Trái lại nhân loại bên này, cho dù phàm nhân chỉ có thể sống mấy thập niên trên thế giới, quân đoàn chiến đấu cũng đều nghiên cứu thấu triệt không gì sánh bằng, cho dù lợi dụng lòng người như thế nào, lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa như thế nào … sớm đã trong vô số năm hình thành các thủ đoạn đơn độc, thậm chí để lại vô số binh thư!
Những thứ binh thư này đều là tài sản quý báu thật sự!
Dùng những thủ đoạn này chiến đấu với nhóm thiên nhân, quả thực là không có gì bất lợi.
Nhưng mà thời gian không thích hợp quá dài. Dựa vào sự thông minh của thiên nhân, một khi bọn họ phản ứng kịp thủ đoạn chiến đấu của nhân loại, muốn học tập thì quả thực quá dễ dàng!
Trừ phi cả đội quân có thể hơi có chút phiền phức ra, những thứ khác, đối với thiên nhân mà nói đều không có vấn đề.
Cho nên, nhất định phải giải quyết triệt để những phiền phức này trước khi họ hồi phục tinh thần.
Nhưng pháp trận này rốt cuộc có thể vây chết bao nhiêu người, Sở Mặc trong lòng cũng không có chắc.
Lúc này, Sở Tuệ bên cạnh nói:
- Căn cứ tính toán, đại khái có thể trực tiếp giết chết ba đến năm ngàn người của đối phương, có thể làm trọng thương khoảng mười lăm ngàn người. Những người còn lại, có lẽ phải hơn ba mươi mấy năm Bàn Cổ mới xông ra khỏi pháp trận được. Đến lúc đó, những người còn lại, toàn bộ đều phẫn nộ ngập trời, nhằm vào phía chúng ta. Đến lúc đó, chính là lúc tử chiến.
Là trí não của cả thế giới Bàn Cổ, Sở Tuệ xây dựng rất nhiều các loại hệ thống, hệ thống đó vô cùng dễ dàng liên lạc với toàn bộ thế giới Bàn Cổ. Đối với năng lực tính toán của nàng, tất cả mọi người ở đó đều tin phục.
Có thể giết chết ba đến năm ngàn người của đối phương, kỳ thực đã là một thành tựu.
Đây chính là năm ba ngàn cái có thể so với tu sĩ thiên nhân giới chủ Đại tổ! Không phải là ba đến năm ngàn người bình thường!
Có thể làm trọng thương mươi lăm ngàn người của đối phương, cái này cũng đã vô cùng ghê gớm rồi.
Lại nói tiếp, pháp trận như vậy có thể làm cho đối phương hao tổn gần một nửa binh lực.
Đối với trận doanh nhân loại mà nói, đã là một thắng lợi tương đối khó gặp rồi.
Nhưng mà sau khi thắng… vẫn phải đối mặt với một trận tử chiến!
- Nếu có thể bảo toàn gia viên, tử chiến... Thì sao chứ?
Hầu tử mang theo cây thiết bảng lớn, thân người gầy ốm, nhưng lại tản ra sức mạnh vô cùng lớn. Nó từ tốn nói:
- Nếu như mất đi cái gia viên này, chúng ta sống cũng như chết, có gì khác biệt nhau đâu? Lưu vong khắp nơi, giống như chó đưa tang vậy sao?
- Gâu!
Đại Hoàng luyện lại từ đầu đến cảnh giới Thái thượng có chút không muốn nghe lời này, hướng về phía hầu tử sủa.
Hầu tử nhìn Đại Hoàng gầm gừ, nhe răng cười:
- Ta đây còn chưa nói gà bay chó sủa mà!
- Hầu tử, ngươi đây là đang bới móc à?
Đại Công Kê ở một bên cười nhạt.
Bị mấy tên này xen vào như vậy, không khí ngưng trọng cũng mất hết mấy gphần. Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bây giờ mọi người đều đã là cấp Lão Tổ, rất khó giống như trước đâu nhẹ nhàng chế giễu nhau. Nhưng mà những sinh linh như hầu tử này, vẫn còn giữ tâm hồn tinh khiết đó.
Sở Mặc vừa cười vừa nói:
- Mặc dù tử chiến, cũng là ta xông ra trước. Hơn nữa, cái gọi là tử chiến … chết … cũng không nhất định là chúng ta.
- A di đà phật, sống hay chết, cũng chỉ là một trò chơi luân hồi.
