Vẻ mặt Sở Mặc bình tĩnh, mỉm cười nhìn Hoàng thượng, nói:
- Bởi vì hôm nay coi như là ta đã giúp hoàng thượng một việc lớn.
- A! Ngươi khiến cho cháu của trẫm thành thái giám, sau đó lại đại khai sát giới vệ binh của Thân vương phủ, ngươi phạm phải tội lớn như vậy mà còn nói là giúp trẫm? Ngươi cho là... Trẫm dẽ lừa như vậy sao?
Giọng của Hoàng thượng không nói là nghiêm khắc, nhưng cũng không ôn hòa.
Vẻ mặt Sợ Mặc không có bất kỳ biểu tình nào khác, hắn chỉ thản nhiên cười, nói:
- Bệ hạ sáng suốt như vậy tất nhiên hiểu rõ những điều tiểu tử nói là thật lòng, hơn nữa, bệ hạ cũng biết tiểu tử không phải là đứa trẻ bình thường, cần gì dùng thái độ như thế đối đãi với tiểu tử.
- Ngươi có biết là ngươi rất làm càn không?
Thật thần kỳ là Hoàng thượng cũng không phát giận, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Sở Mặc.
- Bệ hạ lòng dạ rộng lớn tất nhiên là sẽ không chấp nhặt với một đứa trẻ như ta.
Sở Mặc nói.
- Không phải ngươi vừa nói mình không phải đứa trẻ bình thường sao, sao bây giờ lại đem thân phận này ra làm bia đỡ đạn rồi?
Hoàng thượng cười như không cười nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Không giống đứa trẻ bình thường, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ a.
- ...
Hoàng thượng im lặng nhìn Sở Mặc, hắn bị những lời này của Sở Mặc làm cho mặt đầy hắc tuyến. Thật ra hắn rất muốn nói một câu:
- Bây giờ ai mà coi ngươi thành một đứa trẻ thì người đó đúng là đầu óc có bệnh..
- Bệ hạ, trong lòng ngài đã có biện pháp giải quyết chuyện này, ta đây có phải là có thể đi?
Sở Mặc nói.
- Đi? Ngươi cảm thấy trẫm thực sự sẽ không xử trí ngươi?
Hoàng thượng nhàn nhạt nhìn Sở Mặc, giọng nói lại trở nên nghiêm nghị:
- Ngươi vô pháp vô thiên như vậy, nếu trẫm không xử trí ngươi, đến lúc đó người ta sẽ đánh giá trẫm thế nào? Trẫm không phải là thành hôn quân sao?
- Như vậy đi, Hoàng thượng, để ta biến Đại Hạ của chúng ta thành một tu chân quốc là được. Ta cam đoan, trong vòng ba năm Đại Hạ sẽ nhất thống nhân giới.
Sở Mặc nhìn Hoàng thượng, từ tốn nói.
- Ha ha ha ha...
Hoàng thượng nhịn không được cười ha hả, ánh mắt nhìn Sở Mặc giống như đang nhìn một quái vật:
- Ngươi tiểu tử này, ngươi còn có thể nói chuyện kỳ quái hơn sao?
Sở Mặc thở dài:
- Bệ hạ, bất cứ chuyện gì nhìn qua không thể xảy ra hoặc không thể thực hiện, thật ra cũng có thể xảy ra và thực hiện được.
- ... Vậy ngươi nói một chút, ngươi làm thế nào để thực hiện chuyện này? Chuyện này, ngay cả đại môn phái cao cấp nhất của thế gian này đều không làm được, một đứa trẻ như ngươi có thể làm được?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc với vẻ mặt không tin tưởng.
Nhưng mà Sở Mặc rất bình tĩnh, vẻ mặt hắn ung dung nói mấy câu với Hoàng thượng.
Hoàng thượng lặng người đứng ở đó, một lúc sau vẫn không lên tiếng, giống như là hóa thành một pho tượng.
Qua gần nửa canh giờ Hoàng thượng mới mở ra hai mắt, nhìn Sở Mặc, nói:
- Lời ngươi nói là thật sao?
Sở Mặc gật đầu:
- Ta không có lý do gì để lừa gạt Hoàng thượng.
Hoàng thượng trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói:
- Trong mộng tiếp nhận lời chỉ điểm của Tiên nhân... Cách nói này của ngươi thật khiến người khác khó có thể tin, nhưng mà, không biết tại sao trẫm lại thấy ngươi nói chuyện này là thật.
