Thí Thiên Đao

Chương 282: Chấp niệm chết cũng không thay đổi!

Hoa Xuyên Ngưu ngửa mặt lên trời quát:

- Con ta… nó cũng tuổi còn trẻ! Nhưng lại chết trong tay ngươi! Biết bao vô tội đây?

- Không có sự dung túng của ngươi, hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay. Hơn nữa, sau khi hắn chết, ta đã chôn hắn chung với Tôn Nhất Phi cũng coi như là thành toàn cho hắn rồi!

Giọng nói của Sở Mặc trở lên lạnh lùng, tuy là không muốn đi giải thích nhưng lời nói của Hoa Xuyên Ngưu… làm cho Sở Mặc có cảm giác đè nén.

Nhân tính rất phức tạp, rất khó có thể dùng tốt hay xấu để đánh giá được.

Giống như việc Hoa Nam rất yêu Tôn Nhất Phi, đối với Tôn Nhất Phi tuy là không đủ tôn trọng nhưng đó cũng là tính cách vốn có củaHoa Nam thôi. Gã thích và yêu Tôn Nhất Phi cũng không hề ít, thậm chí vì Tôn Nhất Phi có thể buông tha lợi ích mà bao người điên cuồng này!

Một phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung khiến cho người luyện võ của hai đại lục tranh giành… đủ thấy lợi ích này to lớn thế nào.

Nhưng Hoa Nam vì Tôn Nhất Phi lại cứng rắn bỏ qua.

Từ việc đó có thể thấy Hoa Nam là một người si tình. Nếu chỉ nhìn điểm này thì tia sáng nhân tính trên người Hoa Nam vẫn hết sức tỏa sáng!Nhưng Hoa Nam vì lợi ích của mình lại cùng Tôn Nhất Phi tính kế Diệu Nhất Nương.

Cũng là vì một phần truyền thừa Phiêu Diêu Cung, liều lĩnh… thậm chí không tiếc vì việc này mà đại khai sát giới cũng muốn cướp phần truyền thừa của Diệu Nhất Nương vào tay mình.

Từ chuyện này mà nói thì Hoa Nam lại không khác gì một ác nhân.

Vì mục đích của mình mà không để ý đến sự sống chết của người khác, hoàn toàn là người ích kỷ máu lạnh đến tận cùng.Cũng chính vì hành động khi đó của hai người Hoa Nam và Tôn Nhất Phi mới có việc ngàn dặm đuổi giết như bây giờ. Có thể nói hai người Hoa Nam và Tôn Nhất Phi là ngọn nguồn của mọi chuyện.

Sở Mặc nhìn mình trước rồi nhìn Hoa Xuyên Ngưu bị uy áp đánh bay mấy lần, thản nhiên nói:

- Ta không tin là một người luyện võ đã ở Minh Tâm Cảnh, một trưởng lão của môn phái, ngươi lại không biết nguyên nhân gây ra chuyện này là gì, ngươi lại còn không rõ những chuyện mà con ngươi làm. Ngươi tìm ta báo thù không có gì đáng trách, bởi vì cho dù là nguyên nhân gì thì hắn ta cuối cùng đã chết trên tay của ta. Nhưng ngươi bây giờ ra cái vẻ con của ngươi là bị người ta hại… thái độ ngươi là cha người bị hại là hắn là có ý gì?

- Lại còn có mặt mũi nói câu “sao mà vô tội”… ngươi rốt cuộc lànghĩ cái gì?

Sở Mặc xa xa nhìn Hoa Xuyên Ngưu:

- Nói thật cho ngươi biết, thù này ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong báo được!

Lúc này Hoa Xuyên Ngưu đã bị thương rất nặng, gã quỳ rạp trên mặt đất, thậm chí khí lực để giãy dụa cũng gần như không còn, ha ha cười thảm:

- Tiểu súc sinh, ngươi chưa lấy vợ sinh con, ngươi chưa làm cha… ngươi vĩnh viễn không thể lý giải được cảm nhận của ta. Không sai, ta biết rằng Hoa Nam có sai, ta rất rõ ràng nó đã làm gì. Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là… nó là con ta! Ngươigiết nó thì ta muốn giết ngươi!

Sở Mặc trầm mặc một lúc, gật đầu:

- Vậy tới giết đi!

