Thí Thiên Đao

Chương 388: Gặp mặt (1)

Kinh thành Đại Hạ, trong Viêm Hoàng Thành.

Một người khổng lồ to như cây cột điện đang đi ở trên đường trong Viêm Hoàng Thành, vẻ mặt tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, đối với các loại vẻ mặt hoặc khiếp sợ, hoặc sợ hãi, hoặc ánh mắt tò mò của người trên phố làm như không thấy.

Cao Đại Ngốc miệng lầu bầu:

- Công tử gia ở đâu rồi? Ta có chút đói bụng….

Hình tượng của Cao Đại Ngốc thật sự làm cho người ta cảm thấy quá mức rung động, bởi vậy y vào thành chưa tới nửa canh giờ, tin tức liên quan tới y lập tức truyền khắp Viêm Hoàng Thành.

- Nghe gì không? Trong thành xuất hiện một người khổng lồ vô cùng đáng sợ!

- Có một người khổng lồ đi lại trên phố xá sầm uất… Trời ạ, cánh tay của hắn so với thắt lưng của ta còn to hơn!

- Ta nhìn thấy một người khổng lồ, thật là dọa người. Cảm giác một quyền của hắn có thể đập nát đầu của người ta!

Sở Yên cũng nhanh chóng nhận được tin tức này, đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhướng lại, nhẹ giọng nói:

- Công tử đã nói với ta… Có một người khổng lồ gần đây sẽ đến tìm nơi nương tựa, chắc là hắn rồi nhỉ? Ta phải nhanh chóng phái người đón hắn đến đây, không thể tạo ra náo loạn gì, nếu không công tử trở về sẽ không biết phải ăn nói thế nào.

Cùng lúc đó, tin tức về việc trong Viêm Hoàng Thành xuất hiện một người khổng lồ cũng được truyền đến hoàng cung.

Sau khi hoàng thượng nhận được tin tức này, hai mắt lập tức lóe sáng nói:

- Chẳng lẽ là người khổng lồ trên thảo nguyên kia đi tới Viêm Hoàng Thành của chúng ta?

Lão thái giám Vô Danh xuất hiện trước mặt hoàng thượng nhỏ giọng nói:

- Nghe nói vào lúc ấy Sở công tử ở trên thảo nguyên đã thu phục một người khổng lồ, sau này người khổng lồ đó đã lập nên công lao to lớn trong cuộc chiến thu phục thảo nguyên của nữ vương kia.

- Ngươi nói là hắn chính là đến tìm Sở Mặc sao?

Hoàng thượng hơi hơi nhíu mày.

Lão thái giám Vô danh gật gật đầu:

- Lão nô cảm thấy… Tám chín phần mười là như vậy.

Hoàng thượng cau mày, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, đột nhiên hỏi:

- Ngươi nói…. Sở Mặc này…. Đến tột cùng hắn là muốn làm gì?

Giọng điệu của hoàng thượng thản nhiên, không thể nói rõ là mất hứng nhưng tuyệt đối cũng không phải là giọng điệu vui vẻ gì.

Lão thái giám Vô Danh trong lòng hơi giật mình, kết hợp với những quyết sách và hành động khoảng thời gian gần đây mà hoàng thượng đưa ra, trong lòng y hiểu rõ hoàng thượng hiện tại chắc là cảm thấy nguy hiểm trên người Sở Mặc lớn hơn so với những cống hiến của hắn rồi.

Theo góc độ lo lắng của hoàng thượng, hình như đúng là như thế!

Nếu hiện tại Sở Mặc mất, như vậy Đại Hạ càng trở nên an toàn tốt đẹp hơn!

Mỏ quặng Nguyên Thạch ở dãy núi Thiên Đoạn bên kia đã hoàn toàn không còn, chuyện này tuy rằng ngoài miệng hoàng thượng không nói ra nhưng trong lòng lại là có chút không thoải mái rồi.

Người ta kỳ thật chính là như vậy, đầu tiên đều là luôn nghĩ đến lợi ích của mình trước.

Chỉ có điều hoàng thượng như vậy không thể nói là y đã làm sai điều gì, chẳng qua là làm cho người ta cảm thấy có chút vô tình mà thôi.

Một khắc trước miệng còn đầy lời nói khen ngợi rằng “Đây chính là thiên lý mã của trẫm, là đứa con kỳ tích của Đại Hạ”, ngay sau đó đã cảm thấy người này quá mức nguy hiểm sẽ làm liên lụy đến Đại Hạ….

