Đầu của Sở Mặc phía dưới còn nửa thân người trên, một cánh tay đã không còn. Nửa người dưới của hắn bay ở phía xa. Toàn bộ cơ thể chia năm xẻ bảy, phiêu đãng khắp nơi dưới bầu trời. Nhưng ngay khi thanh đao huyết sắc đó làm tan nát một kích của họ.
Tay cụt, chân cụt của Sở Mặc dường như có rất nhiều đường dây dẫn dắt... không ngừng tụ lại hợp với cơ thể hắn.
- Ơ mẹ kiếp!
Một gã Cổ tổ Thái thượng cổ tộc Nhạc thị thật sự không còn cách nào áp chế sự kinh hãi trong lòng mình, không nhịn được mà phun ra một câu thô tục.
Bọn họ là người thế nào chứ? Là Cổ tổ Thái thượng đó! Công kích của Cổ tổ Thái thượng ẩn chứa pháp cùng đạo đều cao thâm nhất trên đời này. Đối với độ phá hoại với cơ thể của con người quả thực có hiệu quả không gì sánh được.
Người bình thường chịu một kích như vậy của bọn họ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt tại chỗ.
Cho dù chiến lực của Sở Mặc siêu cường, cơ thể siêu cường cũng khó tránh khỏi bị giống như bây giờ, chia năm xẻ bảy.
Nhưng nếu muốn xây dựng lại cơ bản cũng không có khả năng. Bởi vì bốn người họ có đạo và pháp vô cùng mạnh mẽ, nó sẽ không ngừng phá hoại sinh cơ của tay cụt, chân cụt.
Dường như trong khoảnh khắc sẽ phá không còn chút sinh cơ nào trên cơ thể, không còn sót lại chút nào.
Nhưng bây giờ, bọn họ nhìn thấy cái gì?
Lại nhìn thấy tên thanh niên tóc trắng trước mặt lấy một phương thức không thể tin được xây dựng lại cơ thể.
Mặc dù khí tức dao động phía sau Sở Mặc nhìn thì vô cùng suynhược, nhưng trên thực tế, điều đó cơ bản không quan trọng. Đối với bốn tên Cổ tổ Thái thượng cổ tộc Nhạc thị đã không còn ý nghĩa gì.
Bởi vì giữa tinh thần của bọn họ đã vang lên đạo hiệu và phật hiệu của Thái Thượng Vô Cực và Vô Lượng Phật Đà rồi.
Hơn nữa, lúc này, bọn họ nhận được “ưu đãi” chưa từng có trước nay.
Đạo hiệu và phật hiệu trong tinh thần bọn họ trong chốc lát vang lên cả vạn tiếng. Bùm!
Đầu của một tên Cổ tổ Thái thượng cổ tộc Nhạc thị nổ tung.
Bịch!
Người thứ hai!
Bùm!
Người thứ ba! Bùm!
Người cuối cùng!
Bốn tên Cổ tổ Thái thượng cổ tộc Nhạc thị chỉ trong khoảnh khắc đã bị chôn vùi.
Nguyên thần của bọn họ, cả tinh thần và thân thể của họ toàn bộ bị tiêu diệt trong nháy mắt. Là kiểu hoàn toàn bị hủy diệt.
Cả bầu trời xanh quanh quẩn một loạt tiếng kêu thảm thiết. Bốn tên Cổ tổ Thái thượng hoàn toàn thân tử, đạo tiêu.
Về phần bọn họ có còn linh hồn hay siêu thoát thần bí nhập vào luân hồi nữa hay không. Điều đó thì có thể. Nhưng ít ra, bọn họ bây giờ là chết hẳn rồi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Sở Mặc nở nụ cười gượng. Hắn thật không nghĩ tới bốn tên Cổ tổ Thái thượng lại quyết tâm muốn giết hắn. Hậu quả gì cũng không để ý.
Ngược lại, hắn không cảm thấy bốn tên Cổ tổ Thái thượng của cổ tộc Nhạc thị này vô sỉ. Dù sao, đây là cuộc chiến sinh tử. Sử dụng bất kỳthủ đoạn nào, đều là hợp tình hợp lí. Hắn chỉ không nghĩ tới đối phương lại không nghĩ được thông suốt như thế mà thôi.
Bởi vì lúc trước Cổ tổ Thái Thượng tuy đều bị hắn chém đầu luyện hóa nguyên thần, nhưng cũng phải nói là chưa hề chết. Từ lúc ban đầu là hai tên Cổ tổ Thái thượng cổ tộc Đông Phương là Đông Phương Vân Lạc cùng Đông Phương Hằng Thái, về sau là bốn tên Cổ tổ của cổ tộc Triệu thị, cộng thêm Hứa Thiên Khiếu... những người đó thực ra đều còn sống.
