Chấp niệm của Đại Hoàng vô cùng sâu nặng, nó ở trong La Thiên Đại Vũ Trụ đã tu luyện đến cảnh giới đại thánh.
Là một con chó yêu!
Ở nơi đó, nó liên kết lực lượng, cơ hồ không có bao nhiêu đối thủ dám đối nghịch với nó. Nhưng nó rất cô đơn, bên cạnh không có bạn bè, chỉ có chính nó, bình thường nằm trên đỉnh núi nhìn không trung trên đỉnh đầu, giống như đang suy nghĩ gì.
Thấy cảnh này, Sở Mặc không do dự trực tiếp xuất thủ, mở ra ký ức của Đại Hoàng.
Bỗng nhiên, Đại Hoàng trực tiếp đứng dậy, trong ánh mắt của nó chảy ra nước mắt, sau đó vô cùng kích động nhìn trời cao trên đỉnh đầu sủa điên cuồng.
- Gâu! Gâu gâu gâu! Sinh linh vô tận chung quanh hàng ngàn dặm, đều bị tiếng kêu của Đại Hoàng thức tỉnh, sau đó trong lòng âm thầm oán thán: Các con yêu cẩu kia lại nổi điên nữa!
Nhưng mà lần này, cũng là lần cuối cùng chúng nghe được tiếng Đại Hoàng sủa, sau đó Đại Hoàng liền biến mất, không xuất hiện nữa.
Sở Mặc trực tiếp mở vách ngăn La Thiên Đại Vũ Trụ, đón Đại Hoàng đến.
Đại Hoàng bay đến trong nháy mắt, sủa ra tiếng sủa hưng phấn. Hóa thành một tia chớp màu vàng, nhào tới phía Sở Mặc. Sau khi đi tới bên cạnh Sở Mặc, Đại Hoàng dùng cái đầu của nó cọ tới cọ lui vào đùi Sở Mặc.
Lòng của nó quá đơn thuần, cũng quá thuần khiết, chấp niệm sâu nặng ảnh hưởng đến cuộc sống sau khi luân hồi chuyển thế của nó.
Thông qua chuyện này, lĩnh ngộ của Sở Mặc hiểu sâu sắc thêm vài phần đối với luân hồi chuyển thế.
Đại Hoàng lúc này nhìn thoáng qua hai ngôi mộ, trong mắt nó đã biết được tất cả nhân quả và lộ ra một phần đau thương nhàn nhạt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mặc.
- Lão quản gia người … tạm thời không về được.
Sở Mặc cười, ngồi xổm người xuống, vuốt đầu Đại Hoàng:
- Ông ấy với ngươi không giống nhau, là một tộc trưởng một gia tộc nhỏ, tuy cảnh giới không cao, nhưng sống rất là vui vẻ. Nhưng mà không sao, ta đã thi triển một số phương thức làm cho ông ấy khi đi hết kiếp này, sẽ thức tỉnh được toàn bộ ký ức kiếp trước. Sau đó, kiếp sau … nếu ông ấy đồng ý trở về, tất nhiên sẽ dùng các loại tu luyện nhanh nhất để trở về! Sau đó, ta sẽ đón ông ấy về.
Đại Hoàng dùng sức gật đầu, sau đó hướng về phía Sở Mặc sủa một tiếng. Sở Mặc cười, đem chuyện những năm nay đã xảy ra, dùng phương thức thần niệm truyền đến cho Đại Hoàng.
Đại Hoàng cao hứng không ngừng vẫy đuôi, vô cùng hài lòng.
Sau đó, khi Sở Mặc và Đại Hoàng đi ra, xuất hiện ở bên ngoài, tất cả mọi người đều bị kinh động.
- Cải tử hồi sanh sao?
- Cái này... Đây là Đại Hoàng? Đại Hoàng còn trẻ?
- Cảnh giới dường như chỉ có Đại Thánh Cảnh thôi …
Những người trong vương tộc Sở thị ngày xưa rất quen thuộc với Đại Hoàng, vẻ mặt mọi người tò mò vây quanh Đại Hoàng vòng tới vòng lui.
Trong đôi mắt Đại Hoàng mang theo vẻ hài lòng, không có chút nào xa lạ chào hỏi mọi người.
Đến cuối cùng, Kỳ Tiêu Vũ đi tới, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ngươi làm như thế nào? Sở Mặc cười cười, nói rằng:
- Chấp niệm của Đại Hoàng quá sâu!
- Chấp niệm quá sâu?
Kỳ Tiêu Vũ hiển nhiên là có chút khó hiểu.