Vẻ mặt lão hòa thượng thản nhiên, ông có lẽ là người bình tĩnh nhất.
Bình tĩnh như vậy còn có lão đạo sĩ, ông mỉm cười nói:
- Vô Lượng Thiên Tôn, lão hòa thượng nói rất đúng, sống hay chết, kỳ thực đối với chúng ta mà nói bất quá là một loại quá trình, cho dù chết cũng có thể luân hồi chuyển thế. Sau khi luân hồi vẫn có thể tu luyện trở về lần nữa. Nhiều nhất, cũng là lạc nhau. Nhưng cuối cùng, vẫn là sẽ trở về.
Mọi người lúc này đều nhìn về Sở Mặc.
Cuối cùng muốn trở về, vậy thì nhất định phải dựa vào Sở Mặc.
- Cho nên, ngươi cũng không thể chết.
Tử Yên cười híp mắt đứng trong đám người, nhìn Sở Mặc nói rằng:
- Ngươi chết, chúng ta có thể mãi mãi bị lạc, vĩnh viễn mất tích.
Sở Mặc cười cười:
- Yên tâm, ta nghĩ ta không dễ dàng chết như vậy đâu.
Lúc này, vách giới ở xa, đột nhiên bắt đầu truyền đến một tiếng động vô cùng mạnh.
Bắt đầu rồi!
Mọi người ở đây toàn bộ đều ngừng nói chuyện, hướng mắt nhìn về phía vách giới xa xa. Tất cả mọi người đều vội nhìn qua bên kia.
Lúc này, Sở Mặc từ tốn nói:
- Ta phải để cho bọn họ tin phục một chút.
Đang nói, y trực tiếp dùng thần niệm di chuyển thế giới Bàn Cổ, sau đó, sức mạnh vô tận triệu tập đến bên vách giới, khiến vách giới trở nên càng kiên cố hơn!
Bên ngoài vách giới.
Kinh Hồng và Tuệ Thiên phụ trách đục khoét vách giới, gần như cùng lúc mà nói:
- Đối phương đã nhận ra chúng ta đang công kích! Tốc độ phản ứng này … quả thực là nhanh mà!
Lúc này, Lam Quang lão tổ cùng Thẩm Khê cũng từ phía sau lao tới, cùng nhau xuất thủ đánh về phía vách giới.
Thẩm Khê lạnh lùng quát:
- Càng như vậy chứng minh đối phương không có phòng bị gì! Đánh xuyên qua vách giới, bọn họ sẽ không có bất kỳ cơ hội nào!
Ầm ầm!
Bốn gã chủ tướng, cộng thêm trên trăm thần tiên cường giả cảnh giới Tổ cảnh đứng đầu cùng nhau xuất thủ, trực tiếp đánh vỡ một kẽ hở trên vách giới kiên cố!
Khe nứt này dài chừng mười tỉ dặm, từ nam chí bắc tương đối dài một đoạn trong vũ trụ hư không.
Có thể đánh vách giới ra được một kẽ hở đã là hay lắm rồi.
Tất cả thiên nhân tu sĩ trong nháy mắt hóa thành tinh thần thể, nhao nhao chui vào.
Lam Quang lão tổ lớn tiếng nói:
- Ta theo Thẩm Khê đi vào trước!
Sau đó, Lam Quang lão tổ quát lớn:
- Mọi người không cần loạn, dựa theo trận hình trước đây, bày trận, bày trận! Không nên hoảng loạn!
Quân kỷ này … còn không bằng quân đội bình thường nhất của nhân gian loài người.
Nhưng đối với đám thiên nhân tu sĩ này mà nói, cục diện này đã là kết quả mà bọn họ hết sức cố gắng sau khi sắp xếp quân kỷ rồi.
Tuệ Thiên và Kinh Hồng bên này vẫn còn đang duy trì công kích vách giới, nếu không thì vách giới này lúc nào cũng có thể liền lại hết.
Tốc độ đám thiên nhân này rất nhanh, luận về thực lực, không có ai yếu cả!
Cho nên, chỉ trong phút chốc, gần như bốn chục ngàn thiên nhân tu sĩ đều xuyên qua
kẽ hở kia.
Cuối cùng, Kinh Hồng cùng Tuệ Thiên cũng theo khe nứt đi vào.
Nhưng mà bọn họ vừa mới qua vách giới kia đã cảm thấy có gì không đúng.