Chỉ là cảnh giới bị hạ thấp vô cùng thê thảm. Cái chết của bốn tên Cổ tổ cổ tộc Nhạc thị là có thể cảm nhận được rõ ràng, Thái Thượng Vô Cực và Vô Lượng Phật Đà đã nổi giận.
Bọn họ thực sự tức giận!
Nếu không, không phải là kết quả như vậy.
Chỉ có điều lúc này, rốt cục Sở Mặc cảm thấy trong cơ thể của mình có ba sức mạnh thần bí.
Vừa rồi, trong nháy mắt cơ thể của hắn bị xé nát, cái đầu tiên bảo vệ hắn không hoàn toàn gặp nạn thật ra chính là ba sức mạnh thần bí. Sau đó mới là Thí Thiên
Thí Thiên... thanh đao được xưng là tuyệt thế lợi khí, đao săn Bàn cổ, Sở Mặc cũng không thấy kỳ quái. Bởi vì phẩm cấp của nó, uy lực của nó có liên quan tới cảnh giới của mình.
Nhưng 3 loại sức mạnh cổ trong cơ thể mình là thế nào? Điều này làm cho Sở Mặc vô cùng hiếu kỳ.
Sau đó, hắn bắt đầu vận tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý để khôi phục.
Trận chiến này trên thực tế đã xảy ra cực nhanh, thời gian vô cùngngắn. Kết quả của nó là điều mà tất cả mọi người trước đó không ngờ tới.
Bốn gã Cổ Tổ chết, trên dưới cổ tộc Nhạc thị đều hoảng loạn. Vô số người kêu khóc, sự sợ hãi bao trùm, cả cổ tộc Nhạc thị đều chạy về phía xa để trốn.
Những cấp cao trong Cổ tộc Nhạc thị sắc mặt đen lại. Bọn họ biết rõ, tiếp theo sẽ phải đối mặt với sự trả thù như vũ bão của Sở Mặc.
- Nhanh, lấy hết tài nguyên trong gia tộc chúng ta lại đây!
Gia chủ cổ tộc Nhạc thị lớn tiếng dặn dò:
- Triệu tập toàn bộ tài nguyên hiện tại có thể triệu tập trong cả gia tộc hiện nay ra đây!
- Gia chủ, chúng ta phải bỏ qua cơ nghiệp này để chạy trốn sao?
Một tên trưởng lão hỏi.
- Bỏ cái rắm! Chạy đi đâu? Thế giới Thông đạo tuy lớn nhưng có chỗ nào cho chúng ta dung thân chứ?
Gia chủ cổ tộc Nhạc thị hận không thể một chưởng đập chết tên trưởng lão đó. Trước đây không thấy lão ngu như vậy, sao bây giờ càng nhìn càng thấy ngứa mắt nhỉ?
- Vậy gia chủ là muốn?
Một trưởng lão khác kiên trì hỏi.
- Các người ngu à? Mang tất cả tài nguyên đưa cho Sở Mặc để mua mạng!
Gia chủ của cổ tộc Nhạc thị hận sắt không rèn nổi thành thép, nhìn thoáng qua đám trưởng lão:
- Nếu không, các người cho là ta muốn gì chứ?
- A, a, nhanh nhanh chút... Nhanh lên một chút!
Tên trưởng lão đó dưới sự kích động, ngay cả lời nói cũng không nhanh lẹ được. Vội vàng dặn dò triệu tập toàn bộ tài nguyên.
- Nhanh lên một chút, căn dặn mọi người nếu dám cất của riêng thì giết chết chúng cho ta!
Một tên trưởng lão khác sắc mặt kích động, gào lớn.
Đối với tình huống hiện tại, cách tốt nhất chính là xin Sở Mặc giơ cao đánh khẽ, buông tha cho bọn họ một con ngựa. Trừ điều đó ra cơ bản không có bất kỳ cách nào tốt hơn.
Thời gian khôi phục của Sở Mặc có hơi dài. Hắn cứ như vậy ngồi xếp bằng ở trên trời cao, dưới kết giới.
Một lần bị thương này của hắn vô cùng nặng. Có thể nói, nếu nhưkhông phải có ba sức mạnh thần bí trong cơ thể, rất có thể hắn thực sự xong đời rồi.
Tu sĩ cảnh giới Thái thượng có thể nói có năng lực lĩnh ngộ đạo và pháp vô cùng cao thâm. Bọn họ vận dụng pháp tắc đều thuần thục như nước.