Trưởng lão Lam thị Thần tộc kia gật đầu:
- Ở trên đường về, chúng ta đã nghiêm túc suy nghĩ từng sự kiện. Quả thực trùng hợp tới mức không thể tưởng tượng nổi. Ta phán đoán như thế...
Lúc này, đại trưởng lão Lam thị trực tiếp khoát tay chặn lại, giọng khàn khàn nói:
- Không cần phán đoán, cũng không cần phân tích. Chuyện này là lỗi của ta. Ta sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm lần này.
Trong xương cốt của đại trưởng lão Lam thị không chỉ kiêu ngạo, còn là một người rất có trách nhiệm. Hắn biết rõ, nếu không phải mình dốc hết sức lực ủng hộ chuyện này, như vậy sẽ không có chuyện ba Nhân tộc lớn của Thần tộc chịu thiệt hại lớn như ngày hôm nay.
Về phần nguyên nhân chuyện đã xảy ra, đã không cần phải đi nghiên cứu kỹ nữa. Lam Hiểu và Trần Phàm bên kia. Nhiều năm qua như vậy, bọn họ không ngừng lui tới giữa hạ giới và thần giới bị tàn phá đổ nát. Trên phương diện tư tưởng xuất hiện sự dao động, cái này cũng chỉ là bình thường.
Hiện tại truy cứu nguyên nhân này, đã không có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì hai hài tử kia đã dẫn đi tất cả những người thân thiết nhất của bọn họ! Hiện tại lại không trả thù được hai người bọn họ.
Về phần nói sau này. Sau này thật sự có ngày công phá hạ giới, tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ là được.
Cho nên, không có gì có thể nói.
Trong lòng trưởng lão Lam thị Thần tộc kia vẫn tồn tại sự kính trọng e ngại đối với Lam đại trưởng lão. Khi thấy đại trưởng lão nói như vậy, lúc này hắn liền ngậm miệng lại.
Chỉ có điều, trưởng lão Đỗ thị Thần tộc kia lại không có dễ nói chuyện như vậy. Hắn lạnh lùng nói:
- Trách nhiệm, đương nhiên là phải gánh chịu. Chỉ có điều, có mấy lời, ta nghĩ hiện tại cũng nên trực tiếp nói rõ ra. Nói ví dụ như, thiên tài Đỗ Duy của Đỗ thị Thần tộc chúng ta năm đó. Sau khi hắn bị xử phạt, vẫn nhàn rỗi ở tại nhà. Hiện tại sự thực chứng minh, năm đó hắn làm như vậy là đúng...
Hắn còn chưa nói dứt lời, gia chủ Đỗ thị Thần tộc ngồi ở chủ vị bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng:
- Không quan tâm là lúc nào, bản thân loại hành vi vứt bỏ bạn đồng hành này đều là không đúng. Không thể bởi vì chuyện ngày hôm nay không thành, lại hoàn toàn phủ định tất cả mọi chuyện.
Đại trưởng lão Lam thị thở dài:
- Tất cả sai lầm đều là một mình ta. Ta nguyện ý buông tha tất cả mọi thứ của ta hiện tại! Thân phận, địa vị, tài nguyên... Tất cả!
Hắn nói xong, đứng lên, quay đầu nhìn ba gã gia chủ ba Nhân tộc lớn của Thần tộc đang ngồi ở chủ vị nói:
- Từ giờ trở đi, ta không còn là đại trưởng lão Lam thị Thần tộc nữa. Từ nay về sau, ta chỉ là một thành viên bình thường trong ba Nhân tộc lớn của Thần tộc, nguyện ý tiếp nhận tất cả sự điều động của ba Nhân tộc lớn của Thần tộc.
- Như vậy thì xong rồi sao?
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc lạnh lùng nói:
- Tạo thành tổn thất quá lớn như vậy cho ba Nhân tộc lớn của Thần tộc, như vậy đã xem như là kết thúc rồi sao?
Đại trưởng lão Lam thị hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái. Nhiều năm làm người chúa tể, loại uy thế này trên người hắn không phát thì thôi, một khi phát ra, không phải ai cũng có thể thừa nhận.
