Y làm như vậy, lẽ nào toàn bộ sinh linh thế giới Bàn Cổ đồng ý sao?
Đổi lại là tứ đại giới, nếu như tứ đại Chúa Trời muốn làm như vậy, cho dù chỉ tiêu phí một phần một trăm toàn bộ tài nguyên, vậy thì những thiên nhân đó cũng tuyệt đối không đồng ý chuyện hoang đường này đâu.
Thẩm Khê ở một bên nói:
- Cũng chính là nói, thế giới Bàn Cổ bên này nhiều nhất cũng chỉ có thể bố trí thêm một pháp trận, sẽ không có pháp trận thứ hai, đúng không?
Kinh Hồng lắc đầu, cười khổ nói:
- Chưa chắc.
Mọi người tất cả đều xạm mặt lại.
Lam Quang lão tổ có chút không dám tin nói:
- Lẽ nào Sở Mặc dám đem toàn bộ tài nguyên thế giới Bàn Cổ tiêu hao hết sao, sau đó giết chúng ta? Giết hết đám người chúng ta, chẳng lẽ tứ đại thiên giới sẽ tha cho y sao? Sẽ không phái thêm người đến công kích sao? Huống hồ chi … tứ đại Chúa Trời còn chưa ra mặt mà! Cho dù lần này y có thể hoàn toàn đánh bại chúng ta, chúng ta tứ đại thiên giới bên đó cũng không phái người đến đây sao. Nhưng thế giới Bàn Cổ của y… cũng đã trở thành một thế giới suy kiệt! Cũng sẽ trở thành một vùng đất chết, mặc dù thành một đại thiên giới, cũng là một thế giới sắp tử vong, như vậy … có ý nghĩa gì?
Toàn bộ mọi người đều không nhịn được gật đầu, bọn họ đa phần đồng thuận với phân tích của Lam Quang lão tổ. Không tin Sở Mặc điên khùng như vậy, bởi vì đó là ép bản thân mình đến gần tuyệt lộ. Hoàn toàn không cho bản thân một chút đường lui.
Kinh Hồng vẫn là nói:
- Ta trước không biết Sở Mặc là con người có tính cách gì, nhưng bây giờ, ta nghĩ, ta đối với y … gần như đã hiểu rõ. Ta cho rằng, chuyện như vậy, y cũng có thể làm ra được.
- Ta không cho là y điên cuồng như vậy. Có thể y thấy một đại thiên pháp trận như vậy, có lẽ đã đánh tơi tả chúng ta. Đến lúc đó, y có thể dẫn người của y xông đến quyết một trận tử chiến với chúng ta.
Thẩm Khê lạnh lùng nói.
Lam Quang lão tổ trầm giọng nói:
- Đối với chuyện này, ta có một kiến nghị. Bây giờ, chúng ta có thể đứng vững dưới sự hủy diệt của pháp trận này. Pháp trận này cũng không thể mãi mãi vận chuyển. Vậy thì cứ do bốn chủ tướng chúng ta, cùng với mấy trăm phó tướng cùng nhau chống đỡ nó. Những người còn lại, trị thương thì trị thương, dưỡng thương thì dưỡng thương, không bị thương thì nghỉ ngơi! Đợi đến khi pháp trận này ngừng vận chuyển thì xông qua kia giết!
Thẩm Khê gật đầu:
- Bây giờ … cũng chỉ có thể như thế.
Nói xong, gã thở dài:
- Nếu như những người đó không hốt hoàng, tổn thất của chúng ta cũng không lớn như vậy đâu.
Kinh Hồng lạnh lùng nói:
- Bọn họ cũng làm cho ta thấy một mặt xấu xa của con người trong thiên nhân, chúng ta vốn dĩ không cao quý như chúng ta tưởng tượng.
- Ngươi là chủ tướng, đừng nói những lời tức giận này nữa.
Thẩm Khê nhìn thoáng qua Kinh Hồng:
- Chuyện bây giờ cần nhất với chúng ta chính là như Lam Quang lão tổ nói, bảo tồn lực lượng, đợi pháp trận này ngừng lại, chúng ta xông tới giết!
Khóe miệng Kinh Hồng hơi động một chút, nàng thật ra muốn nói: Nếu như pháp trận này ngừng vận chuyển, chúng ta xông ra, sau đó xuất hiện pháp trận thứ hai… thì như thế nào?
