Thí Thiên Đao

Chương 942: Giết chết thiên kiêu

Trước này hầu như là như vậy, cả Âu Dương gia, ngay cả gia chủ Âu Dương Quang Huy khi nói chuyện với hắn cũng phải rất khách sáo. Những người khác cho dù trong lòng không ưa hắn, những tuyệt đối cũng không dám mở miệng gọi hắn là tiểu tử. Trong mắt Âu Dương Bình Phong chứa đầy sát khí, hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi nói xem

Mấy chữ này dường như bật ra từ tận kẽ răng của hắn.

Luồng sát khí ngập trời ấy và khí trường của cảnh giới Nguyên Anh áp chế khiến đám người Diệu Nhất Nương thở dốc một cách khó khăn.

Tần Thi cau mày, lấy ra một pháp khí, ngăn chặn lại luồng khí trường ấy ở bên ngoài, sau đó nói:

- Đúng là tên tiểu tử nhãi ranh không biết trời cao đất dày! Lúc này Âu Dương Bình Phong giống như một con mèo con bị dẫm phải đuôi, lập tức xù lông, quay đầu lại nhìn Tần Thi và nở một nụ cười mưu mẹo:

- Đợi lúc nữa bắt được nàng rồi, nàng sẽ biết ngay ta có phải tên tiểu tử nhãi ranh không! Công chút Thiên Giới cao quý của ta!

Tần Thi và Đổng Ngữ sắc mặt liền thay đổi, tuy nhiên hai nàng cũng không nói thêm gì, chỉ là sát khí trong mắt trở nên mạnh mẽ hơn.

Sở Mặc khẽ thở dài:

- Vốn dĩ đề nghị của ta là nếu như ngươi quỳ gối dập đầu xin tha mạng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thậm chí có thể thu nạp ngươi làmngười hầu, tiện cho ngươi chút lợi ích để ngươi phi thăng Thiên Giới không thành vấn đề. Nhưng xem ra, ngươi không thể chấp nhận đề nghị của ta. Hơn nữa ý đồ của ngươi đối với bằng hữu của ta dường như là nhất định phải đạt được. Vậy thì hết cách Tên thiên kiêu Linh Giới nhà người chỉ còn lại một con đường chết.

- Đi chết đi!

Âu Dương Bình Phong nổi giận đùng đùng, gầm rít lên một tiếng rồi xông thẳng vào Sở Mặc, thanh trường kiếm Tiên khí rung lên, bỗng từ mũi kiếm phóng ra một kiếm khí dài mấy ngàn trượng, xuyên thủng hư không, chém ngang Sở Mặc! Kiếm khí như cầu vồng, cắt ngang mà tới. Sở Mặc hơi lắc đầu, chân đạp ảo ảnh Tật Phong Bộ, thân hình thoắt cái đã biến mất.

Nhát kiếm của Âu Dương Bình Phong chém thẳng vào không trung.

Âu Dương Bình Phong chưa kịp cảm thấy kinh ngạc và dao động thì một cảm giác vô cùng nguy hiểm nháy mắt ập tới!

Âu Dương Bình Phong lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, quả không thể tin nổi, một tu sỹ Kim Đan, không những chỉ coi thường uy áp của Nguyên Anh, mà còn có thể đạt tốc độ nhanh tới vậy. Thậm chí đến ngay cả đối phương rốt cuộc ở đâu cũng không xác định được! Cảm giác này khiến nỗi sợ hãi trong lòng Âu Dương Bình Phong lên tới tột đỉnh. Hắn thậm chí còn có cảm giác không phải đang đối diện với một tu sỹ Kim Đan, mà là một đại năng thâm sâu khó lường hắn từng gặp trong Huyễn Thần Giới!

Uỳnh!

Một tiếng nổ rền vang, phần phía sau của Âu Dương Bình Phong kêu lên.

Răng rắc! Tiếng vỡ vụn của xương cốt, toàn thân Âu Dương Bình Phong bay tít về nơi xa cứ như một con diều đứt dây vậy. Mà lúc này thậm chí còn chưa tới một hiệp!

Hộc!

Âu Dương Bình Phong phun ra một ngụm máu tươi. Vị trí cột sống đằng sau tim hắn bị một quyền của Sở Mặc đánh cho tàn phế. Vù!

Một tên tiểu nhân từ trong đan điền của Âu Dương Bình Phong phá bụng mà chui ra, vô cùng hoảng sợ tháo chạy về phía xa.