Vừa bị uy thế trên người Sở Mặc uy thế đè ép, lúc này trưởng lão của Trần thị Thần tộc trực tiếp mở ra phòng ngự. Vẻ mặt hắn đầy cảnh giác nhìn đại trưởng lão Lam thị.
Chỉ có điều sau một khắc, trưởng lão của Trần thị Thần tộc liền cảm giác trên mặt mình nóng hừng hực. Bởi vì đại trưởng lão Lam thị cũng không phóng ra bất kỳ một uy thế nào, mà bình tĩnh nhìn hắn:
- Ngươi cảm thấy, ta đáng lẽ phải nên bị xử phạt thế nào?
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc nhất thời nghẹn lời. Đúng vậy? Đáng lẽ phải bị trừng phạt thế nào? Chắc hẳn là chết sao? Hình như không đến mức đó. Bởi vì cách làm của Lam đại trưởng lão, cũng là vì ba Nhân tộc lớn của Thần tộc. Muốn giảm bớt tổn thất cho ba Nhân tộc lớn của Thần tộc, muốn sử dụng cái giá nhỏ nhất đi đổi lấy thắng lợi lớn nhất!
Tuy rằng tổn thất nhiều tinh thạch như vậy, nhưng nếu như chuyện này thành công thì sao?
Nếu như là chiến tranh, chết một thần linh, như vậy là tổn thất lớn tới mứcn ào? Bồi dưỡng một thần linh chiến lực cường đại, lại cần tiêu hao bao nhiêu tài nguyên? Bao nhiêu tinh thạch?
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc không nhịn được đưa ánh mắt về phía những người khác, hy vọng có thể nhận được những lời ủng hộ.
Bởi vì trước lúc đó, toàn bộ ba Nhân tộc lớn của Thần tộc đối với Lam đại trưởng lão và ba đại gia chủ quả thực chính là những tiếng oán than dậy đất. Hiện tại cuối cùng đã chứng minh, mấy người bọn họ sai. Hiện tại không phải chính là thời điểm đánh rắn giập đầu sao? Vì sao các ngươi đều không nói lời nào? Lẽ nào chỉ muốn một mình ta gặp tai họa sao?
Trưởng lão của Trần thị Thần tộc cũng có chút tức giận.
Lúc này, trưởng lão của Lam thị Thần tộc ở bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, sau đó truyền âm cho hắn:
- Thôi đi. Ba đại gia chủ còn ở đây!
Những lời này giống như một chậu nước lạnh xối lên đầu, lại giống như tia chớp bổ vào trúng đầu của trưởng lão của Trần thị Thần tộc. Hắn hiểu rõ vì sao những người đó đều không lên tiếng!
Bởi vì Lam đại trưởng lão đã ôm tất cả sai lầm ở trên người của mình!
Coi như là sử dụng hi sinh chính mình, tới bảo toàn tôn nghiêm của ba đại gia chủ!
Mặc dù những năm gần đây ai cũng biết, chính là ba đại gia chủ đang ủng hộ Lam đại trưởng lão. Nhưng loại chuyện này, cũng không có căn cứ đặc biệt rõ ràng chính xác.
Bởi vì cho dù là cuối cùng quyết định ra số lượng bảy trăm vạn tinh thạch này, thật ra cũng là do tất cả mọi người gật đầu đồng ý. Mặc dù là nắm lỗ mũi đồng ý, nhưng đó cũng là đồng ý!
Nghĩ đến đây, Trưởng lão của Trần thị Thần tộc bất chợt có cảm giác giống như mình ăn phải một con ruồi.
Quá khó tiếp thu rồi!
Hắn có thể suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Những người khác cũng đã sớm suy nghĩ rõ ràng. Thật may trưởng lão của Lam thị Thần tộc nhắc nhở hắn một câu. Nếu không, hắn nói thêm gì nữa, chỉ sợ cũng sẽ liên lụy đến ba đại gia chủ. Bọn họ có năng lực ném đi đại trưởng lão Lam thị đã từng là người chúa tể, nhưng không có cách nào ném đi ba đại gia chủ. Chí ít hiện tại là không được. Như vậy, sau khi Lam đại trưởng lão xem như đã ôm tất cả trách nhiệm ở trên người mình sau, nếu như hắn lại lải nhải dây dưa chuyện này, ba đại gia chủ bên kia sẽ nghĩ như thế nào?