Răng rắc!
Đầu của Công Tôn Chỉ trực tiếp bị chặt. Nguyên thần của y còn không có chút xíu khả năng chạy trốn nào. Bởi vì trong toàn bộ biển tinh thần của y vẫn đang vảng vất câu phật hiệu kia.
- A di đà phật!
- A di đà phật!
Quanh quanh quẩn quẩn, không ngừng không nghỉ!
Đôi mắt Công Tôn Chỉ trợn to như sắp rách cả mí, hận muốn điên. Hoàn toàn không thể chấp nhận nổi kết quả này. Con mẹ nó… đây rốt cuộc là tình huống gì?
Vì sao đột nhiên Phật Đà vô lượng lại ra tay với ta? Vì sao? Không phải nói hai vị kia sẽ không ra tay với thái thượng cổ tổ nằm ngoài mười ba cổ tộc sao? Chẳng lẽ đây là một âm mưu?
Đây nhất định là một âm mưu!
- Tổ tông nhà các ngươi, mười ba cổ tộc… chính các ngươi muốn chết lại còn lôi chúng ta chết theo!
Công Tôn Chỉ không nhịn được chửi ầm lên. Tuy nhiên, tiếng mắng của y chưa từng được truyền đi, bởi vì đầu y trực tiếp bị Sở Mặc phong ấn, ném vào trong thế giới Thương Khung Thần Giám.
Đến đó, gặp Tinh Thần đạo quân, Huyền Tôn cổ tổ và Bạch Linh cổ tổ, có lẽ y sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện. Đương nhiên, sáu gã cổ tổ của gia tộc cổ thần cùng bốn gã cổ tộc cổ tộc họ Kỷ cũng hẳn sẽ rất có kiên nhẫn mà giải thích cho y một phen.
Lúc này, Sở Mặc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám tu sĩ tổ cảnh của cổ tộc họ Kỷ kia. Công Tôn Chỉ tự cho là bản thân đã ẩn nấp rất kỹ, thân làm một thái thượng cổ tổ, dưới tình huống tránh ở một nơi vô cùng xa xôi, triệt để thu lại mọi hơi thở trên người, đúng là rất khó bị phát hiện.
Nhưng Sở Mặc có Thương Khung Thần Giám.
Mặc dù sau khi đến thế giới lối đi rồi có vẻ như Thương Khung Thần Giám không còn kì diệu như trước. Đẳng cấp của thế giới này rất cao, không phải mọi thứ Thương Khung Thần Giám đều cảm ứng được. Tựa như cảnh giới của cô gái váy vàng kia, Thương Khung Thần Giám hoàn toàn không phân biệt được. Những cảnh giới thái thượng… vẫn không thành vấn đề.
Cho nên, từ khi Công Tôn Chỉ âm thầm quan sát, Sở Mặc đã nhận được cảnh báo của Thương Khung Thần Giám, nhắc nhở hắn có một cao thủ đang lén lút theo dõi hắn rồi.
Lập tức Sở Mặc liền hiểu, đương nhiên, hắn cũng hoàn toàn không sợ việc như vậy, căn bản chẳng sợ gì.
Hắn bị thương là thật, nhưng sức khôi phục kinh khủng bên trong cơ thể hắn cũng không phải những tu sĩ khác sánh được. Cho nên, mặc dù Công Tôn Chỉ có quan sát rất lâu, thấy không sơ hở mới ra tay với SởMặc. Nhưng trên thực tế, y đã trúng kế từ đầu rồi.
Đám tu sĩ cổ tộc họ Kỷ cũng tròn xoe mắt. Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn Sở Mặc, bốn thái thượng cổ tổ đã chết, gia chủ cũng chết, toàn bộ cổ tộc họ Kỷ ở đây cũng chỉ còn lại một trưởng lão rất già có thân phận địa vị cao nhất.
Y kiên trì nhìn Sở Mặc nói:
- Ha ha, Sở công tử, ngài đúng là thiên hạ vô song… thế gian này không một ai chống lại ngài được. Cổ tộc họ Kỷ chúng ta … đầu hàng.
Xoẹt! Một luồng sáng lạnh, đầu của gã trưởng lão này còn chưa kịp khép miệng đã rụng xuống đất.
