Lúc đi tắm, Phòng Hiền sờ sờ túi vải trên cổ mình.
Hơn một năm nay, cậu tạo thành thói quen như thế.
Phòng Hiền vừa sờ vừa nghĩ mà thấy lạ, sao lại không bị ướt nhỉ?
Cậu nhớ lúc mới nhận cái bùa này cũng hỏi một câu tương tự vậy, Khương Ly Bạch khi đó chỉ cười nói, “Vì làm bằng chất liệu đặc biệt không thấm nước đấy. Bây giờ mấy thứ đồ trong chùa bán cũng theo kịp xu hướng thời đại lắm.”
Khác hẳn cái vẻ nghiêm túc khi giao túi bùa cho Phòng Hiền, Khương Ly Bạch hoàn toàn dùng giọng điệu vui đùa để trả lời vấn đề đó.
Dần dà Phòng Hiền cũng cam chịu đáp án này. Tuy rằng cảm thấy đáp án rất buồn cười nhưng chiếc túi nhỏ ấy cậu chưa bao giờ để rời thân.
Bởi vì đó là món quà đầu tiên Khương Ly Bạch tặng cho cậu.
Mặc dù từ đó về sau Khương Ly Bạch mua cho Phòng Hiền rất nhiều thứ từ quần áo đến máy tính, từ cặp sách đến giày dép, cơ hồ bao trùm toàn bộ quỹ tích sinh hoạt của cậu, nhưng không còn thứ gì khiến cho cậu quý trọng đến thế nữa.
Khương Ly Bạch thường hỏi Phòng Hiền chiếc bùa kia có còn đó không, mỗi ngày được nó phù hộ có phải đều vui vẻ hay không. Hỏi đi hỏi lại, chẳng khác nào một ông chú lớn tuổi mê tín dị đoan, thế nhưng lại khiến cho Phòng Hiền cảm thấy an tâm mà ấm áp.
Ngày mai là lễ nhập học rồi.
Phòng Hiền cũng thi đỗ đại học như những bạn bè cùng tuổi bình thường.
Mà những chuyện đã xảy ra hồi trước dần dần nhạt phai theo sự tẩy rửa của những tháng ngày bình yên. Tuy rằng thi thoảng nhớ tới vẫn còn sợ hãi, nhưng mà Khương Ly Bạch vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Anh nói với cậu, hết thảy đều sẽ qua đi, chỉ cần anh còn đó, nhất định sẽ không bỏ cậu một mình.
Nhưng mà, nhập học rồi thì sao?
Bản di chúc kia viết rõ ràng, sau khi Phòng Hiền lên đại học thì có thể tách khỏi sự giám hộ của Khương Ly Bạch để sống một mình.
Đối với bất cứ đứa trẻ nào mà nói đây đều là chuyện tốt hiếm có, chỉ riêng với Phòng Hiền lại không phải vậy.
Phòng Hiền ngẩng đầu lên, nước ấm thoải mái khiến cho người ta mơ hồ choáng váng.
Không rời đi, có được không?
Cậu thực sự không muốn rời khỏi người đàn ông mỉm cười như ôn ngọc ấy, không muốn buông bỏ phần dịu dàng khó mà có được này, không muốn một mình cô độc… Những ý nghĩ ấy cuồn cuộn trong trí óc, không thể nào xua đi.
Thật ấu trĩ. Phòng Hiền thầm mắng chính mình.
Sáng sớm ngày ra, Phòng Hiền rón rén rời giường, chuyển toàn bộ hành lý đã dọn dẹp xong xuôi ra phía cửa.
Đang cầm khăn rửa mặt trong toilet, thanh âm của Khương Ly Bạch đã xuất hiện ngay sau lưng, “Em lấy cả đống đồ to như vậy làm gì thế?”
