Thí Thiên Đao

Chương 679: Chiến đấu kịch liệt

Vào giờ khắc này, trên người lão tổ già nhất Phi Tiên đã tràn đầy máu tươi, vài đạo vết thương xuất hiện lung tung trên người của nàng.

Trong mắt của nàng tràn ngập lo lắng, sau khi một chưởng đánh bay một con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại, la lớn:

- Tiếp tục như vậy không phải cách hay!

Lão bà già nhất Nhất Kiếm bên kia cũng cả người đẫm máu, lớn tiếng ho khan, cổ họng khàn khàn nói:

- Con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại thật sự rất nhiều….

Đang nói, một gã đệ tử Ngộ Cảnh tâm của Nhất Kiếm, vào lúc một kiếm đấm thủng mi tâm của một con rối Tiên Thiên, đồng thời lại bị con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại hung hăng tát một cái vào giữa lưng, một ngụm máu tươi được phun ra, mất mạng ngay tại chỗ.

- Sư huynh!

Một nữ tử đau xót kêu lên, tâm thần bị thất thủ trong nháy mắt, trực tiếp bị một con rối Tiên Thiên chém tới đầu.

Nháy mắt đầu bay lên cao, nước mắt lại nhỏ xuống.

Hoa Tiểu Nha và người của Nhất Kiếm đều cực kỳ bi ai, điên cuồng triển khai phản kích.

Nhưng rất nhanh lại lâm vào khổ chiến.

Lý Trúc gần như tự do ở ngoài vòng chiến, gần như không động thủ, trong mắt lóe ra hào quang lạnh như băng, nếu giờ phút này có người thấy được ánh mắt của hắn, nhất định có thể cảm giác được ánh mắt của Lý Trúc căn bản không giống một nhân loại. Trí nhớ dung hợp, ngay cả linh hồn của Lý Trúc cũng chiếm thượng phong, nuốt lấy thần hồn của Tư Không Lăng nhưng nếu muốn nói tính cách không bị ảnh hưởng chút nào lại là chuyện không thể.

Thậm chí ngay cả chính bản thân Lý Trúc cũng không phát hiện ra điểm này!

- Một đám sinh linh vô tri!

Miệng Lý Trúc thì thào lầu bầu.

Lúc này đột nhiên phương xa truyền tới tiếng gầm giận dữ:

- Người của Cô Thành…. Công kích người đóng giữ của chúng ta, năm lão tổ chết trận!

Tiếng gầm giận dữ này làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Nhất Kiếm và Phi Tiên bên này trên mặt nháy mắt lộ ra sắc mặt vui mừng. Cho dù không rõ vì sao Cô Thành vẫn đối lập với bọn họ lại ra tay với Thiên Ngoại, nhưng đây tuyệt đối là một tin tức vô cùng tốt!

Thân thể của Lý Trúc lại khẽ run lên, tròng mắt của hắn hiện lên hàn quang vô tận, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng hạ giọng nói:

- Tần Hiểu… Mao Lợi Đồng đúng không? Ta nhất định phải tự tay xé xác ngươi!

Đối với Cô Thành đột nhiên phản bội, Lý Trúc cho rằng vấn đề nhất định là ở trên người Tần Hiểu. Chỉ có điều Lý Trúc lại không biết, tình huống hiện tại của Tần Hiểu còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều. Ngay cả khi hắn chiếm được toàn bộ trí nhớ của Tư Không Lăng, hắn có tưởng tượng thế nào cũng không đoán ra được tình huống thật của Tần Hiểu.

Người rống giận ở phương xa là cha ruột của Lý Trúc, là Lý Hoành có quyền thế nhất toàn bộ Thiên Ngoại hiện giờ.

Một tiếng rống giận của Lý Hoành chính là muốn nhắc nhở người bên cạnh minh.

Lý Trúc đã trực tiếp cất giấu một ít con rối Tiên Thiên ở bốn phía trong thời gian ngắn, gửi xuống chỉ lệnh:

- Đánh chết người của Cô Thành!

Sau đó trong con ngươi của Lý Trúc lóe ra hào quang điên cuồng và lạnh như băng, lẩm bẩm nói:

- Muốn chơi… vậy thì chơi lớn một lần luôn!

