Loại biến mất này phảng phất như hoàn toàn biến mất trên thế gian này, tiến vào một thời không khác.
Dù sao thì ở chỗ này cũng đã hoàn toàn mất đi dấu vết của Sở Mặc.
Sau một khắc, Sở Mặc mở hai mắt ra.
Hắn thấy một lão giả tóc trắng ngồi ở chỗ kia, đưa lưng về phía hắn.
- Cổ Thần?
Sở Mặc nhẹ giọng hô. Hắn có cảm giác mình đã có một giấc mơ rất dài!
Ở trong mơ, hắn ước chừng đã luân hồi chín kiếp!
Nhưng hắn biết rõ, thật ra mình hoàn toàn không phải là nằm mơ!
Mà tất cả mọi thứ đều là thật, đã từng xảy ra!
Cổ Thần vận dụng sức mạnh cấm kỵ nào đó để hắn thành công tiếp nhận truyền thừa tinh thần Cổ Thần, sau đó tỉnh lại ở đây.
Lão giả tóc trắng ngồi ở kia, không động đậy, cũng không trả lời.
Chỉ là quay lưng về phía Sở Mặc, bóng lưng của hắn lộ ra tang thương muôn thuở.
- Đây là chỗ nào?
Sở Mặc khẽ nhíu mày, đứng dậy. Sau đó, hắn cảm giác trong thân thể mình tràn đầy lực lượng, lớn hơn trước kia rất nhiều. Tinh thần thức hải của hắn cũng chân chính biến thành sâu không lường được.
Nếu như nói, sức mạng thân thể và tinh thần thức hải vốn có của hắn là một giọt nước thì hiện tại, chính là một vùng biển!
Loại chênh lệch lớn này khiến Sở Mặc có chút không cách nào tiếp nhận được!
Chuyện này cũng quá đáng sợ đi!
Đáng sợ hơn là, Sở Mặc có thể cảm nhận rõ ràng rằng cảnh giới hiện nay của mình cũng chưa đột phá lĩnh vực Đại Tổ!
Nhưng sức mạnh của hắn lại cường đại hơn vô số lần!
Cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được!
- Lẽ nào, đây là ta tiến vào lĩnh vực của thần?
Trên mặt của Sở Mặc lộ ra một tia tự giễu.
Loại cảnh giới này giống như lĩnh vực chỉ có thần mới tiếp xúc được. Loại lý giải với đạo, với luân hồi này, tất cả đều cao thâm đến mức khó tin nổi.
Thông qua sự luân hồi của mình, Sở Mặc cũng đã hiểu rất nhiều về bí mật ẩn chứa trong luân hồi.
Không dám nói cao thâm đến mức nào, nhưng ít ra, trên thế giới này, người có thể hiểu về phương diện nay hơn Sở Mặc, e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau một khắc, Sở Mặc nhìn thấy Vu Hồng.
Hắn nằm ở một bên, búa Bàn Cổ rơi bên cạnh.
- Vu Hồng!
Vẻ mặt Sở Mặc thân thiết đi tới bên người Vu Hồng.
Sau đó, hắn yên lòng. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được bây giờ sinh mệnh của Vu Hồng rất ổn đinh, chỉ là giống như đang ngủ mà thôi. Hắn thử đánh thức Vu Hồng, nhưng lại phát hiện rằng, mặc kệ hắn gọi thế nào thì Vu Hồng cũng không có nửa điểm phản ứng.
Lúc này, Sở Mặc nhìn thoáng qua búa Bàn Cổ. Búa Bàn Cổ “soạt” một cái đi tới trong tay hắn.
Loại cảm giác này giống như một đứa trẻ gặp được phụ mẫu của mình. Loại cảm giác quyến luyến nồng đậm khiến Sở Mặc cũng cảm thấy giật mình.
- Tại sao có thể như vậy?
Sở Mặc khẽ nhíu mày.
Sau đó hắn cầm búa Bàn Cổ đi đến trước mặt lão giả.
Lão giả tóc trắng này cũng như là đang ngủ. Ngồi ở chỗ đó, không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền. Trong thân thể của hắn thậm chí còn không có bao nhiêu thăng cấp phát ra. Nhưng Sở Mặc biết, lão giả này nhất định là một người sống.
- Tiền bối, mặc kệ ngài có phải Cổ Thần hay không, ta đều phải cảm tạ ngài.
Sở Mặc thi lễ với lão giả.
