Thí Thiên Đao

Chương 2613: Vạn năm sau (1)

Lúc này, trên mặt Sở Mặc lộ ra cười khổ. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đúng rồi, lúc trước Sở Tuệ khẳng định đã biết chuyện gì xảy ra.

Nếu không nàng cũng không cần phải làm ra nhiều bố trí như vậy.

Trước khi Sở Tuệ và tôn giả Sở Tuệ gặp mặt, thật ra đã biết hai người bọn họ và viện chủ viện thế lực lớn, vị đứng đầu vô thượng này đều cũng một sinh mạng thể!

Nhưng trên thực tế, loại sinh mạng thể này hình thành, lại đến từ chính phù văn tính mạng cắn nuốt!

Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, các nàng cũng là ba tính mạng hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, ở thời khắc cuối cùng, Sở Tuệ cũng không có khả năng quyết tuyệt như vậy, sử dụng biện pháp tự sát như thế, để giết chết cả người đứng đầu!

- Ta có thể cảm giác được, Sở Tuệ thật ra càng yêu ca hơn ta. Thật sự chắc hẳn phải làm một nhân loại. Cho nên, ta đã đoán, nàng có khả năng biết dùng loại thủ đoạn này, tới kết thúc... tính mạng ba người chúng ta! Đúng vậy, giữa ba người chúng ta bất kỳ một người nào chết, hai người còn lại cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi. Nhưng ta coi như là chết cam tâm tình nguyện. Ừ... Cũng có chút không cam lòng nho nhỏ. Đó chính là đến cuối cùng, sợ rằng ca ca cũng sẽ không liếc mắt nhìn ta một cái...

- Ta luôn nhìn muội.

Sở Mặc than nhẹ.

- Mục đích phù văn tính mạng tiến vào thế giới này, thật ra cũng chỉ có một. Đó chính là... bố cục, phá hủy, cuối cùng khiến cho thế giới này sụp đổ. Đây là mục đích căn bản! Cũng là mục đích cuối cùng. Nhưng trong quá trình này, chúng ta... bao gồm ba Đại tôn giả khác đều chỉ đơn thuần cho rằng, chúng ta muốn trở lại thần giới, mới phải làm như vậy! Mãi đến khi thần giới sụp đổ, lực lượng khống chế chúng ta biến mất, chúng ta mới chính thức thức tỉnh. Biết mục đích của mình là cái gì. Chúng ta cũng hiểu rõ, hóa ra tất cả những điều này chẳng qua đều là thủ đoạn ích kỷ của sinh linh trong thần giới.

- Có lẽ là ở thế giới nhân loại quá lâu, trên người chúng ta đều lây nhiễm nhân tính với mức độ khác nhau. Cho nên, nếu như chúng ta thật sự có thể có luân hồi, như vậy ta rất muốn, làm một con người! Rất muốn rất muốn, có thể xuất hiện ở bên cạnh ca. Cho dù, chỉ có thể đứng ở phía xa liếc mắt nhìn ca. Cho dù khi đó ta đã hoàn toàn không nhớ rõ ca là ai cũng được!

Đến cuối cùng, Sở Mặc chỉ có một tiếng thở dài....

Viện chủ viện thế lực lớn lại chết như vậy!

Cái chết quả thực lặng lẽ không một tiếng động, lại uất ức đến cực điểm. Nhưng điều này hình như lại là hợp tình hợp lý? Tôn giả Sở Tuệ và Sở Tuệ lây nhiễm nhân tính, toàn bộ cũng sẽ không cho phép người đứng đầu làm ra bất kỳ chuyện gì gây thương tổn đối với thế giới này, đối với Sở Mặc.

Mà đây thật ra chính là chuyện những thần linh trong thần giới kia lo lắng nhất!

Cho nên bọn họ mới có thể phong ấn ký ức của những phù văn tính mạng này, khiến cho bọn họ cái gì cũng không biết. Hoặc nói, khiến cho bọn họ cho rằng mình muốn làm chuyện này.

Mặc dù ở thời điểm ban đầu, những phù văn tính mạng này đều tự nguyện tiếp nhận loại phong ấn này.

Nhưng bọn họ ở thế giới loài người trong thời đại quá lâu, trên người đều lây nhiễm rất nhiều nhân tính. Đây chính là một loại lực lượng cường đại nhất của Nhân tộc.

Dung hợp!

Học tập!

Bị ảnh hưởng!