Lý Hoành đi tới bên cạnh Lý Trúc, hạ giọng nói:

- Trúc nhi, ngươi nói đúng, đám người Cô Thành… quả thật đều đáng chết! Chúng ta còn chưa xuống tay với bọn họ, bọn họ ngược lại còn động thủ trước!

Lý Trúc thản nhiên nói:

- Vậy thì nhất định phải giải quyết hết!

- Có nắm chắc không?

Trong mắt của Lý Hoành xuất hiện vẻ long lắng, mọi chuyện cần thiết đều do Lý Trúc xử lý, ngay cả hắn là cha ruột của Lý Trúc, nhưng vấn không hiểu rõ số lượng của con rối Tiên Thiên rốt cục là có bao nhiêu.

Bởi vậy chút ít quan niệm của Lý Hoành kỳ thật còn dừng lại ở thời đại quá khứ, trong lòng tuy rằng nghĩ thực lực Thiên Ngoại vượt xa ba đại phái khác, nhưng nếu đồng thời phải đối mặt với ba đại phái lại cảm thấy có chút lo lắng.

- Yên tâm đi, không có vấn đề gì!

Lý Trúc nói xong, phương xa đã truyền tới từng trận tiếng chém giết và tiếng rống giận dữ. Con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại đã chống cự với người của Cô Thành.

Nhìn thấy Lý Trúc chắc chắn như vậy, trong lòng Lý Trúc rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trầm giọng nói:

- Lúc này đã làm như vậy là tốt rồi, những người này một kẻ cũng không thể bỏ qua!

Lý Trúc híp mắt nhìn những người đang chiến đấu kịch liệt ở giữa sân, ánh mắt của hắn đã rơi trên người chúng nữ Hoa Tiểu Nha, Hoàng Họa, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, gật gật đầu:

- Yên tâm.

Mấy người Diệu Nhất Nương nơi đó là chiến đấu kịch liệt nhất, trên người bọn họ hiện giờ đều có thương tích, tuy nhiên không nghiêm trọng lắm. Đó là kết quả mấy người bên kia liều chết bảo hộ các nàng.

Tỷ muội Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương tâm ý tương thông, liếc mắt nhìn nhau một cái đều thấy được một chút trầm trọng trong mắt đối phương, sau đó lại cùng quyết định một việc, cùng gật đầu.

- Trận chiến hôm nay liên quan tới sinh tử tồn vong của chúng ta. Cho nên mọi người không ôm bất cứ tâm tư may mắn gì!

Thẩm Ngạo Băng bỗng nhiên mở miệng:

- Tinh Tuyết mau chia đan dược cho mọi người, đừng giữ lại!

Nói xong Thẩm Ngạo Băng liền nuốt vào đan dược có thể tăng chiến lực lên gấp đôi do Thẩm Tinh Tuyết luyện chế vào miệng.

Nháy mắt có một cỗ nhiệt lưu trực tiếp tiến về các nơi trong thân thể Thẩm Ngạo Băng, các vết thương lúc trước nháy mắt hoàn toàn bình phục. Thân thể vốn mệt mỏi đã tràn đầy lực lượng trong phút chốc!

Trong vòng hai canh giờ, chiến lực tăng lên gấp đôi!

Loại đan dược này cũng giống như con rối Tiên Thiên do Thiên Ngoại chế tao ra, đó là tồn tại khó có thể tưởng tượng đối với toàn bộ Nhân giới!

Mấy người còn lại bên kia nghe xong cũng lộ ra vẻ kiên quyết, nuốt vào đan dược do Thẩm Tinh Tuyết phân phát.

Hai canh giờ, nếu không thể giải quyết trận chiến đấu này, vận mệnh của bọn họ…. sẽ vô cùng tàn khốc.

Nhưng hiện tại bọn họ đã không có lựa chọn nào khác!

Ầm!

Ầm!

Mấy tiếng nổ liên tiếp, bảy tám con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại trong miệng điên cuồng phun máu tươi, bay ra ngoài.

Tình thế trong sân đột nhiên biến đổi!

Nhất Kiếm và Phi Tiên bên này vốn đã rơi xuống hạ phong, không ngờ nháy mắt liền thay đổi xu thế.

Lý Hoành nơi xa nhìn thấy hết hồn, lẩm bẩm nói:

- Người vào Quy Khư còn có thể sống đi ra… quả nhiên không phải người trần!

- Không cần lo lắng cái gì cả, ta đã phái người gọi người bên bến tàu trở lại.