? Có phải sốt rồi không?” Sau đó vươn tay đặt lên trán cậu.
Tay của Khương Ly Bạch vẫn rất lạnh, bàn tay như thế vừa đặt lên, Phòng Hiền không khỏi rùng mình một cái.
Phòng Hiền chăm chú nhìn khuôn mặt Khương Ly Bạch đang áp sát, bất giác ngừng thở.
“Phòng Hiền.”
“Dạ?”
Khương Ly Bạch cách cậu rất gần, đột nhiên cười bảo, “Sao mà căng thẳng thế?”
Phòng Hiền cảm giác được mặt mình nóng bừng lên, lập tức xoay đi chui thẳng vào trong chăn, “Em không sao, anh đi làm việc của anh đi.”
“Em không thoải mái, cứ để tôi ngồi đây với em thêm một lát.”
Phòng Hiền lạnh nhạt liếc mắt ra ngoài cửa sổ, giọng điệu pha chút khó chịu, “Em đã bảo không cần mà.”
Khương Ly Bạch vẫn mỉm cười, “Thế nào mà tự nhiên khó tính quá vậy.” Nói đoạn anh đứng lên đi ra phòng khách, thoáng sau đã quay vào, trong tay cầm nhiệt kế, “Đo thân nhiệt cái nào.”
Phòng Hiền cau mày, “Em nói không sao là không sao.”
Khương Ly Bạch nhẹ nhàng vén chăn của Phòng Hiền lên, buộc cậu phải ló mặt ra, “Em có còn là trẻ con đâu, đừng lẫy, nếu sốt thật thì phải ngoan ngoãn uống thuốc vào.”
Phòng Hiền liều chết túm chăn, “Em không đo.”
Biểu cảm bình thản trên khuôn mặt Khương Ly Bạch không hề thay đổi, “Không được.” Nói xong liền đến gần cậu nhóc đang ngại ngùng.
Cảm giác ngạt thở càng ngày càng rõ, Phòng Hiền đoán chẳng mấy chốc nữa mà mình hít thở không thông, cảm giác thân cận này thật quá mức quái dị.
Khương Ly Bạch bật cười xoa đầu Phòng Hiền, thật giống như rất lâu về trước, “Bị ốm mà không chữa sẽ càng ngày càng nặng đấy.”
Phòng Hiền nhìn Khương Ly Bạch trước mặt, có chút không hiểu rõ.
“Ốm là mệt người lắm, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Khi anh nói chuyện, ngón tay đã áp lên má Phòng Hiền.
Ngón tay mang theo cảm giác lành lạnh khiến cậu hơi hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi. Cậu mở to hai mắt khó tin nhìn người đàn ông đối diện, mà anh chỉ nhẹ nhàng cười.
Phòng Hiền cúi đầu nhìn đôi tay mình, chúng nó quen thuộc đến thế, chân thực đến thế.
Đây không phải là mơ chứ?
Đây… thế mà lại không phải là mơ.
Sau một lúc lâu, Phòng Hiền mới lúng túng mở miệng, “Anh làm gì đây, buồn nôn thế?”
Sao lại thân mật đến vậy? Sao lại dịu dàng đến vậy?
Khương Ly Bạch tủm tỉm cười, “Vì em là trẻ con chứ còn sao.”
Chẳng qua chỉ là một câu nhẹ bẫng, lại khiến Phòng Hiền chết sững.
Gì mà trẻ con, gì mà dịu dàng, gì mà… tại sao phải như vậy?
Khương Ly Bạch cười hỏi, “Làm sao?”
Phòng Hiền trừng mắt, “Tự nhiên anh làm gì kì vậy, trông em thiếu thốn tình yêu thương thế cơ à?”
Khương Ly Bạch cười thân thiết, “Bởi vì nhóc con em ấy à, miệng cứng lắm, có bị bắt nạt bị khó chịu cũng không nói cho người khác biết. Tôi đây đành phải chủ động một chút thôi.”
Có cái gì đó đang từ từ nảy sinh.
Phòng Hiền giả bộ bất nhẫn đẩy Khương Ly Bạch ra, “Tránh.”
Khương Ly Bạch vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười thành thục, ôn hòa như gió xuân khiến Phòng Hiền tự thấy xấu hổ.
Phòng Hiền giơ tay đẩy người đàn ông bên cạnh, “Buồn nôn chết, em không cần anh chịu trách nhiệm, em có phải con trai anh đâu.”
Khương Ly Bạch tươi cười, “Được rồi, là tại em kháng cự đấy nhé.”
Nói đoạn, anh nhẹ nhàng ôm lấy Phòng Hiền. Thân thể này không còn mềm mại mảnh khảnh như trước đây, thay vào đó, nó đã mang những đường nét hao gầy rắn rỏi của thanh niên.
Đứa trẻ từng hoảng sợ từng kinh hoàng ấy nay đã trưởng thành.
Phòng Hiền bị Khương Ly Bạch ôm vào trong lòng, hơi thở quen thuộc ấy, giọng nói quen thuộc ấy khiến cho cậu khó lòng phân rõ. Phòng Hiền cúi xuống nhìn hai tay mình.
Chẳng lẽ đây mới là cảnh mộng?
Chẳng lẽ đây mới là giả dối?
Phòng Hiền không nói một lời, chậm rãi thoát khỏi vòng ôm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Có cái gì đó vừa bị chạm tới, khẽ khàng.
Trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm sắc nhọn khiến đầu óc đau buốt.
Giây tiếp theo, Phòng Hiền không nhịn được ôm đầu lăn lộn trên giường.
“Đừng! Đừng! Tránh ra!”
Khương Ly Bạch thấy thế bèn vội vã ôm lấy Phòng Hiền đang lăn lóc bất chấp tất cả xung quanh, “Phòng Hiền em làm sao vậy? Em nghe thấy cái gì?”
…Nhìn tướng mạo cậu vốn là cả đời đau khổ, chết lúc thiếu niên, mệnh cách sớm hết, thế mà cậu vẫn sống đến tận bây giờ. Người bên cạnh cậu lần lượt chết đi, chẳng lẽ cậu không phát giác ra điểm gì khác thường sao?
Câu nói kia bất chợt vang vọng trong tâm trí cậu.
Phòng Hiền thấy đầu mình đau tới mức sắp nổ tung, cảm giác đau đớn và ghê tởm trào lên như muốn xé rách thành cả người cậu thành hai nửa.
Nhấc đầu lên, thứ đập vào tầm mắt lại là khuôn mặt tràn ngập oán hận của Phòng Nhất Hiếu trước khi chết.
“Tránh ra! Không phải… Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Không phải! Làm sao có thể? Không phải tôi muốn ông chết!”
“Phòng Hiền! Phòng Hiền! Em tỉnh táo lại!” Khương Ly Bạch ôm chặt lấy cậu.
Phòng Hiền nhìn Khương Ly Bạch quen thuộc ngay cạnh mình, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Giọng nói bên tai vẫn chưa yếu bớt.
“Ộc” một tiếng, cậu cúi người, sàn gỗ nhuộm đấy máu tươi đỏ sậm.
Khương Ly Bạch nhìn vũng máu dưới sàn, hơi hơi nhíu mày, “Phòng Hiền… Em không sao chứ?”
Phòng Hiền ngẩng lên lạnh nhạt nhìn anh, lại cúi xuống nhìn tay mình vẩy đầy máu đỏ.
“Ông ta trở lại.”
Cậu thản nhiên nói.
“Ông ta đã trở lại rồi.” Cậu không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, bên người có biến hóa, cậu lại không phát hiện mảy may.