Thí Thiên Đao

Chương 377: Gừng càng già càng cay (1)

- Giết!

Lãnh Hổ hét lên một tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa một cái. Trong màn đêm tăm tối, y lao thật nhanh lên phía trước.

Hai vạn quân kỵ binh!

Đâu là lực lượng mạnh nhất mà Lãnh Hổ có trong tay.

Vì là đột kích nên bắt buộc phải thần tốc, phải khiến cho đám quân đội Đại Hạ bị tấn công mà không kịp trở tay.

Tiếng vó ngựa của hai vạn quân kỵ binh dồn dập trên mặt đất thành một tràng âm thanh chấn động cả một vùng, dường như muốn rung chuyển tất cả mọi thứ xung quanh.

Sở Mặc đang dẫn quân hướng về phía doanh trại của Hổ Đầu Quân, nhận thấy có sự khác lạ, hắn hơi kinh ngạc rồi ngay lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, áp sát hai tai của mình xuống dưới đất mà nghe ngóng rồi sau đó đứng dậy, sắc mắt đanh lại và noi với Hà Húc:

- Thật trùng hợp... bọn chúng cũng lựa chọn đêm nay để đột kích chúng ta!

Hà Húc nheo mắt nói:

- Công tử, ta thống lĩnh ba nghìn quân... đột kích đại doanh của Lãnh Hổ, ngài thống lĩnh chín nghìn quân... đánh đột kích từ phía sau đám kỵ binh của bọn chúng!

Sở Mặc suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ:

- Ta thống lĩnh ba nghìn người, để lại cho ngươi chín nghìn người! Đại doanh của Lãnh Hổ... còn lại không ít người đâu!

- Số kỵ binh mà y mang đi ít nhất cũng phỉa hơn một vạn người, ba nghìn người đánh úp bọn chúng thì thật quá ít...

Hà Húc trầm giọng nói:

- Chúng ta mỗi người thống lĩnh sáu nghìn quân!

- Ta thống lĩnh năm nghìn, ngươi thống lĩnh bảy nghìn... không phải tranh cãi nữa, đây là mệnh lệnh!

Sở Mặc nhìn Hà Húc và nói.

Hà Húc chỉ đành gật đầu đồng ý.

Sở Mặc gật gật đầu rồi nói:

- Được, trận chiến này chỉ được thắng không được thua! Ngươi nhất định phải mang các huynh đệ chúng ta sống sót quay trở về! Ta ở trong đại doanh của ông nội chuẩn bị sẽ rượu ngon mồi nhắm để chờ các ngươi chiến thắng trở về!

Sở Mặc và Hà Húc đều biết rõ tính quan trọng của trận đấu này. Hơn nữa hai nhánh quân của bọn họ hoàn toàn không có thời gian để có thể chi viện cho nhau.

Không thành công thì thành nhân.

Hà Húc cười lớn nói:

- Tuân mệnh, lần này công tử ngài sẽ có thể thực sự... chứng kiến được uy lực của quân đoàn mỏ quặng chúng ta!

Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, đám tướng lĩnh ở phía dưới đã sớm sắp xếp đội ngũ hoàn chỉnh.

Hai nhánh quân của bọn họ phân đôi đường tại đây!

Sở Mặc mang theo năm nghìn chiến sĩ quân đoàn mỏ quặng, hướng về phía hai vạn quân kỵ binh của Lãnh Hổ mà lao tới truy sát!

...

Doanh trại của Đại Hạ lưng dựa núi, trước mặt là một con sông lớn.

Nhưng giờ đang là cuối Xuân đầu Hạ, chưa tới mùa mưa nên nước trong con sông này nhiều nhất cũng chỉ cao đến đầu gối mà thôi.

Hơn nữa đá ở dưới lòng sông cũng không nhiều, phần lớn vẫn là lớp cát chắc chắn lót ở phía dưới nên chiến mã chỉ thoáng một lát đã qua được tới bờ bên kia.

Đám quân thám báo của Lãnh Hổ đã nhiều lần khảo sát địa hình của nơi đây, bao gồm cả những khu vực xung quanh đó chừng chục dặm, tất cả đều không có điểm gì bất thường hết.

Vì thế nên trong lòng Lãnh Hổ vô cùng chắc chắn rằng lần đột kích này của y chắc chắn sẽ thành công!

Mãi cho tới khi hai vạn kỵ binh của Lãnh Hổ áp sát đến bên bờ sông thì toàn bộ quân doanh của Đại Hạ vẫn cứ lặng như tờ!

