Thí Thiên Đao

Chương 370: Cô Thành Nhất Kiếm

- Chúng ta sẽ trở lại thế tục ạ?Thanh niên hỏi.

Lão giả khẽ lắc đầu:

- Không, chúng ta chỉ đi thăm dò thôi.

- Việc này chỉ cần để các đệ tử cấp thấp làm là được ạ?

Lão giả cười:

- Ngươi chớ xem thường người trong thiên hạ. Hơn nữa, đệ tử của cái vị phi thăng kia vẫn còn ở đây đấy.

Thanh niên suy nghĩ một chút rồi rời đi. Các lão nhân còn lại cũnghíp mắt nhìn trời. Trong mắt nhiều người ẩn chứa sự mong đợi. Phi thăng…là động lực duy nhất khi tu luyện.



Phía nam, trên lục địa Chu Tước.

Tại một địa phương bí ẩn.

Kể ra cũng không bí ẩn lắm vì nhìn qua nơi này giống như một xóm núi bình thường. Nhà tranh, khói bếp vờn quanh, những cánh đồng tít tắp, lũ trẻ đang chơi đùa xung quanh.Điểm không tầm thường chính là trong phạm vi mấy trăm dặm quanh thôn xóm này không có lấy một bóng người. Đây chính là Nhất Kiếm. Gần như không một ai ở các môn phái trên lục địa Chu Tước biết Nhất Kiếm lại có vẻ ngoài thôn dã thế này.

Thời điểm Ma Quân phi thăng, cả thôn đang gà bay chó sủa bỗng an tĩnh. Ngay cả mấy tiểu hài tử bảy tám tuổi đều ngẩng đều nhìn trời xa. Mặc dù không thể nhìn thấy gì nhưng họ vẫn nhìn một cách rất nghiêm túc như thật sự thấy được cái gì đó.

Nhiều người mới từ trong nhà bước ra, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phương bắc.- Có người phi thăng.

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ nói.

- Đã nhiều năm rồi không có ai phi thăng. Người phi thăng đợt này ở đại lục Thanh Long thì phải.

- Các ngươi có nghe nói ở đại lục Thanh Long có một người có sức mạnh khôn lường chưa?

Một nữ tử nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mặc quần áo vải thô. Điểm gây ấn tượng nhất là nàng không cần trang điểm mà khuôn mặt vẫn trắng noãn như trứng gà bóc.

- Ta nghe nói người đó dùng một đòn đánh bay một tên TiênThiên cảnh Cô Thành đấy.

Một nông phụ khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, một thân áo vải cười tủm tỉm nói.

- Đừng vui sướng khi người gặp họa. Tên Tiên Thiên cảnh đó không kém hơn ngươi đâu.

Người trung niên râu ria trầm giọng.

Nông phụ không phục:

- Ta ở Tiên Thiên bậc bảy, tên tiểu thí hài kia sao có thể so được chứ.Nam tử trung niên liếc mắt, lạnh giọng:

- Vài ngày nay ngươi không bị đánh nên ngứa da hả?

- Ái chà chà, ta nghĩ ngươi mới ngứa da đó Hạ Phong?

Nông phụ kia nhướng mày.

- Không phục thì đánh một chút?

- Ta sợ ngươi chắc. Đừng tưởng ngươi là lão bà của ta mà lớn lối nhé, Hoa Tam Nương?

Nam tử lại cười lạnh.

- Cha, mẹ các ngươi có thôi hay không? Như vậy chẳng vui gì hết?Một nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi sẵng giọng.

- Hừ!

Hạ Phong xoay người rời đi.

- Hừ!

Hoa Tam Nương cũng đồng dạng.

Khóe miệng những người khác hơi kéo ra, nhưng cũng chẳng phản ứng gì. Bọn họ đã quá quen với chuyện hai vợ chồng nhà này.

Một lão bà lúc trước không nói gì giờ lại trầm giọng:- Hoa Tiểu Nha, ngươi cũng chuẩn bị rồi đi bế quan đi.

- Vì sao ạ?

Đôi mắt hạnh của nữ tử trẻ tuổi lúc nãy trừng lớn, nhìn lão bà:

- Bà nội, không phải ngài nói sẽ cho ta ra ngoài chơi sao?

- Đại hội Tông Môn năm mươi năm một lần sắp bắt đầu rồi. Ngươi sẽ đại biểu Nhất Kiếm tham gia.

Lão bà thản nhiên.

- Ồ, tham gia cái đại hội đấy thì làm gì chứ?Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tiểu Nha có chút khinh thường.