Không thấy những Thiên Nhân tộc đó bị khống chế nhiều năm như vậy, từng trải vô số năm tháng. Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn bị một mạng lưới phù văn đánh bại hay sao? Dễ dàng như trở bàn tay lựa chọn dựa vào về phía Nhân tộc?

Hai Sở Tuệ chết, khiến cho trong lòng Sở Mặc tràn ngập thương cảm.

Đặc biệt thương tâm, hắn khẽ than một tiếng, rời khỏi nơi này.

Trên đường rời khỏi đây, Sở Mặc bắt đầu thôi diễn trực tiếp. Hắn muốn tìm ra quỹ tích nguyên linh của hai Sở Tuệ. Như vậy, hắn có thể tìm ra phương hướng khả năng các nàng luân hồi.

Nhưng không có manh mối. Tất cả biến mất hoàn toàn.

Sở Mặc cũng không nản lòng. Bản thân phù văn tính mạng cùng Nhân tộc có khác biệt rất lớn. Không dễ dàng bị tìm được vết tích giống như Nhân tộc.

Thậm chí nếu như không phải thần thông đủ quảng đại, căn bản là không có cách nào phát hiện ra được quỹ tích nguyên linh tính mạng của phù văn tính mạng.

Hiện tại lục đạo luân hồi đã qua mở ra. Nếu như hai Sở Tuệ chết ở chỗ này. Như vậy nhất định có thể bị lục đạo luân hồi bắt được nguyên linh của các nàng.

Trăm vạn vũ trụ lớn, hắn nếu có thể thức tỉnh lại tất cả bọn chúng. Như vậy, hắn tất nhiên cũng có thể tìm ra được hai Sở Tuệ.

Lịch Bàn Cổ năm thứ hai vạn ba ngàn. Cuối cùng có sinh linh của thần giới thành công gõ cửa, tiến vào trên thế giới của năm đại thiên.

Chuyện đầu tiên bọn họ muốn làm sau khi tiến vào, quả nhiên là muốn tìm kiếm viện chủ viện thế lực lớn và những tôn giả, sứ giả kia.

Chỉ có điều lúc này, viện thế lực lớn đã sớm biến mất trên thế giới này. Giống như từ trước tới nay chưa từng tồn tại qua. Ngay cả vết tích cũng biến mất không còn một mảnh.

Ba gã tôn giả còn lại của viện thế lực lớn hôm nay đã sớm định cư ở thế giới Bàn Cổ.



Học viện Sở thị.

Một lão đầu râu bạc đang ở bên trong một gian phòng học, giảng dạy gì đó cho một đám tiểu hài tử.

Hắn đứng ở trên bục giảng phòng học, sinh động như thật nói:

- Thần giới, thật ra là một đám sinh linh đỉnh cấp, xuất thân từ một thế giới hoàn mỹ. Trong thế giới kia tất cả đều bất tử đều vĩnh hằng...

- Lão sư lão sư, ta có một vấn đề.

Một tiểu nữ hài rất xinh đẹp, chỉ khoảng sáu bảy tuổi, tóc được buộc thành hai búi nhỏ, giơ tay lên, lớn tiếng nói.

- Ừ, bạn học Sở Tuệ, con nói xem.

Lão đầu nhìn người thiếu nữ này, ở sâu trong đôi mắt thoáng lộ ra một vẻ phức tạp, hình như đang hồi ức cái gì. Chỉ có điều trên mặt lại trước sau như một luôn lộ ra dáng vẻ tươi cười bình thản.

- Lão sư, nếu là như vậy, thần giới này không phải là địa phương tốt nhất trên đời này sao? Ngày hôm qua ngài nói lục đạo luân hồi. Thế giới này của chúng ta còn có sinh lão bệnh tử. Sau khi chết, còn cần luân hồi... Hơn nữa, còn không biết mình sẽ luân hồi thành cái gì. Điều này thật khiến người ta bi ai.

Tiểu nữ hài tên là Sở Tuệ nói.

Một ít tiểu hài tử bên cạnh đều gật đầu, nhìn qua bộ dạng rất tán thành lời Sở Tuệ nói.

Lão đầu vừa cười vừa nói:

- Thần linh từ thần giới đi ra, nhìn như hoàn mỹ, nhưng trên thực tế, cũng không hoàn mỹ. Cần phải dựa vào rất nhiều năng lượng, mới có thể chống đỡ được toàn bộ thần giới vận chuyển bình thường. Nếu như không có năng lượng, như vậy thần giới sẽ dần dần tiêu vong, cho đến khi tan vỡ.