Suy nghĩ, Pháp Thiên có chút hơi khó nói:
- Sở Chúa Trời, người xem, chúng ta đi tới nơi này cũng là mang theo lòng thành to lớn đến. Người của chúng ta đều chết hết…Việc này chẳng trách được Sở Chúa Trời, nhưng chúng ta cũng muốn về sau có thể chung sống hòa bình với thế giới thứ năm. Không muốn làm hại lẫn nhau. Ngài bên này có thể cho một lời hứa không?
Lý Quang bên kia cũng là vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Mặc.
Không thể mang tu sĩ của đại thiên giới trở về, nhưng có thể mang về một lời hứa cũng tốt!
Như vậy, chí ít có thể ra vẻ mình không có bất lực
Dù sao có thể mang người về hay không, không phải là bọn hắn có thể quyết định. Nhưng có thể nhận được một lời hứa của Sở Mặc hay không lại là việc bọn hắn có thể tranh thủ.
- Không thể.
Sở Mặc vẻ mặc cự tuyệt hai người này.
Pháp Thiên và Lý Quang vào giờ khắc này có một loại kích thích, bọn họ rất muốn, rất muốn trực tiếp hướng về Sở Mặc xuất thủ, muốn đánh chết hắn cho rồi!
Nếu có thể, hai người họ nhất định xuất thủ không chút do dự!
Nhưng vấn đề là, đừng xem trên người của Sở Mặc không có bất kỳ khí tức nào lộ ra ngoài, nhưng chỉ nhìn một chuyện là có thể hiểu, hai người bọn cảnh giới này, hoàn toàn không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì từ trên người Sở Mặc. Nói cách khác, bọn họ không nhìn thấu mức độ của Sở Mặc!
Có thể cho bọn họ không nhìn thấu, trên đời này, chỉ có một loại người, là đại Chúa Trời!
Đại Chúa Trời, cũng với hàm ý, tuyệt không phải là người bọn họ có thể chiến thắng.
Càng chưa nói nơi này là thế giới Bàn Cổ!
Có gia trì của thế giới này, Sở Mặc thậm chí có thể dễ dàng trấn áp bọn họ.
Nghĩ vậy, Pháp Thiên có chút khổ sở nói:
- Vậy, Sở Chúa Trờimuốn thế nào mới có thể đáp ứng chứ?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Pháp Thiên, lại nhìn Lý Quang, nói:
- Chuyện này, phải xem thành ý của các người.
- Thành ý của chúng ta đã biểu đạt ra ngoài rồi!
Lý Quang với vẻ mặt bất đắc dĩ nói
- Thành ý các ngươi biểu đạt lần này, thực ra là liên quân tứ dại giới các ngươi bù đắp tổn thương đối với thế giới Bàn Cổ. Cái này căn bản không có liên quan gì tới yêu cầu bây giờ của các ngươi.
Sở Mặc từ tốn nói:
- Cho nên, thật sự muốn biểu đạt ra thành ý của các ngươi, vậy hãy làm lại một lần nữa.
Nhìn hai người muốn nói điều gì, Sở Mặc nói:
- Các ngươi cũng đừng cảm thấy ta bắt nạt người khác, càng không nên cảm thấy ta rao giá trên trời, thực ra, ta đối với các người, vẫn rất là yêu thích.
- …
Hai người hiện ra vẻ mặt không biết nói gì.
Lòng nói chúng ta phải cần tới ngươi yêu thích sao? Ngươi tính đâu ra đó, sống qua bao nhiêu năm tháng rồi? Mà chúng ta…Chúng ta cũng đã là sinh linh đỉnh cấp sống qua năm tháng vô tận?
Sở Mặc nói tiếp:
- Các ngươi có thể ở vào thời điểm này, đưa lên thiện ýkhiến cho ta cảm thấy rất vui mừng. Cho nên, đại quân của ta tạm thời sẽ không công đánh đến đại thiên giới của các ngươi. Nhưng, dù sao trước kia các ngươi đã từng phạm quá nhiều sai lầm. Những sai lầm này, đến lúc cần bù đắp rồi.
Trầm mặc một chút, Sở Mặc thu vẻ bất cần trên mặt, vẻ mặt thành thật nhìn bọn hắn:
- Các ngươi không nên quên, ta là hậu nhân của Bàn Cổ! Người kế thừa của Bàn Cổ. Tứ đại giới các ngươi, năm xưa là đối xử với Bàn Cổ thế nào? Vụ này, thực ra sớm muộn vẫn phải tính một lần rồi.