- Để cho con đi không phải là bắt nạt người khác sao ạ?

- Ngươi thực cho mình thiên hạ vô địch sao?

Lão bà vung quải trượng, trừng mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi:

- Lần này Cô Thành Nhất Kiếm rồi Thiên Ngoại Phi Tiên đều sẽ phái người đi.

- Tại sao ạ?

Thiếu nữ hứng thú.

- Vậy là con có thể đánh ba tên tiểu tử thối kia rồi ạ?Lão bà hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ:

- Hoa Tiểu Nha!

Hoa Tiểu Nha rụt cổ, rụt tay lại, ra vẻ thành thật. Tuy nhiên, đôi con ngươi linh động lại không ăn nhịp, bán rẻ suy nghĩ thật sự trong lòng nàng.

- Ngươi nhớ kỹ cho ta. Trên đời không phải chỉ có mình ngươi là cường nhân. Đồ đệ của người vừa phi thăng kia chắc chắn không kém hơn ngươi đâu.

Lão bà nheo mắt, xoay người trở về phòng, nói nốt:

- Học cái gì không học đừng học cha mẹ ngươi, cả ngày đánhnhau. Cẩn thận cũng có ngày ngươi bị người ta đánh nhé…

- Ôi dào bà nội, ngài đừng coi thường con. Đến lúc đó, chỉ có con đi đánh người ta thôi.

Hoa Tiểu Nha không phục.

- Có bản lĩnh từ Quy Khư sống sót đi ra cho ta, đừng ở đó mà khoác lác.

Thanh âm lão bà từ phòng trong truyền ra. Sau đó nghe thấy tiếng cửa đóng sập một tiếng.

Có người bên cạnh trêu đùa:- Hoa Tiểu Nha, ngươi đi Quy Khư đánh đi, ta ủng hộ ngươi.

- Chúng ta cũng ủng hộ ngươi đó!

Một đám khác ở bên ồn ào.

Hoa Tiểu Nha cười, mắt cong cong:

- Đi thì đi, có gì mà lo chứ. Đến lúc đó ta lại cầu bà nội cho các ngươi theo nhé.

Đám người náo nhiệt xung quanh lập tức tản hết. Quy Khư là chỗ nào chứ… Đây là cấm địa của Cô Thành Nhất Kiếm. Cho dù là người trẻ tuổi có thiên phú cao cũng không dám chắc có thể toàn thân trở ra. Nhưng có một điểm luôn đúng. Đó là người tiến vào Quy Khư, có thểsống sót trở ra, cảnh giới đều tăng lên cực cao trong thời gian ngắn. Chỗ đó vừa hung hiểm, nhưng cũng có thể mang đến cơ duyên.

Hướng bắc, lục địa Huyền Vũ.

Lục địa Huyền Vũ là vùng đất lạnh giá nhất ở đại lục Tứ Tượng.

Vùng đất này bị đóng băng quanh năm. Mỗi năm chỉ có hai tháng tương đối ấm áp còn lại đều chìm trong giá lạnh.

Thiên Ngoại, một trong bốn môn phái cấp cao nhất ở ngoại giới của đại lục Tứ Tượng an tọa tại vùng đất băng giá này. Bởi vậy các tu sĩ ở Thiên Ngoại đều khổ tu. Bọn họ không tranh quyền thế, không màng thế tục. Nếu hỏi trong bốn đại phái Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên, phái nào khiêm nhường nhất, chắc chắn là Thiên Ngoại.Trên toàn bộ đại lục Tứ Tượng hầu như không có truyền thuyết nào về Thiên Ngoại cả. Cho nên rất nhiều người hoài nghi, cái môn phái này có thật hay không.

Chẳng qua, giữa tứ đại phái vẫn luôn có mối liên hệ. Cho dù khổ tu ở vùng đất lạnh giá xa xôi, thông tin tới người ở đây cũng không bị tắc nghẽn.

Người thường có thể không biết chuyện có người ở đại lục Thanh Long phi thăng, nhưng sao có thể giấu được các khổ sĩ ở đây chứ.

Cho nên, chỉ một khắc sau khi Ma Quân phi thăng, rất nhiều ngườitừ các tòa nhà trên đỉnh núi tuyết đều đi ra, an tĩnh nhìn về bầu trời phía nam. Nhìn một lúc, lại tự trở về. Từ đầu tới cuối, không hề nói một lời. Không ai nói cũng chẳng cảm thán lấy một câu. Không hổ danh môn phái âm thầm nhất trong tứ đại phái.