Đó chính là Nguyên Anh của Âu Dương Bình Phong, gã thiếu niên này cũng quyết định thật nhanh chóng, trong tình huống phần thể xác bị hủy, không chút do dự, thậm chí còn không có một ý tưởng nào khác, lập tức đã để Nguyên Anh của mình thoát ra ngoài.

Người này biết quá nhiều bí mật, Sở Mặc sao có thể để hắn chạy trốn chứ? Hắn lập tức rút thanh Thí Thiên ra ném về phía Nguyên Anh của Âu Dương Bình Phong.

Thí Thiên ở trong hư không phát ra ánh hào quang chói mắt giống như một tia chớp rồi biến mất tại chỗ. Lập tức xuất hiện phía sau Nguyên Anh của Âu Dương Bình Phong, chém ngang một nhát, xoẹt Chém Nguyên Anh của Âu Dương Bình Phong rời làm hai đoạn.

Một đời thiên kiêu của Âu Dương gia vậy là đã ngã xuống.

Trong hư không, sắc trời âm u, phạm vi mấy chục vạn dặm bắt đầu có mưa. Nguyên Anh của Âu Dương Bình Phong bị chém làm hai, sau đó hóa thành năng lượng vô tận, chưa kịp tan biến vào trời đất thì đã bị Thí Thiên hấp thụ vào.

Đến đây, vết tích cuối cùng mà Âu Dương Bình Phong để lại trên đời cũng đã bị tiêu trừ không còn gì nữa.

Sở Mặc vươn tay thu hồi lại thanh Thí Thiên.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía nhóm người đang trợn mắt há hốc mồm, cười nói:

- Không sao rồi, đi thôi, chúng ta về nhà! Mọi người dường như vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt kinh ngạc. Mặc dù họ rất tin tưởng Sở Mặc có thể đưa họ thoát khỏi cảnh ngộ khó khăn trước mắt, nhưng hoàn toàn không ngờ được hắn lại ra tay nhanh nhẹn gọn gàng tới vậy.

Một thiên kiêu trẻ tuổi cảnh giới Nguyên Anh, trước mặt Sở Mặc lại yếu đuối tới mức độ như vậy!

Chưa tới một hiệp thì đã bị chém như vậy rồi!

Tần Thi và Đổng Ngữ hiển nhiên hiểu rõ hơn mọi người khác, trong mắt họ không chỉ là kích động, còn có cả niềm vui bất ngờ không thể tinnổi.

- Trời ạ

Một hồi lâu sau Đổng Ngữ mới khẽ thở dài:

- Những tồn tại đó trong Thiên Giới, khi mà ở cảnh giới này của chàng, e là cũng chỉ tới mức độ này mà thôi!

Tần Thi gật đầu:

- Muội nghĩ mặc dù muội chưa gặp được những tồn tại đó khi họ chiến đấu ở cảnh giới này, nhưng muội tin Sở Mặc nhất định lợi hại hơn họ nhiều! Diệu Nhất Nương và nhóm người Thẩm Tinh Tuyết lại mừng rỡ vô cùng. Bọn họ không ngờ Sở Mặc chỉ vào Linh Giới sớm hơn họ một khoảng thời gian, lúc này lại có chiến lực như vậy. Nhãn quang của họ không cao bằng Tần Thi và Đổng Ngữ, nhưng họ cũng hiểu, Sở Mặc ngày nay đã có đủ tư cách để đứng vững trong Linh Giới rồi!

- Được, chúng ta về nhà thôi!

Diệu Nhất Nương cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc, dịu dàng nói.

Sở Mặc liếc nhìn Tần Thi, sau đó đưa cho nàng một viên Thiên Tinh Thạch cực phẩm:

- Năng lượng của chiến thuyền cạn rồi à? Dùng cái này đi! Tần Thi nhận lấy viên Thiên Tinh Thạch cực phẩm, mím môi nói:

- Rốt cuộc hai người chúng ta Ai mới là đến từ Thiên Giới nhỉ?

Chiến thuyền bay đi vun vút trong hư không, Sở Mặc lẳng lặng ngồi nghe đám nữ nhân kể lại chuyện.

Ngay từ lúc không biết gì bước chân vào Linh Giới, cho tới khi hân hoan khi có một chỗ đứng vững trong Khánh Phong Thành, rồi lại tới sự phẫn nộ khi người của Âu Dương gia uy hiếp, cuối cùng là sự lo lắng không yên sau khi vội vã rời khỏi Khánh Phong Thành.