Vì thế, trên người Sở Mặc cũng dính một chút thương tổn, thân thể hắn cũng đang chảy máu.
Nhưng Sở Mặc đến chân mày cũng không nhíu lấy một cái. Mấy vết thương kiểu này với hắn mà nói thật ra chẳng khác gì cơm bữa. Trong cả cuộc đời tu hành dài dòng của hắn, trong bao nhiêu việc đã từng trải quatrong cuộc sống, chuyện như vậy cũng đã trở thành thói quen rồi.
Ít nhất, hắn chắc chắn sẽ không vì đau mà nhíu máy dù chỉ một chút!
Nhưng mấy tên Thiên nhân này tuy sở hữu chiến lực siêu việt, cũng sở hữu cả cảnh giới siêu phàm, nắm giữ vô số pháp lực và thần thông nhưng thực tế, sự lý giải của bọn họ đối với chiến đấu và năng lực thụ thương của bản thân thì kém xa loài người như Sở Mặc.
Trận chiến giữa hai bên lần này thuần túy là tiêu hao chiến. Sinh linh đã đến cảnh giới này rồi dù có đánh lén cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Ai cũng không kém ai!
Giống như lời Vu Hồng đã nói vậy. Suy cho cùng, tất cả mọi người so đấu ý chí mà thôi.
Chiến lực của Sở Mặc cũng không mạnh hơn người phụ nữ này nhiều. Hắn áp chế được những đòn đánh của đối phương thuần túy chỉ vì hắn có ý chí kinh khủng, mạnh hơn người phụ nữ này nhiều lắm.
Ầm!
Một thần thông của người phụ nữ đánh lên trên cánh tay Sở Mặc. Thân thể mạnh mẽ của Sở Mặc đỡ được một đòn này, nhưng xương cánh tay của hắn lại nứt ra một khe.
Người phụ nữ Thiên nhân cực kỳ khiếp sợ. Nàng không ngờ, một kích cường thế như thế của mình lại chỉ có thể gây ra chút thương tổn bé tí tẹo như thế cho đối phương.
Sở Mặc lúc này cũng giơ đấm về phía tinh thần thể của người phụ nữ.
Ầm! Một đấm này của hắn khiến cho tinh thần thể của người phụ nữ Thiên nhân thủng một lỗ to.
Người phụ nữ Thiên nhân lại hét thảm một tiếng.
Trong lòng, nàng đã có ý suy sụp.
Nàng không thể tin nổi, tên loài người này có thể mạnh mẽ đến mức này.
Nhưng lúc đó nàng vẫn không lui lại, vẫn cố gắng thử làm Sở Mặc thương nặng. Thần thông của nàng thật sự cũng rất lợi hại, đến cả Sở Mặc cũng nảy sinh cảm giác khó có thể chống đỡ. Nhưng phản kích của Sở Mặc lại rất sắc bén.
Chiến đấu giữa hai bên lúc này thuần túy chính là thương tổn lẫn nhau.
Vu Hồng bên kia cũng đang cắn răng cố gắng chống đỡ.
Câu nói ban nãy của Sở Mặc cũng ít nhiều kích thích y.
Sở Mặc hỏi y:
- Ngươi có thể kiên trì đối phó với một người haykhông?
Cái gì là có thể kiên trì hay không? Năm đó ta cũng bằng ý chí, là tu sĩ loài người mà có thể đánh chết một gã Thiên nhân Giới Chủ được chứ? Sao có thể không kiên trì nổi chứ?
Sâu trong nội tâm, Vu Hồng cũng không giận Sở Mặc, nhưng những lời của Sở Mặc lại khơi dậy sự kiêu ngạo sâu trong lòng y!
Lòng tin bản thân vô địch, linh hồn bất khuất, y cũng không thiếu!
Tên tu sĩ Thiên nhân trước mặt Vu Hồng cũng mạnh mẽ vô cùng, mặc dù không mạnh bằng người phụ nữ mặc đồ trắng kia, nhưng cũng không kém tên tu sĩ Thiên nhân mà trước đó Sở Mặc và Vu Hồng đánh chết là bao, thậm chí, ở phương diện thần thông, hắn ta còn mạnh hơn tên tu sĩ Thiên nhân kia nhièu!
Vì thế, sau nhiều năm như vậy, Vu Hồng lại một lần nữa lâm vào khổ chiến.
Trên vầng trán của y cũng không hề toát ra chút nét sợ hãi nào.