Hai sứ giả vốn tính tranh luận một phen với Sở Mặc, sau khi nghe thấy tên Bàn Cổ, tất cả đều rùng mình, bọn họ liếc nhau một cái, đều có cảm giác á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy…
Bàn Cổ!
Tứ đại thiên giới kia, mãi mãi không tránh khỏi cái tên đó!
Đây mới là chỗ căn nguyên mâu thuẫn của thiên nhân và nhân tộc.
Quả thật, luận thực lực, thực lực nhân tộc kém xa tứ đại giới. Nhưng đây không phải là so sánh. Nói cách khác, liên quân tứ đại giới cũng đủ đem trọn thế giới Bàn Cổ san bằng. Nhưng kết quả thế nào? Không phải tất cả đều chết hết sao?
Cho nên nói, nhân tộc của thế giới Bàn Cổ bây giờ có sức mạnh đó, có thể làm giá với bọn họ, thậm chí là uy hiếp bọn họ!
Chiến tranh này, từ trước đến này là một chuyện mà bọn thiên nhân chán ghét nhất.
Nhưng nhân loại không như thế, nội tâm của nhân loại, trời sinh chảy một dòng máu hiếu chiến.
Cuối cùng, Pháp Thiên và Lý Quang thở dài một tiếng, sau đó nhìn Sở Mặc nói:
- Việc này, không phải bọn ta có thể quyết định được. Như vậy đi, Sở Chúa Trời, cũng xin người tạm thời ràng buộc bộ hạ của người, đừng cho bọn họ tiến vào nam vô giới và tiêu dao giới. Đợi bọn ta trở về bẩm báo với đại Chúa Trời, kết quả thế nào, bọn ta nhất định sẽ cho Sở Chúa Trời một phúc đáp.
- Tùy các ngươi, một vạn năm của Bàn Cổ.
Sở Mặc từ tốn nói:
- Đây là kỳ hạn.
Hai người gật đầu, sau đó Pháp Thiên nói:
- Được rồi, Sở Chúa Trời, còn có một việc, xem như là một thiện ý của bọn ta.
- Ngươi nói.
Sở Mặc nhìn Pháp Thiên.
Pháp Thiên nói:
- Đại tự tại vô lượng giới và Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim giới hẳn là vừa phái ra đại lượng chiến sĩ xuất phát hướng về nơi đây. Có thể không bao lâu, sẽ đến đây. Đến lúc đó, hy vọng Sở Chúa Trời có thể cẩn thận một chút.
Sở Mặc gật đầu, trên mặt có vẻ ngạc nhiên:
- Ta biết rồi.
Pháp Thiên và Lý Quang gật đầu, sau đó tâm sự đầy bụng xoay người rời đi. Thân hình rất nhanh tan biến vào trong vũ trụ.
Thế giới này sắp thay đổi rồi, sắp xảy ra thay đổi!
Trước đó ai cũng không nghĩ tới, nhân tộc ở thế giới Bàn Cổ lại bộc phát ra năng lực mạnh mẽ như vậy, quả thực có thể nói rất kinh khủng.
Cho tới nay, thế giới thiên nhân đều vui vẻ.
Bọn đã quen với cuộc sống thái bình, hoàn toàn không có bất kỳ tồn tại nào, có thể uy hiếp được bọn họ.
Cho nên, toàn bộ thiên nhân trong thế giới đều có rất ít người cho là, một ngày kia sẽ có người vô cùng gan dạ thẳng tiến vào thế giới của bọn hắn để cướp đoạt tài nguyên. Dưới cái nhìn của bọn họ, căn bản là chuyện không thể xảy ra được.
Nhất là, đến cướp đoạt tài nguyên của bọn họ… Lại là đám nhân loại mà từ trước tới giờ bọn họ không bao giờ để trong mắt.
Loại cảm giác này, nói như thế nào đây?
Nhân loại trong mắt bọn họ như là chó mèo, chẳng qua là một đám phế vật mà thôi, năng lực thấp, kém thông minh… Cái gì cũng thấp, căn bản không phải là sinh linh cùng một đẳng cấp với bản thân, sau đó một ngày kia, những chó mèo này đều tạo phản, vọt vào trong nhà của nhân loại, bắt đầu tiến hành điên cuồng cướp giật.