Lúc này, từ một nơi không biết bao xa truyền đến một tiếng rít gào giận dữ:
- Sở Mặc... Ngươi lăn ra đây cho ta! Bàn Cổ... Còn có Bàn Cổ, ngươi cũng lăn đây cho ta! Ngươi làm chuyện tốt, ta bị lạc. Ta đường đường là Chúa Trời mà lại bị lạc ở chỗ này! Đừng để ta tìm được ngươi! Nếu không... Ta thề... Ta nhất định xé ngươi thành mảnh nhỏ! Ngươi dám động đến đến loại lực lượng cấm kỵ nỳo, Bàn Cổ, tên chết tiệt! A... A a a! Chết tiệt!
Lập tức, Sở Mặc đã nghe ra người kia là ai, chính là tên Chúa Trời khủng bố kia!
Hắn thế mà cũng vào được?
Nhưng mà xem ra, vị Chúa Trời đại nhân này cũng không thoải mái. Cư nhiên bị lạc ở chỗ này?
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Hiện tại, Sở Mặc cũng rất muốn biết chuyện này.
Đúng lúc này, lão giả tóc trắng trước mặt hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
Sau đó, cười toét miệng với Sở Mặc, còn nháy mắt nữa.
Vẻ mặt Sở mặc nhất thời dại ra nhìn lão giả, khóe miệng co quắp, sau đó nói:
- Tiền bối, ngài...
- Xuỵt!
Lão giả đặt một ngón tay trước miệng, nháy mắt mấy cái với Sở Mặc, ý bảo Sở Mặc không cần nói. Sau đó, lão giả nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, vung tay lên. Bọn họ lập tức biến mất ở chỗ này. Nhưng mà cũng không hề rời đi quá xa, mà là xuất hiện ở mười mấy dặm phía trước.
Mười mấy dặm... Ở những chỗ này, không khác gì với không có khoảng cách.
Khóe miệng Sở Mặc co quắp, thậm chí còn cảm thấy có phải lão giả này chưa tỉnh ngủ không?
Nhưng một màn phát sinh tiếp theo khiến Sở Mặc có chút kinh ngạc.
Sau một khắc, một thân ảnh tản mát ra khí tức kinh khủng lập tức xuất hiện ở đây.
Đó là một người trẻ tuổi đến mức quá đáng, thậm chí còn trẻ hơn Sở Mặc. Trên mặt hắn còn mang theo vài phần ngây thơ.
Sở Mặc có ấn tượng vô cùng sâu sắc với gương mặt này. Chính là người có thực lực khủng bố không gì sánh được, ba lần liên tiếp suýt nữa thì đánh chết hắn!
Sở Mặc suy đoán, đây chính là một trong tứ đại Chúa Trời.
Cách mười mấy dặm, Sở Mặc nhìn gương mặt anh tuấn kia, sau đó hắn trầm mặc. Hắn biết rõ bây giờ mình chưa phải đối thủ của người này. Nhưng mà trong thân thể của Sở Mặc lại dâng lên chiến ý mạnh mẽ.
- Hử?
Cảm giác của người trẻ tuổi bên kia tương đối nhạy, trước khi Sở Mặc dâng lên chiến ý thì hắn cũng đã phát hiện Sở Mặc. Lúc Sở Mặc chân chính phát ra chiến ý thì người trẻ tuổi này liền phát ra tiếng gào thét.
Tiếng gào thét này khiến Sợ Mặc bị dọa.
Thật sự quá chấn động!
Coi như là cả khối đại lục đều có thể bị tiếng gào thét này làm cho vỡ thành mảnh vụn.
Coi như là một Giới Chủ, dưới tác động của tiếng gào thét này cơ thể cũng nổ tung mà chết.
Thanh âm này quả thực quá đáng sợ, tràn đầy lực lượng của pháp tắc.
Tuy nhiên, để Sở Mặc cảm thấy khó hiểu là, người trẻ tuổi này cư nhiên hung hăng bổ một kích về hướng khác!
Ầm ầm!
Trong hỗn độn hư vô kia bộc phát ra một vòng hào quang sáng chói.
Sau đó, không có sau đó.
Bởi vì ở chỗ kia, bất kỳ lực lượng gì dường như cũng không có tác dụng. Nơi này một mảnh hỗn độn, cơ hồ không nhìn thấy bất kỳ thực thể nào.
Sở Mặc nhịn không được nhìn thoáng qua lão giả tóc trắng kia, kết quả, lão giả kia nháy mắt đắc ý với hắn, nhe rằng cười.