Sở Mặc không nói gì, chỉ an tĩnh đứng ở đó.
Sau đó, Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói:
- Được, chuyện này trẫm giao cho ngươi đi làm. Nếu ngươi dám khi quân, ngươi sẽ biết hậu quả. Nếu ngươi nói là thật và có thể khiến chuyện này thành công, như vậy, trẫm hứa với ngươi... Hứa với ngươi...
Hoàng thượng nói, nhịn không được lại trầm ngâm. Loại hứa hẹn này quả nhiên là nói không ra lời. Bởi nếu Sở Mặc thật sự có thể cùng Tiên nhân trong mộng trao đổi kỹ năng, vậy thì, trong thế tục, dường như không còn cái gì có thể lọt vào mắt hắn.
Trong đầu Sở Mặc nhớ lại chuyện năm xưa hắn bị Hoàng thượng nghi kỵ, cuối cùng không thể không trốn đi Đại Sở.
Vì thế, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Hoàng thượng, cái gì cũng không cần cho ta. Ta sẽ không dừng lại thế giới này quá lâu.
Vẻ mặt Hoàng thượng chấn động nhìn Sở Mặc, cuối cùng, hắn gật đầu, chăm chú nhìn Sở Mặc, nói:
- Được! Chuyện này giao cho ngươi!
Ngày thứ ba sau khi Sở Mặc ra khỏi Hoàng cung.
Trong Viêm Hoàng thành xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện lớn thứ nhất là Hạ Kinh Thân vương cáo ốm, nói là muốn về nhà dưỡng bệnh, không thích hợp tiếp tục ở lại trong triều quản lý sự vụ.
Hoàng thượng giữ lại, nhưng Hạ Kinh đã quyết ý nên Hoàng thượng cũng thuận gió dong thuyền, gật đầu đồng ý chuyện này.
Chuyện lớn thứ hai là Hoàng thượng đột nhiên ban một đạo chính lệnh.
- Đại Hạ quốc chuẩn bị thành lập một học viện hoàn toàn mới do chính trẫm là viện trưởng. Còn phó viện trưởng là... Là Sở Mặc.
Nếu như nói, đối với việc Hạ Kinh cáo biệt thì văn võ bá quan cả triều đều cảm thấy rất bình thường, hợp tình hợp lý thì việc Hoàng thượng ban bố chính lệnh thứ hai, quả là khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người. Căn bản không hiểu vì sao Hoàng thượng lại muốn làm vậy!
Trong văn võ bá quan có người đứng ra phản đối, nói Sở Mặc là đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy, không có tư cách để làm phó viện trưởng.
Mọi người đều biết, nếu như Hoàng thượng là viện trưởng của học viện này thì quy cách của nó, tuyệt đối là cao cấp nhất. Mà Hoàng thượng không có khả năng sẽ quản chuyện của học viện, vậy thì Sở Mặc là phó viện trưởng cũng sẽ trực tiếp thành người có quyền lực cao nhất trong học viện!
Vì sao Hoàng thượng lại muốn làm vậy?
Học viện tu chân này... Lại là học viện gì?
Đối mặt với sự phản đối của văn võ bá quan, Hoàng thượng vô cùng cường ngạnh, trực tiếp tỏ thái độ:
- Không cần dùng tiền của quốc khố, dùng tiền riêng của trẫm!
Cái này, hầu như tất cả văn võ bá quan không ai phản đối!
Nếu như Hoàng thượng muốn cưỡng chế ban bố một chính lệnh thì bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản triệt để. Càng chưa nói lúc này, Hoàng thượng nói muốn dùng tiền riêng của mình để làm chuyện này.
Mặc dù trong lòng tràn đầy khó hiểu, thậm chí trong lòng vài vị đại thần bất kính cho rằng có phải Hoàng thượng điên rồi không? Nếu không, sao lại tin tưởng chuyện tình mờ mịt hư vô như Tu chân? Tuy nói thế gian này luôn tồn tại các loại truyền thuyết về tu hành, về thành tiên và trường sinh, nhưng thực tế, dường như không có ai cho rằng truyền thuyết này là thật. Bởi vì, chuyện như thế thật sự nằm ngoài nhận thức của mọi người, căn bản là không giải thích được