Năm đó y không sợ, bây giờ y lại càng không sợ! Vu Hồng liền vung mạnh Bàn Cổ Phủ, thi triển Bàn Cổ Khai vô cùng nhuần nhuyễn. Phủ pháp mạnh mẽ đến vô cùng như thế này đúng thật là mỗi phủ hạ xuống như muốn khai thiên lập địa vậy, mạnh mẽ đến mức làm người ta phải giận sôi!
Đối mặt tên tu sĩ Thiên nhân mạnh mẽ này, trên mặt Vu Hồng luôn luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười đó thậm chí khiến cho tên tu sĩ Thiên nhân nghĩ rằng, người trước mặt mình đây không phải là một tên loài người cùng cảnh giới, mà là một Thiên Chủ kinh khủng! Nếu không, ngươi dựa vào cái gì mà có thể nhẹ nhàng như thế?
Vì sao khi ta đối mặt với ngươi lại không thể thoải mái như thế? Ngươi cũng đâu mạnh mẽ hơn ta!
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Dám xông vào nơi này? Lẽ nào các ngươi không sợ Thiên Chủ sẽ trách phạt hay sao?
Tên tu sĩ Thiên nhân này còn cố gắng đe dọa Vu Hồng.
Vu Hồng vốn trước đấy cũng là một người có tính nói nhiều, rất hay nói nhảm, nhưng sau này đi theo bên người Sở Mặc, qua nhiều năm tínhh cách của y cũng biến hóa lớn. Biến hóa lớn nhất trong đó chính lày càng ngày càng ít nói.
Từ trong xương luôn tỏa ra một loại hơi thở lạnh lẽo như băng.
Vì thế, khi đối mặt câu hỏi của tên Thiên nhân, Vu Hồng căn bản lười phải để ý, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
- Liều mạng xử lý hắn ta, tốt nhất là nhanh chóng còn giúp Chủ thượng một tay! Sau đó, Chủ thượng sẽ biết mình thật ra rất hữu dụng.
Cả phiến vũ trụ hư không mênh mông dường như bị hơi thở của bốn người đang chiến đấu lấp đầy. Chiến đấu ở cấp bậc như thế này quả thật khiến cho linh hồn cũng phải run rẩy!
Bất cứ những ảnh hưởng còn sót lại nào của cuộc chiến này cũng không phải thứ mà một tên cảnh giới Đại Tổ có thể nhận lấy.
Tuy là hai bên giao chiến căn bản cũng chưa thoát khỏi phạm trù cảnh giới Đại Tổ, nhưng thực tế, sự chênh lệch giữa sức chiến đấu của bọn họ và trung bình cảnh giới Đại Tổ cũng khác nhau một trời một vực!
Quá khổng lồ!
Trong chiến đấu, Sở Mặc vẫn không ngừng cảm thụ phương thức chiến đấu của Thiên Nhân, phân tích nơi mạnh nơi yếu của bọn họ, sauđó lại căn cứ theo nhược điểm của đố iphương mà kịp thời tính toán vạch ra phương hướng chiến đấu.
Người phụ nữ mặc đồ trắng kia thật ra cũng không thua kém gì!
Nàng cũng đang quan sát phương thức chiến đấu của Sở Mặc, phân tích sở trường của Sở Mặc, từ đó tìm ra nhược điểm trên người Sở Mặc.
Cấp bậc chiến đấu giữa những sinh linh có cảnh giới như bọn họ chính là không ngừng tìm kiếm nơi yếu kém trên người đối phương, sau đó, liều mạng công kích duy nhất tại điểm đó! Ở phương diện này kinh nghiệm của Sở Mặc quả thật bỏ xa người phụ nữ Thiên nhân mặc đồ trắng này một khoảng cách lớn như một vũ trụ!
Từ khi mới bắt đầu, trên mặt khí thế, Sở Mặc đã hoàn toàn áp chế được người phụ nữ Thiên nhân mặc đồ trắng, sau đó, đến bây giờ Sở Mặc lại không ngừng phán đoán ra nhược điểm của nàng. Sau đó, Sở Mặc liền thi triển Bàn Cổ Thân Pháp, bắt đầu tiến công vô cùng tinh chuẩn lên những nhược điểm này.
Hơi thở trên người ngườ phụ nữ càng ngày càng yếu. Tất nhiên, “yếu” ở đây thật ra cũng chỉ mang tính tương đối mà thôi, cũng không phải mang ý rằng người phụ nữ lúc này yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.