Nhưng bây giờ nhìn những người trước mắt này không ai tin Sở Mặc sẽ điên khùng tiêu hao một phần ba tài nguyên để bố trí pháp trận thứ hai này, những lời Kinh Hồng định nói cũng không nói ra được.
Chuyện nàng biết, hiển nhiên nhiều hơn ba chủ tướng còn lại chút xíu. Nàng đến từ Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim giới, là người rõ nhất cuộc đời Bàn Cổ.
Rất nhiều thần tiên không hiểu Bàn Cổ. Chỉ biết Bàn Cổ là tôn thần trong nhân loại, cũng là một tôn thần duy nhất trong bầu trời này. Nhưng cũng không biết tính cách của Bàn Cổ ra sao.
Trên thực tế, lúc còn rất nhỏ, thời kỳ ấu thơ, hơn nữa có lẽ ở chỗ luân hồi, ở biên giới vừa mới sinh ra ở trên đời. Nàng lúc đó đã từng vinh hạnh gặp qua Bàn Cổ một lần.
Bàn Cổ thời điểm đó không hề giống người đã chết, thân thể hóa thành một thế giới rộng lớn. Kỳ thực, Bàn Cổ khi đó cũng là một người tướng mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong.
Kinh Hồng còn nhớ rõ cảm giác tim đập thình thịch khi lần đầu tiên nhìn thấy Bàn Cổ, khi đó, nàng chỉ là thiếu nữ thiên nhân ngây thơ. Nàng ở bên cạnh đại Chúa Trời Tử Kim giới, nhìn con người đó trò chuyện vui vẻ với Đại Chúa Trời.
Cảnh tượng đó vĩnh viễn lưu giữ trong lòng của nàng.
Khi đó Bàn Cổ còn chưa có xích mích với tứ đại Chúa Trời.
Sau đó, từ từ nàng lớn lên, thế giới bên ngoài cũng mỗi ngày một thay đổi.
Đầu tiên là những thiên nhân trong tứ đại giới, không biết tại sao, đối với nhân loại bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét mãnh liệt. Sau đó chính là Bàn Cổ đi ra khỏi tứ đại giới, cuối cùng … nhân tộc và thiên nhân, từ ngày Bàn Cổ rời khỏi cũng hoàn toàn rạn nứt.
Kỳ thực, có rất ít người biết, nếu như Bàn Cổ năm đó không phải vì che chở loài người, người vốn có cơ hội trở thành người có quyền lực cao nhất bên cạnh Đại Chúa Trời!
Bất kể là thiên nhân hay là nhân tộc đều ngưỡng mộ người.
Cho nên, Kinh Hồng kỳ thực vẫn không rõ vì sao Bàn Cổ quật cường như vậy, chẳng lẽ nói, bảo vệ đồng tộc quan trọng như vậy sao?
Hiện tại nàng bỗng nhiên hiểu ra, nàng từ trên người của Sở Mặc gần như có thể nhìn thấy bóng hình của Bàn Cổ năm xưa. Cho dù, nàng đến bây giờ vẫn chưa từng có gặp gỡ quen biết gì thật sự với Sở Mặc.
Nhưng ở sâu trong nội tâm, Kinh Hồng cũng đã coi Sở Mặc là một tồn tại của Bàn Cổ. Đánh giá như vậy cực cao, nhưng nàng cảm thấy, đánh giá này không quá đáng. Thậm chí … có thể có chút thấp nữa. Thành tựu tương lai của Sở Mặc, rất có thể là vượt qua đại thần Bàn Cổ.
Cho nên, trong lòng Kinh Hồng, trước tiền cảnh đối với lần chinh phạt thế giới Bàn Cổ này, thật ra không cảm thấy tốt lắm. Nhưng lời này nàng không thể nói ra, nàng không phải không hiểu rõ, oán trách nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý toàn quân. Nhưng nàng thật sự không coi trọng.
Đám thiên nhân tu sĩ này, dưới sự chống đỡ của các phó tướng sẽ trải qua một khoảng thời gian rất dài.
Trong quá khứ, bọn họ chưa từng có khái niệm thời gian, cảm thấy cũng chỉ có loại phàm nhân thế tục mới để ý đến thời gian. Bọn họ đều là thiên nhân bất hủ, căn bản không cần tính toán thời gian trôi qua.
Nhưng lúc này, bọn họ toàn bộ đều có một cảm giác ngày dài như năm.
Ngay cả bốn chữ “ngày dài như năm” này cũng là bọn họ học từ loài người, bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng đã hiểu rõ câu này có ý nghĩ gì.