Thí Thiên Đao

Chương 721: Vô tiễn chi tiễn

Hai tay run rẩy móc mấy viên đan dược ra nuốt vào, cảm giác có hơi khá hơn một chút. Nhưng chỉ mới khẽ động thì toàn thân không chỗ nào là không đau như đao cắt. Đây cũng chưa là gì, quan trong nhất là vì quá hao tổn tinh thần, nên đầu hắn đang đau như búa bổ!Cả đầu như muốn nổ tung!

- Đến cái chết... ta còn đã từng trải qua hơn trăm lần!

Sở Mặc cắn răng, toàn thân run rẩy, cố gắng đứng dậy, thân mình khẽ lung lay, nhưng vẫn kiên trì đứng ở nơi đó.

Hướng tới phía của thiếu nữ kia, bước từng bước một qua.

Gia Cát Lãng đứng dưới chân tòa núi nhỏ, đôi mắt còn hơi vằn lên, lấy ra trên người một món bảo vật, đọc khẩu quyết, thân mình hắn liền biến mất ngay tại chỗ.Sau đó, hắn liền xuất hiện tại không gian nhỏ hẹp mà Sở Mặc từng đứng lúc trước, cũng thấy cỗ quan tài đá kia bày ra trước mắt, đồng thời cũng cảm nhận được uy áp tương tự.

Phụt!

Ngay lập tức Gia Cát Lãng liền hộc ra một ngụm máu tươi.

- Thử nghĩ Gia Cát Lãng ta vừa ra đời thân thể đã có tố chất Tiên Thiên, tuy không phải đạo cảnh, nhưng lấy thân thể đang ở cảnh giới Đế Chủ của ta chắc chắn cũng không kém hơn đạo cảnh là bao... vậy mà không ngăn nổi loại uy áp này? Ta không phục!Gia Cát Lãng giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó nhấc chân bước một bước về phía trước.

Phụt!

Trong miệng Gia Cát Lãng lại phun ra một ngụm máu tươi, cặp mắt của y giăng kín tơ máu.

Không hề do dự bước thêm bước thứ hai.

Lúc này y không hộc máu, nhưng lại nghe thấy âm thanh xương cốt của mình đang vỡ vụn.Răng rắc!

Bắp chân y đang giơ ra bước thứ ba... nứt xương rồi!

Loại cảm giác đau đớn này khiến Gia Cát Lãng biến sắc trong nháy mắt, nhưng y cũng không hô lên vì đau, tuy nhiên bước chân này... lại không dám tiến lên thêm nữa.

Bước, bước, bước, liên tục lùi về phía sau ba bước, sau đó ngồi phệt xuống đất, từng hạt mồ hôi lăn tí tách từ trán của Gia Cát Lãng xuống, sắc mặt của y cũng tái nhợt đi.Dựa vào trình độ cơ thể của y thậm chí còn không bước nổi ba bước!

- Sao có thể như vậy? Không phải là chưa từng có người lấy được... nguyên tố ngũ hành, thân thể những người đó cũng không mạnh hơn ta nhiều lắm, vì sao bọn họ lấy được mà ta lại không lấy được?

Gia Cát Lãng lảo đảo đứng lên, tiếp tục đi về hướng cỗ quan tài.

Lúc này, y đã bước được bốn bước, sau đó lại lui trở về.

Cặp mắt y đã hoàn toàn là một màu đỏ. Cắn răng nói:

- Nhất định người kia đã chạm được vào cỗ quan tài này, nếu không sao có thể khiến cho toàn thế giới rung chuyển như vậy được,chẳng lẽ hắn có thân thể đạo cảnh sao? Hắn làm được... ta nhất định cũng sẽ làm được! Phải bò... ta cũng sẽ bò tới nơi!

Y nói xong, đúng là bò qua thật, nhưng khi y tới khoảng cách bước thứ năm, một cánh tay lại bị áp lực này vặn gãy kêu lên răng rắc.

Lúc này, rốt cục Gia Cát Lãng cũng không nén nổi cơn đau hô lên một tiếng, toàn thân lùi về, lại phun ra hai ngụm máu tươi.

Bây giờ, hai đùi và một cánh tay của y cũng đã bị bẻ gãy.

Dùng cảnh giới của y mà muốn khôi phục lại thì cũng không khó,nhưng muốn chạm vào quan tài đá này, lại khó hơn lên trời!

Tuy gần trong gang tấc, nhưng y lại cứ không thể lại gần được!