- Bệ hạ nếu cảm thấy Sở công tử…. Không thích hợp ở lại Đại Hạ mà nói… Vậy lần này trở về sau khi phong thưởng… Không bằng…. Cứ trực tiếp phái hắn đến đất phong được rồi.

Lão thái giám Vô danh cân nhắc một chút rồi chậm rãi nói.

- Đất phong? Đem nơi nào phong cho hắn đây?

Lông mày hoàng thượng nhướng lên, nhìn lão thái giám Vô danh.

Lão thái giám Vô danh thản nhiên nói:

- Không phải hoàng thượng đã nói, lãnh thổ Đại Tề nơi hắn đánh đến đều phong cho hắn sao?

- Trẫm… Quả thật là đã nói như vậy, tuy nhiên hiện giờ trên tay hắn không binh không tướng, một người thì làm sao mà đánh?

Hoàng thượng thản nhiên nói:

- Dù sao thì trẫm… Chắc chắn là sẽ không đem bất kỳ binh quyền nào giao vào tay của hắn một lần nữa.

Trong lòng lão thái giám Vô danh âm thầm thở dài một tiếng, sau đó nói:

- Một khi đã như vậy, kỳ thật hoàng thượng có thể nói như thế với hắn….

……….

- Sở Mặc, tình thế hiện giờ ngươi cũng nhìn thấy, tuy rằng Đại Tề bên kia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng nhưng cuối cùng vẫn còn có sức lực mà đánh một trận nữa. Bởi vậy trẫm cũng không có biện pháp điều động nhân mã đến cho ngươi. Ngày mai sau nghi thức sắc phong ngươi chính thức trở thành Sở vương rồi, nếu tiếp tục ở lại Đại Hạ bên này…. Cũng không thích hợp. Nhưng trên tay ngươi không binh không tướng, về chuyện đất phong của ngươi… Trẫm cũng có chút lo lắng thay ngươi.

Hoàng thượng nhìn Sở Mặc trước mặt mình, trên mặt có vài phần tươi cười bất đắc dĩ, chậm rãi nói.

- Bệ hạ đã từng nói, nếu ta được phong làm Sở vương như vậy hẳn là có quyền được chiêu binh mãi mã đúng không?

Sở Mặc cũng khẽ mỉm cười nhìn hoàng thượng.

Tối hôm qua vừa mới trở lại Viêm Hoàng Thành, thậm chí chưa kịp gặp Cao Đại Ngốc bị quăng sang một bên đã chạy tới đây, sáng hôm nay đã bị triệu vào hoàng cung diện thánh.

- Nói thì nói như vậy, tuy nhiên tiểu tử ngươi…. Cũng không thể đào góc tường của trẫm chứ! Binh mã Đại Hạ…. Cũng không thể cho ngươi.

Hoàng thượng nhìn Sở Mặc nửa giả nửa thật nói.

Sở Mặc lắc đầu:

- Ta làm sao sẽ làm chuyện như vậy? Bất kể thế nào mà nói, Đại Hạ…. cũng là tổ quốc của ta. Xin bệ hạ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy. Tuy nhiên…. Nếu như có người chủ động muốn đi cùng ta….. Đi xây dựng nhà mới. Hoàng thượng dù sao cũng sẽ không ngăn cả đúng không?

Đuôi lông mày hoàng thượng nhướng lên, nhìn Sở Mặc có chút cảnh giác nói:

- Ngươi nói chính là?

- Dân chúng Đại Hạ ạ.

Sở Mặc vẻ mặt đau khổ nói:

- Hoàng thượng cũng không thể để cho ta làm một Sở vương tay không chứ! Đến lúc đó, bên phía Đại Tề tùy tiện phái một đội binh mã… Liền đem lãnh địa của ta mà đoạt về cả. Như vậy, đối với Đại Hạ chúng ta…. Đồng dạng cũng không có bất kỳ lợi ích nào không phải sao?

Hoàng thượng hơi động lòng. Có chút phiền muộn, cái vật nhỏ này không ngờ lại lấy điều này đến uy hiếp trẫm….

Tuy nhiên trong lòng hoàn thượng cũng hiểu được, những cử động gần đây của mình giống như Sở Mặc nói, quả thật là có chút quá mức.

Cả triều văn võ đều nhìn trong mắt, tuy ngoài miệng không nói cái gì nhưng ở trong lòng khó tránh khỏi trách hoàng thượng như y có chút bạc tình phụ nghĩa.

Cống hiến của Sở Mặc đối với Đại Hạ, tất cả mọi người đều quá rõ ràng.