Ánh mắt Lãnh Hổ phát ra những tia nhìn sắc sảo, y không nén nổi cảm xúc mà phá lên cười lớn:

- Lão thất phu Phàn Vô Địch, để xem hôm nay thì ngươi còn chạy vào đâu được nữa đây!

- Không xong rồi... kẻ địch đột kích!

- Kẻ địch đột kích!

- Hổ Đầu Quân... là Hổ Đầu Quân! Người của Lãnh Hổ đột kích!

- Mau dậy đi...

- Nhanh lên một chút đi!

Đại doanh của Phàn Vô Địch tức thì trở nên hỗn loạn.

Dưới màn đêm tối tăm, người của bọn Lãnh Hổ đứng bên bờ sông cách chừng hơn một trăm trượng thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng hỗ loạn với những bóng người đang chạy nhốn nháo ở phía bên đó.

- Ha ha ha ha, lão thất phu Phàn Vô Địch kia, ngươi không ngờ tới phải không, đại lão gia Lãnh Hổ nhà ngươi lại có gan đến đột kích doanh trại của Đại Hạ các ngươi?

Lãnh Hổ ngồi trên lưng ngựa, cười thật lớn rồi nói:

- Các huynh đệ, giết chết lũ bọn chúng cho ta! Không được tha cho một tên nào!

- Giết!

Hai vạn kỵ binh đã nhẫn nhịn biết bao nhiêu ngày nay, lúc này bọn chúng cuối cùng cũng được thỏa sức trút cơn giận, tất cả đồng thanh gào thét lên.

Lãnh Hồ thúc ngựa lao lên trước dẫn đầu, lao nhanh qua con sông đang chuẩn bị khô cạn này, điên cuồng tiến lên phía trước.

- Tướng quân cẩn trọng, để chúng tôi hoa tiêu trước đã!

Hơn chục tên lính thám báo vẫn cẩn thận chú ý đển bổn phận của mình, bọn chúng đồng loạt nhanh chóng vượt tới phía trước Lãnh Hổ mà qua sông.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Con chiến mã kiện tráng dễ dàng vượt qua dòng sông khô cạn như một con suối nhỏ đó để sang tới bờ bên kia, rồi sau đó hướng về phía Lãnh Hổ ra hiệu rằng nơi này đã an toàn.

Lãnh Hổ ha hả cười lớn, khẽ vung thanh đao cầm ở trong tay và nói:

- Tiến lên!

Ầm!

Tiếng vó ngựa trung trời, tất cả đoàn quân kỵ binh của bọn chúng đều sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề và bắt đầu vượt sông.

Con sông này... quả nhiên rất an toàn, không có bất cứ vấn đề gì hết!

- Giết!

- Giết chết đám quân Đại Hạ chó chết này, trả thù cho những anh em tử trận trong dãy Thiên Đoạn của chúng ta!

- Giết!

Cùng một lúc, tiếng thét chết chóc vang động trời xanh!

Bên phía quân doanh của Đại Hạ, tất cả dường như trở nên hỗn loạn hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không thể bố trí quân ngũ để có được sự phản kháng hiệu quả nhất, có một số người đã bị chết trận ngay tức thì.

Đại doanh của Đại Hạ vang lên những tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Trong đám hai vạn kỵ binh của đó thì đã có ít nhất hơn một vạn quân đã sang được tới bờ bên này. Bọn chúng như một đám hổ báo lang sói khát mau, hùng hục lao về phía đại doanh của Đại Hạ.

Tuy nhiên khi Lãnh Hổ, kẻ thủ lĩnh cầm đầu lao tới đại doanh của Đại Hạ, ngạo nghễ định tung hoành chém giết, thì y chợt cảm thấy có điều gì đó không tốt lành cho lắm.

Trong đại quân doanh của Đại Hạ, quả thực có không ít người... hơn nữa lại vô cùng hỗn loạn. Có rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp mặc được quần áo lên người, chỉ vừa mới chui ra khỏi lều trại thì đã bị quân kỵ binh của y chém chết!

Nhưng, đó có quả thực là quân đội dưới trướng của Phàn Vô Địch hay không?

Theo lý mà nói thì với tinh thần cảnh giác của một lão tướng như Phàn Vô Địch, cho dù có nơi lỏng cảnh giác đến như thế nào chăng nữa cũng không thể không bố trí một số lính gác canh phòng ở bên bờ sông như vậy được...