Thí Thiên Đao

Chương 937: Thoáng qua

Tần Thi nói:

- Đừng do dự, chuyện này không phải chuyện thường. Nói cho hắn biết cũng là để cho hắn không cần lo lắng cho chúng ta. Bằng không một khi có chuyện gì xảy ra thì…

Tần Thi không nói rõ ra nhưng tất cả mọi người đều hiểu được. Cho dù là trên người tất cả bọn hó đều có pháp khí thiên giới thì vẫn như cũ không có triển vọng lắm.

Nếu Âu Dương gia thật sự biết được thận phận của Tần Thi và Đổng Ngữ. Tất nhiên sẽ hiểu rõ giá trị của các nàng. Đến lúc đó nhất định là không tóm được các nàng là không bỏ qua đâu.

Pháp khí cho dù có cường đại hơn nữa, cũng sẽ có lúc hao hết năng lượng. Cho dù năng lượng của pháp khí liên tục không ngưng thì người có thể khống chế pháp khí… cũng có lúc phải mệt mỏi nữa!

Theo cảnh giới đi lên mà nói, sự chênh lệch giữa hai bên thực sự là quá lớn!

Nếu bọn người các nàng hiện tại đều tiến vào Kim Đan Kỳ vậy thì cũng không đến nổi phải chật vật như vậy. Đáng tiếc rằng các nàng còn cách Kim Đan Kỳ cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa. Lúc đầu vốn dĩ cũng không cần bao lâu thì toàn bộ cũng sẽ bước vào Kim Đan Kỳ.

Nhưng hiện tai… Âu Dương gia chắc chắn sẽ không cho các nàng có cơ hội này rồi!

- Được rồi!

Diệu Nhất Nương rốt cục gật đầu. Nàng hiểu được tính nghiêm trọng trong chuyện này. Biết nếu chỉ vì vậy mà không nói với Sở Mặc một lời nào… Tương lai một khi Sở Mặc biết được chuyện này thì nhất định sẽ nổi điên đấy.

- Vậy… lúc này ai đi là thích hợp nhất? Diệu Nhất Nương hơi hơi nhíu mi.

- Để ta đi cho.

Đổng Ngữ xung phong nhận việc nói:

- Các ngươi đi trước đi, ta có thể nhanh chóng đuổi kịp các ngươi.

Vào thời điểm này, không cần phải lề mề…. Đám người Diệu Nhất Nương lập tức tiếp tục đi trước. Đổng Ngữ thì nhanh chóng tiến vào Huyễn Thần Giới.

Đem theo một phong thư cất kỹ trong không gian trữ vật. Đổng Ngữ nhanh chóng rời khỏi.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ tốn khoảng nữa canh giờ công phu nhưng Đổng Ngữ lại phát hiện ra, ở phía sau chân trời mấy vạn dặm có một đám người… nhanh chóng bay tới.

Đổng Ngữ sợ tới mức co rụt rổ lại. Lúc này lấy ra một pháp khí trên người trực tiếp nhảy tới, lấy tốc độ nhanh mấy chục lần mà biến mất khỏi nơi này.

Âu Dương Bình Phong mang theo một đám người đuổi tới đột nhiên nhíu mày, ở bên cạnh y một gã Nguyên Anh hậu kỳ trầm giọng hỏi:

- Lúc nãy ở nơi đó xuất hiện một người, tại sao chỉ trong nháy mắt lại biến mất rồi? Có phải là ta hoa mắt nhìn nhầm không?

- Ta cũng nhìn thấy!

- Ta hình như cũng nhìn thấy một bóng người.

- Ngài không có hoa mắt đâu, đó quả thật là một người chắc là theo dõi chúng ta rồi. Trên người y có mang theo một pháp khí cao cấp.

Âu Dương Bình Phong lè lưỡi liếm liếm môi. Trên gương mặt lộ ra một chút cười lạnh, trong lòng lại thầm nghĩ: Thật tốt quá! Lần này đến lượt Âu Dương Bình Phong ta phát tài rồi… Không thể tưởng tượng được ở trong Linh giới này không ngờ có thể có được duyên cơ lớn như thế!

………

Vào lúc Sở Mặc tiến vào Huyễn Thần Giới thì Đổng Ngữ vừa rời đi không lâu. Hai người cứ như vậy mà thoáng qua nhau. Nhưng rất nhanh Sở Mặc cũng nhìn thấy phong thư mà Đổng Ngữ để lại, cả người lập tức lo lắng.