Sở Mặc gật đầu:
- Chấp niệm của nó ảnh hưởng đến mọi thứ luân hồi sau này của nó.
Kỳ Tiêu Vũ như có điều gì suy nghĩ. Lúc này, từ trong thế giới thần giám lần nữa xuất hiện một người, từ xa đi tới, mỉm cười với Sở Mặc nói:
- Huynh đệ, còn nhớ ta không?
Sở Mặc quay đầu nhìn lại, cơ hồ không chút do dự, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Chúng ta có lẽ rất nhiều năm trước đã gặp mặt!
Người nọ toàn thân mặt đồ trắng, dáng dấp rất anh tuấn, tóc của gã cũng trắng như tuyết, cộng thêm da của gã cũng rất trắng, khiến cho gã vừa nhìn qua sẽ cảm thấy một loại cảm giác thuần khiết không gì sánh bằng.
Sở Bạch! Người này, cũng là một thành viên luân hồi trong vương tộc Sở thị năm xưa.
Gã cùng Sở Mặc vẫn luôn là huynh đệ, lần luân hồi này trở về, Sở Bạch nhiều năm không hiện thân.
Hiện tại xuất hiện trước mặt Sở Mặc, gã đã đến cảnh giới Thái thượng!
Người này cũng là một người tương đối quật cường. Bình thường mà nói, gã có lẽ đã sớm trở về Sở thị vương tộc bên này. Bởi vì bất kể nói thế nào, vương tộc Sở thị vương tộc nơi này là tốt nhất của thế giới này! Nhưng gã không như vậy, không biết trốn tránh ở nơi nào, ẩn núp nhiều năm như vậy, sau đó một hơi vọt tới Thái thượng cảnh giới mới chịu xuất hiện trước mặt Sở Mặc.
Nhưng mà, mặt Sở Bạch vẫn mang theo vẻ mất mác nhàn nhạt.
Gã nhìn Sở Mặc, cười khổ nói:
- Vốn dĩ ta vẫn không phục ngươi, cảm giác mọi người luân hồi chuyển thế coi như là đứng cùng một hàng làm lại lần nữa. Hơn nữa, sau khi nghe nói những gì ngươi trải qua, ta phát hiện, bắt đầu của ta cao hơn ngươi rất nhiều! Cho nên, ta vẫn luôn nghĩ có thể tu luyện nhanh hơn ngươi, sau đó một ngày kia, có thể giúp được ngươi. Đồng thời, coinhư là làm tròn được chấp niệm muốn hơn ngươi ở đời trước của ta. Không ngờ tới, tốc độ tu luyện của ta đã nhanh như vậy rồi nhưng vẫn không kịp ngươi. Khi ta đến Thái thượng lại phát hiện người đã ở lĩnh vực cao hơn, thành thần thế giới này.
Sở Mặc cười khổ lắc đầu:
- Cơ duyên trùng hợp.
- Cho nên nói đây cũng là mệnh mà! Nhưng mà bất kể như thế nào, đến hôm nay, ta cuối cùng cũng có dũng khí đứng ở đây, gọi ngươi một tiếng huynh đệ, sau đó chia sẻ với người một số chuyện. Chúng ta đều là hậu nhân Sở thị. Trên vai của chúng ta gánh vác trách nhiệm cùng trọngtrách giống nhau. Tuy ta không được ưu tú như ngươi, nhưng vẫn đủ khả năng làm một ít chuyện.
Sở Bạch rất thành khẩn, tính tình rất thẳng thắn.
Sở Mặc cũng rất thích loại tính cách này, gật đầu đồng ý.
Lúc này, Ma quân từ đằng xa bay tới, nhìn Sở Mặc, sau đó liếc nhìn cánh cửa thế giới thần giám mở ra, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cứ để cánh cửa luôn mở ra à?
Sở Mặc gật đầu:
- Có năng lực bay vọt qua cánh cửa thế giới thì để bọn họ biết mộtchút về thế giới này cũng tốt. Ta dự định làm cho hai thế giới này liền và thông nhau một đoạn thời gian, cũng cho mọi người một cơ hội lựa chọn.
Ma quân cười nói:
- Kỳ thực, rất nhiều người bây giờ vẫn đồng ý ở lại thế giới thần giám.
Tiểu Điệp đi tới, gật đầu nói rằng:
- Ở thế giới thần giám có một loại cảm giác bảo hộ an toàn. Một ngày đi tới nơi vĩnh hằng sẽ phát hiện chính mình rất nhỏ bé, cũng rất yếu. Loại cảm giác này không tốt.. Cho nên, người không có năng lựcchịu đựng nhất định là không muốn vào đất vĩnh hằng.