Thí Thiên Đao

Chương 947: Lên kế hoạch

Âu Dương Quang Huy hiểu rõ đệ đệ của mình, trong lòng quả thật lo nghĩ không ít.

Âu Dương Quang Đại gật đầu nói:

- Ta đương nhiên hận vì không thể lập tức rút gân băm vằm bọn chúng ra làm vạn mảnh rồi!

Cả đám người thần sắc ngưng lại đưa mắt nhìn Âu Dương Quang Đại, đôi mắt có phần cảnh giác.

Người chết không phải con trai của họ! Bây giờ trong lòng họ muốn làm nhất là bắt sống đám người kia, sau đó chiếm đoạt tới cùng những lợi ích từ trên người bọn chúng! Nói ra thì, nếu như tới lúc đó có ai muốn giết hại đám người Sở Mặc, bọn họ chắc chắn sẽ ngăn cản. Cho dù người này là Âu Dương Quang Đại - người vừa chết đi đứa con trai ruột thịt đi nữa. Dù Âu Dương Quang Huy trong lòng cũng nghĩ như vậy, cho nên sắc mặt hắn mới khó coi, đang định nói lời gì đó.

Âu Dương Quang Đại nói tiếp:

- Tuy nhiên suy cho cùng ta là một thành viên của Âu Dương gia, cho nên trong lòng ta tự biết cân nhắc nặng nhẹ.

Phù!

Cả đám người đều thở phì một hơi.

Âu Dương Quang Huy trước đó nói rằng tai họa liên lụy tới thê nhi(vợ con) không phải là nói chơi. Nếu Âu Dương Quang Đại trong lòng tự biết nặng nhẹ, vậy đương nhiên không còn gì tốt bằng.

- Được, nếu đã vậy, việc này... ta giao cho ngươi!

Âu Dương Quang Huy nói tiếp, trong lòng hơi lay động, sau đó lại nói:

- Quang Đại, ta biết việc này đối với ngươi mà nói thực sự là khó khăn. Dẫu sao thù giết con không đội trời chung, không thể lập tức giết chết kẻ thù, quả thực trong lòng sẽ không thoải mái. Vậy đi... ta hứa với ngươi một việc!

Âu Dương Quang Đại ngẩng đầu lên, có chút đờ đẫn nhìn huynhtrưởng:

- Việc gì vậy?

- Trong đám người đó, chỉ có ba người có khả năng tiến vào Huyễn Thần Giới. Phân biệt là Sở Mặc, Tần Thi và Đổng Ngữ. Trong đó Tần Thi và Đổng Ngữ có lai lịch lớn, là công chúa của đại tộc trên Thiên Giới. Huyết mạch của họ ít nhất cũng là màu lục, thậm chí có thể là huyết mạch màu xanh. Loại huyết mạch này sinh ra con, ta tin rằng... ít nhất cũng phải là một thiên tài huyết mạch!

Âu Dương Quang Đại hơi nao nao, những người khác cũng đều tỏ vẻ suy tư. Âu Dương Quang Huy nhìn đệ đệ:

- Đó là bồi thường, ta sẽ tặng một trong hai người Tần Thi hoặc Đổng Ngữ cho đệ để làm thiếp! Chúng ta có vô số cách khiến cho một nữ nhân không thể phản kháng được mà sinh con cho đệ! Tới lúc đó, nếu có thể sinh ra hậu nhân huyết mạch, vậy thì chi của đệ... đương nhiên lại có hy vọng rồi. Tới lúc ấy, nữ nhân đó giết hay để... đều do đệ cả. Đệ thấy vậy có được không?

Âu Dương Quang Đại trước nay chưa từng nghĩ sự việc có thể giải quyết như vậy. Trong mắt hắn lập tức nhen nhóm lên ngọn lửa hy vọng.

Tần Thi và Đổng Ngữ, hai nữ nhân đó, hắn đương nhiên từng gặpqua. Quả là thiên tư quốc sắc, khí chất cao quý, vừa nhìn đã có sự khác biệt rất lớn so với mỹ nữ thông thường. Tới bây giờ mới biết, thân phận của họ quả nhiên rất cao quý, không ngờ lại đều là công chúa của đại tộc trên Thiên Giới.

Nếu có thể khiến cho người nữ như vậy đẻ con cho mình... Dường như thật sự có thể bù đắp lại nỗi đau mất con của hắn!

Trong lòng nghĩ ngợi, Âu Dương Quang Đại chậm rãi gật đầu, nói:

- Yên tâm đi gia chủ, ta biết phải làm gì!