Nhìn nét mực trên phong thư còn rất mới. Hiển nhiên là sự việc vừa mới phát sinh không lâu. Thậm chí nếu mình quay lại sớm một chút thì còn có thể gặp được Đổng Ngữ! Trong lòng của Sở Mặc vô cùng tiếc nuối.

Hít sâu một hơi, Sở Mặc nhìn vào một đống thư trong không gian trữ vật, trong lòng lại tự trách không ngừng. Cảm giác mình đã rất lâu không quan tâm đến Diệu Nhất Nương các nàng rồi.

Đem tất cả thư bên trong lấy ra, từ phong thư cuối cùng nhất bắt đầu xem. Trên mặt của Sở Mặc khi thì lộ ra tươi cười khi thì lại có chút bất đắc dĩ.

Những phong thư kia ghi lại những gì đã trãi qua từ khi bọn người Diệu Nhất Nương phi thăng đến Linh giới. Tất cả thư đều là do Diệu Nhất Nương viết, một vài bức thì là của Đổng Ngữ còn có một bức là của Hoàng Họa nữa.

Những bức đầu nội dung chủ yếu chính là để cho Sở Mặc yên tâm, các nàng rất tốt!

Sở Mặc lẩm bẩm nói:

- Kỳ thật ta đã sớm nghĩ đến những người này sẽ không ngoan ngoãn mà tránh ở nơi hoang vắng không người mà tu luyện….

Tuy nhiên bây giờ nói những điều này cũng không còn ý nghĩa. Bởi vì đã có việc xảy ra rồi.

- Khánh Phong thành, Âu Dương gia…

Sở Mặc hít sâu một hơi, trong con ngươi lộ ra một tia kiên định. Sau đó yên lặng rời khỏi Huyễn Thần Giới.

Sau đó, Sở Mặc lần lượt gặp qua Phương Lan và Lục Thiên Duyệt một lần, sau khi báo lại sự việc liền nhanh chóng rời khỏi.

Bên phía Cẩm Tú thành có Hỏa Long và Tiếu Vạn Quân, Lý Phương Trung ở đó, có thể có khả năng tự vệ nên không cần lo.

Cho nên Sở Mặc đi cũng an tâm.

Rời khỏi Cẩm Tú thành sau đó tốc độ của Sở Mặc không ngừng tăng lên. Hắn gần như là đem Súc Địa Thành Thốn mà vận dụng tới cực hạn!

Bởi vì trong lòng của hắn lo lắng nhất chính là an nguy của Diệu Nhất Nương các nàng.

Một đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị một đám đại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đuổi giết. Cho dù là tiên phẩm Trúc Cơ cũng không thể ngăn cản được.

Trong lòng của Sở Mặc đối với Âu Dương gia căn bản là không thù không oán cũng tràn đầy căm hận.

Việc mà hắn muốn làm nhất lúc này chính là nhanh chóng chạy đến bên người của Diệu Nhất Nương các nàng, sau đó lại đón đầu đánh nhau cùng với người của Âu Dương gia!

Thực lực của Sở Mặc trong khoảng thời gian này lại tăng không ngừng. Nếu không phải là Sở Mặc muốn cho cảnh giới của mình càng trầm ổn hơn, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể hóa thành Đan Anh rồi!

- Âu Dương gia… Các ngươi tốt nhất là cầu nguyện ngàn vạn lần không nên thương tổn đến bất cứ người nào trong bọn họ! Bằng không… Ta sẽ đem cả gia tộc của các ngươi phá hủy!

Trong con ngươi của Sở Mặc lóe ra tia lạnh lẽo:

- Trong gia tộc có một thiên tài khó khăn lắm mới có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, hy vọng các ngươi không cần tự tìm đường chết!

- Không xong rồi, người của Âu Dương gia đang ở phía sau, đuổi cùng không buông rồi!

Đổng Ngữ đuổi theo mọi người, câu nói đầu tiên sau khi nàng quay lại là câu này.

Diệu Nhất Nương trầm mặc một chút, nhưng lại đột nhiên hỏi:

- Hắn đã động đến những bức thư trong không gian trữ vật ở Huyễn Thần Giới chưa?

Đổng Ngữ hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:

- Dường như có lẽ là đã rất lâu không có ai động tới rồi.