Hoa Xuyên Ngưu run rẩy, lấy trên người ra một lọ đan dược, lẩm bẩm:

- Đan dược này là năm đó ta gặp được một vị cao nhân, người đó cho ta. Vị cao nhân kia nói cho ta biết nếu một ngày gặp phải tuyệt cảnh thì có thể ăn viên thuốc này. Đan dược này sau khi dùng chắc chắn là phải chết nhưng lại có thể nâng cao cảnh giới của bản thân lên mức đỉnhnhất! Sở Mặc… ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh, ta một cường nhân Minh Tâm Cảnh vì ngươi… uống viên đan dược này. Ngay cả chết… ta cũng muốn báo thù cho con ta!

Đại Công Kê đứng cạnh Sở Mặc cười lạnh nói:

- Nâng cao lên một cảnh giới đỉnh hơn? Ngộ Tâm Cảnh sao? Vô dụng thôi! Nghe Kê gia khuyên một câu, ngươi đi đi! Hắn nói không sai, ngươi không báo được thù này đâu!

- Đi? Ta sẽ không đi!

Vẻ mặt Hoa Xuyên Ngưu điên cuồng, nhìn Sở Mặc, cắn răng nói:

- Ta nói rồi, cho dù phải chết ta cũng muốn kéo tên tiểu súc sinh ngươi cùng chết!

Nói xong, Hoa Xuyên Ngưu trực tiếp nuốt đan dược vào miệng. Tiếp đó, một khí tức cường đại tản ra từ người Hoa Xuyên Ngưu. Thương thế nghiêm trọng trên người của gã đang nhanh chóng khôi phục lại. Đồng thời, Hoa Xuyên Ngưu cảm giác được trong thân thể của mình đang có sức lực vô cùng vô tận.

Mặt gã dữ tợn đi tới phía của Sở Mặc. Lúc này, Hoa Xuyên Ngưu trực tiếp đi được ba, bốn dặm.Trong Long tổ tản ra uy áp nghiêng trời lệch đất dường như cũng không thể ngăn cản tên đàn ông điên cuồng này. Nhưng giống như Đại Công Kê nói, hết thảy đây thật sự vẫn vô dụng mà thôi.

Long tổ này là năm đó Thanh Long dùng các loại cây mây thần tự mình xây, khó có thể tưởng được uy áp lớn thế nào. Cho dù giờ đây thực lực của Hoa Xuyên Ngưu đã đạt tới Ngộ Tâm Cảnh rồi nhưng đối mặt với uy áp này vẫn không có ý nghĩa gì cả.

Ầm!

Uy áp đáng sợ lại lần nữa đánh bay Hoa Xuyên Ngưu, hung hăngđập vào vách đá.

Vách đá vô cùng cứng rắn cũng bị đập đến rung ù ù, đá vụn rải xuống như mưa.

Hoa Xuyên Ngưu ngửa mặt lên trời thét dài, bi phẫn muốn phát điên.

- Sở Mặc, nói cho ta biết, ngươi đến cùng là làm như thế nào mà không chịu ảnh hưởng của uy áp kia?

Miệng Hoa Xuyên Ngưu phun máu tươi, rống giận về phía Sở Mặc.

Sở Mặc nhìn Hoa Xuyên Ngưu một cái, giơ Thí Thiên trong tay lên:

- Ta có thần khí!

- Ha ha ha ha ha ha!

Hoa Xuyên Ngưu cười thảm, lẩm bẩm:

- Cảm ơn ngươi! Để ta chết cũng được nhắm mắt! Ngươi nói đúng, thù này, Hoa Xuyên Ngưu ta thật là không có khả năng để báo! Nam Nhi… con có nhìn thấy không?

Một câu cuối cùng, Hoa Xuyên Ngưu đã hét lên, trong mắt của gã nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi:

- Nam Nhi… không phải cha không cố gắng mà là cha thật sự bất lực rồi! Con không chết oan, loại đối thủ này đừng nói là con… cho dùlà cha cũng phải ngã xuống ở nơi này thôi! Người ta thậm chí còn không cần dựa vào vị sư phụ hùng mạnh kia! Đừng trách cha… cha đến đó cùng con!

Hoa Xuyên Ngưu nói xong kề trường kiếm ở ngang cổ, hét lớn với Sở Mặc:

- Sở Mặc, Hoa Xuyên Ngưu ta tài nghệ không bằng người, báo không được thù này, nhưng ta tin, một ngày nào đó sẽ có người thay ta làm chuyện này! Ngươi chắc chắn sẽ không được chết tử tế!

Nói xong, tay Hoa Xuyên Ngưu dùng lực, cắt kiếm tự vẫn.Leng keng.

Thanh kiếm kia rơi trên mặt đất, trên cổ của Hoa Xuyên Ngưu máu tươi phun đầy, bùm một tiếng, ngã sấp xuống đó.

Một cao thủ của Minh Tâm Cảnh tự sát bỏ mình!