- Được, vậy ngươi mau đi bày bố đi! Nhớ kỹ, tìm lấy một lý do phùhợp, đừng khiến người khác nghi ngờ.

Âu Dương Quang Huy dặn dò.

Âu Dương Quang Đại hành lễ rồi đi ra, bước chân rời đi dường như nhẹ nhõm rất nhiều.

Những người khác trong phòng nhìn nhau, sau cùng vẫn là Âu Dương Quang Nguyệt nhìn Âu Dương Quang Huy nói:

- Gia chủ thật sự muốn làm vậy sao?

- Sao thế, ngươi có ý gì?

Âu Dương Quang Huy bình thản nói:

- Ta không phải vì hắn là đệ đệ của ta mới làm như vậy, lẽ nào các người không muốn Âu Dương gia có nhiều thêm một người có huyết mạch như vậy sao?

- Đương nhiên không phải.

Âu Dương Quang Nguyệt vội vàng phủ nhận, việc phản bội gia tộc, hắn thật không dám làm, hắn nhìn Âu Dương Quang Huy:

- Gia chủ nói vậy, ta lại thấy hai vị công chúa Thiên Giới đó... dường như... đều có thể như vậy!

- Dùng bọn họ để sinh ra những cường nhân huyết mạch, sau khi mấy đứa trẻ được sinh ra, sẽ lập tức bí mật giết hai nữ nhân đó! Đem bí mật này vĩnh viễn vùi lấp trong bụng tất cả chúng ta!

Âu Dương Quang Hành mặt mày phấn chấn nói.

Âu Dương Quang Huy ngẫm nghĩ một hồi cũng cảm thấy việc này... dường như có tính khả thi.

- Tên Sở Mặc đó... cũng có thể như vậy! Để hắn ta cùng với nữ nhân của Âu Dương gia...

Một cao thủ Nguyên Anh đứng bên nói chen vào.

- Cái này thì không được! Tuyệt đối không được!

Âu Dương Quang Huy liền lắc đầu:

- Hai nữ nhân đó thì có thể, nhưng Sở Mặc tuyệt đối không được!

- Tại sao chứ? Gia chủ, huyết mạch của tên Sở Mặc này... là huyết mạch màu tím còn hùng mạnh hơn nữa kìa! Đó là huyết mạch chỉ trong truyền thuyết mới có!

Vị cao thủ Nguyên Anh cảm thấy khó hiểu.

- Thế này... rất có thể sẽ gieo một mầm mống tai họa cực lớn cho Âu Dương gia!

Âu Dương Quang Huy nói, khua khua tay:

- Việc này đừng nhắc tới nữa, được rồi, mọi người chuẩn bị hành động đi! Tương lai của Âu Dương gia ta thế nào đều do hành động này mà ra!

Sắc mặt cả đám người đều lập tức trở nên nghiêm nghị. Bọn họ đều hiểu rõ bắt được đám người Sở mặc có ý nghĩa như thế nào với Âu Dương gia.

Dùng những người đó để sinh ra đời sau cũng được, hoặc là chiếm đoạt cạn kiệt lợi ích từ chúng cũng xong, nói tóm lại phải bắt được chúng đã rồi mới tính tiếp! Không bắt được người, nói gì cũng đều là nói suông, đều vô nghĩa!

Lúc này, Tần Thi đã lái chiến thuyền rời khỏi phạm vi thế lực của Khánh Phong Thành, không ngừng bay hướng về phía Cẩm Tú Thành.

Sở Mặc cũng kể lại một lượt cho đám nữ nhân nghe về những trải nghiệm sau khi hắn phi thăng.

So sánh một hồi, trải nghiệm của Sở Mặc thật sự là ly kỳ khúc chiết, so với trải nghiệm của đám nữ nhân thì phong phú hơn gấp vạn lần.

Điều mà đám nữ nhân càng thấy hứng thú, thực ra vẫn là mấy nữ nhân như Phương Lan, Lục Thiên Duyệt, Lục Thiên Kỳ. Hoa Tiểu Nha cười hỏi:

- Chưởng môn của tôi, hai tỷ muội Lục Thiên Duyệt và Lục Thiên Kỳ có phải đều rất xinh đẹp không?

Sở Mặc không kìm nổi bật cười:

- Bọn họ xinh đẹp hay không thì liên quan gì tới ta?

- Lẽ nào người lại không động lòng sao? Hai tỷ muội đó dường như đều có tình cảm với người?

Hoa Tiểu Nha cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:

- Tỷ muội mà!&