Gia Cát Lãng lấy trong người ra hai viên đan dược nuốt xuống, sau đó khoanh chân ngồi vận hành tâm pháp, bắt đầu chữa thương.

Thật lâu sau, y mới mở to hai mắt, bỗng nhiên lạnh lùng cười:

- Ta lại muốn nhìn xem là kẻ nào có thể vào trong này! Đừng tưởng ngươi vào được liền sẽ lấy tới tay Ngũ Hành Chi Kim! Nơi này... có thật nhiều điều kỳ quặc!Theo như những gì Gia Cát Lãng thu thập được thì tuy để lấy được nguyên tố ngũ hành là vô cùng khó khăn, nhưng chắc chắn không thể nào khó tới vậy!

Cho nên có thể thấy, ở thế giới bên trong quan tài đá, chắc chắn không phải chỉ có nguyên tố ngũ hành!

Nhất định còn ẩn giấu một nguy cơ tày đình.

Nhưng mà, song hành cùng nguy cơ... cũng phải là cơ duyên to lớn.

Gia Cát Lãng đã tu luyện được tới cảnh giới này, đương nhiên cũnghiểu được điều đó. Do đó, dù không vào được trong quan tài đá, y cũng quyết chưa chịu rời khỏi đây. Y phải chứng kiến tận mắt đối phương đi từ trong quan tài đá ra!

Rồi, giết chết hắn!

Đôi khi, lấy được một món bảo vật, không nhất thiết là có thể sở hữu được nó.

......

Mỗi bước đi của Sở Mặc đều vạn phần khó khăn, nhưng hắn vẫn đitừng bước, từng bước về phía trước, cuối cùng cũng thấy được cô thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh kia.

Hắn đứng trước mặt thiếu nữ, nhìn nàng khổ sở đáng thương co rúm mình lại, nhưng trong lòng hắn cũng không có chút thương hại nào.

Hắn thậm chí còn không dám chắc cô gái này có phải là con người hay không.

Tuy nói thế giới thu nhỏ của nguyên tố ngũ hành, nhưng không có nghĩa chỉ mình hắn có thể tiến vào, trời biết thiếu nữ này là từ đâu đến, là bên ngoài tới hay là sinh linh bên trong thế giới bằng vàng này.Hơn nữa nàng còn chưa hỏi phái trái đúng sai, đã muốn bắn chết chính mình. Kẻ muốn giết người, lúc nào cũng phải nhanh tay giết trước!

Sở Mặc đã không còn là thiếu niên ngây ngô như trước, hắn giơ Thí Thiên trong tay lên, chém thẳng xuống thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp này.

Lúc này, đột nhiên đôi mắt của thiếu nữ mở ra.

- Chủ nhân?

Xoạt!

Thí Thiên trong tay Sở Mặc chỉ kịp dừng ở vị trí cách chân mày thiếu nữ chưa đến nửa ly.

Sát ý lạnh như băng khiến chân mày nàng trực tiếp bị rách ra một vết máu nhàn nhạt.

- Chủ nhân... ngươi, ngươi muốn giết ta sao?

Trong mắt thiếu nữ mang theo một chút sợ hãi, một chút khổ sở đáng thương mà dõi theo Sở Mặc.- Rốt cuộc ngươi là ai?

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Mặc nhìn cô thiếu nữ mặc quần áo trắng này, nói:

- Đừng hòng lừa gạt ta, ngươi chỉ có một cơ hội này thôi đó!

Trong con ngươi thiếu nữ vốn che giấu một vài tia sáng, nhưng sau khi nghe những lời này của Sở Mặc xong lập tức cười khổ, rồi nhẹ giọng nói:

- Ta, ta là...

- Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.

Giọng của Sở Mặc vang lên lạnh buốt, nhìn chăm chú vào đôi conngươi cực đẹp của thiếu nữ, thản nhiên nói.

- Ta tới từ Tiên giới.

Hình như thiếu nữ đã chấp nhận sự thật rồi, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, nhìn Sở Mặc nói:

- Ta vốn muốn nói bản thân là sinh linh trong thế giới Ngũ Hành Chi Kim này...

Sở Mặc hừ một tiếng, không nói gì.

Sự xuất hiện của cô gái này quả thực quá kỳ lạ, hơn nữa vừa thấy chính mình không nói không rằng đã muốn trực tiếp bắn chết. Hành vinhư vậy, Sở Mặc không chém một nhát chết tươi đã là nương tay lắm rồi. Nguyên nhân nương tay cũng không phải vì nàng là một cô gái, mà là vì trong lòng Sở Mặc cảm thấy tò mò!