Phòng Hiền vội vàng xoay người, Khương Ly Bạch mặc bộ đồ ngủ màu lam kẻ caro, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Phòng Hiền xoắn chiếc khăn mặt hồi lâu mối nghẹn ra một câu, “Em không thể tiếp tục làm phiền anh được.”
Khương Ly Bạch nhìn Phòng Hiền, biểu cảm rõ ràng có chút không vui, “Em nói cái gì cơ?”
Phòng Hiền trầm mặc chốc lát mới nói thẳng ra, “Đến lúc rồi, em không thể cứ ở mãi nhà anh được. Trên di chúc viết chỉ cần em lên đại học thì phải rời khỏi anh…”
Sắc mặt Phòng Hiền cũng không tốt, Khương Ly Bạch vội vàng nói chen vào, “Em nói thật à?”
Phòng Hiền ngây ra đứng đó, đôi mắt trầm tĩnh nhìn đau đáu vào Khương Ly Bạch không rời.
Khương Ly Bạch đối mắt với cậu một hồi, đột nhiên nói, “Tôi chưa giao tiền sinh hoạt cho em.”
Phòng Hiền sửng sốt, “Dạ?”
“Tôi căn bản không nghĩ là em sẽ đi. Di chúc với ước định gì đó tôi quên béng từ lâu rồi.” Nói đoạn, anh khó chịu cào cào tóc.
Phòng Hiền bị sự thay đổi không thể lường trước dọa hết hồn.
Khương Ly Bạch đi lên phía trước, tới gần Phòng Hiền, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, “Phòng Hiền, em muốn rời đi thật sao?”
Bị ánh mắt ấy nhìn vào, chỉ trong thoáng chốc, Phòng Hiền dao động.
Nguyên nhân cậu ra đi chỉ là vì xấu hổ. Bọn họ là người dưng nước lã, Khương Ly Bạch không có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu như vậy. Ở lại bên cạnh Khương Ly Bạch sẽ khiến cậu trở nên yếu đuối vô cùng.
Khương Ly Bạch từng bước ép sát lại, “Phòng Hiền, em có biết…”
Đừng dùng ánh mắt hoang mang như thế nhìn em.
Phòng Hiền không thể nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt. Mà giây sau đó, một đôi tay không ấm nóng áp lên má cậu, “Chỉ là không nỡ rời xa em.” Khương Ly Bạch đang cười, nhưng trong ánh mắt giăng đầy thương tổn.
Phòng Hiền gục đầu xuống, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hỏi một câu, “Tại sao?”
Tại sao muốn giữ em lại?
Khương Ly Bạch đặt tay trên vai Phòng Hiền siết lại, giọng nói vẫn từ tính mà trong trẻo như ngày nào, “Tôi cũng không biết tại sao. Nhưng chúng ta ở cùng một chỗ có thể chăm sóc lẫn nhau, nói thế nào thì cũng đã qua lâu như vậy, chắc là quen mất rồi.”
Im lặng…
Tiếp đó… cũng vẫn cứ là im lặng…
Khương Ly Bạch cam chịu, nói tiếp, “Nếu như em thực sự muốn đi thì hôm nay chưa cần vất vả vội, đi tham gia lễ nhập học trước đã. Qua vài ngày tôi bàn giao sinh hoạt phí các thứ cho em, chắc là vẫn còn nhà trống.”
…
..
“Em đi như vậy… Về sau rảnh rỗi nhớ phải thường xuyên ghé về đây đấy biết không?”
…
..
“Phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Thôi…” Phòng Hiền bất thình lình chen vào một câu.
“Hả?”
Phòng Hiền xoay người lại, đột nhiên thấy mệt không thể tả, cảm giác lười không muốn giãy dụa đánh úp thâm tâm cậu.
Ngay từ đầu đã không phải như thế, không thể đi, không thể rời khỏi nơi này.
Mà cùng lúc đó, Khương Ly Bạch dõi theo bóng dáng Phòng Hiền, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rất nhạt.