Nhát đao này cũng thổi lên một hồi kèn lệnh giết chóc, Sở Mặc không hề ngừng lại chút nào, cũng không do dự, trực tiếp truy sát những tu sĩ tổ cảnh thuộc cổ tộc họ Kỷ.
Xong rồi!
Ý nghĩ này nhanh chóng xuất hiện một cách chớp nhoáng trong lòng tất cả các tu sĩ cổ tộc họ Kỷ.
Bọn họ biết, lúc này bản thân thực sự xong đời rồi. Hối hận không? Một chút. Nhưng lúc trước cơ hội như vậy đúng là ngàn năm một thuở mà!
Nếu thực sự có thể giết đại ma vương Sở Mặc, thì cái lợi thực tế mà họ nhận được cũng đủ để từ nay về sau không cần làm gì, nằm không cũng có người ngày ngày mang rất nhiều tài nguyên tu luyện tới!
Đáng tiếc!
Thực sự là quá đáng tiếc rồi!
Những tu sĩ tổ cảnh của cổ tộc họ Kỷ này đã triệt để mất hết mọi ýchí chiến đấu. Tuy rằng đang chống cự, tuy rằng cũng liều mạng, nhưng thứ như khí thế, tinh thần đã bị Sở Mặc đánh bay hết rồi!
Giết!
Sát cơ lạnh như băng, lan tràn khắp trên dưới cổ tộc họ Kỷ.
Vô số người đang khóc, vô số người oán hận, oán hận những cao tầng trong gia tộc họ, vì sao rõ ràng có thể dùng một phương thức khác để giải quyết… lại cứ muốn đi giết chết Sở Mặc, kết cục lại chọc giận vị sát thần này! Những tu sĩ trên trời cao bị Sở Mặc giết sạch không còn một mống.
Lúc này, Sở Mặc chỉ nhìn thoáng qua những người bên dưới, sau đó không nói năng gì, trực tiếp rời đi.
Toàn bộ đám đệ tử cổ tộc họ Kỷ vốn đã chuẩn bị xong tinh thần đón nhận cái chết kia đều trợn tròn mắt, bọn họ quả thực không thể tin được, vị ma vương tóc trắng kia thực sự đã đi rồi.
Mỗi người không biết làm sao đứng ngây người ra tại chỗ, mãi đến thật lâu về sau không có bất cứ tai nạn nào phủ xuống đầu bọn họ, thì đám người kia mới trở về thực tại. Vị ma vương tóc trắng kia thật sự đãđi rồi!
Sống sót sau tai nạn, đây mới thực sự là sống sót sau tai nạn! Tất cả mọi người ngây ngốc đứng đó, bọn họ không biết là nên hận Sở Mặc vì đã trực tiếp đánh cho cổ tộc họ Kỷ tụt xuống gia tộc hạng hai sau một hồi huyết chiến, hay là cần cảm kích ơn không giết của Sở Mặc nữa.
- Hắn đi thật?
Cho tới giờ vẫn có người còn đang không dám tin.
- Chắc là đi rồi chứ? Nếu không lâu vậy mà không động đến chúng ta, chẳng nhẽ định dày vò chúng ta sao?
- Đúng vậy, ta cũng cho là vị đại ma vương kia… hẳn đã đi rồi!
- Bí mật lớn nhất của hắn bị chúng ta biết rồi mà hắn không giết người diệt khẩu sao?
Có người nghi ngờ.
- Cái gì mà bí mật lớn nhất?
Có người không hiểu hỏi lại.
- Chính là thái thượng cổ tổ không thuộc mười ba cổ tộc ra tay với hắn thì vẫn gặp nạn ấy! Lẽ nào các ngươi không thấy vị thái thượng cổ tổ kia tràn trề tự tin lao tới giết đại ma vương, nhưng nháy mắt đó khi ratay liền trực tiếp bị hại sao? Khi đó, đại ma vương vốn chưa ra tay với y mà?
Có tu sĩ tổ cảnh thấy rõ ràng nói thẳng ra.
Nhưng lại có người cười khổ nói:
- Cái này thì gọi gì là bí mật? Để điều này truyền đi…khỏi phải bàn, cả lối đi sẽ không còn một tu sĩ tổ cảnh nào dám ra tay với vị đại ma vương này nữa. Đối với vị đại ma vương này mà nói thì có gì khác nhau sao?
- Đúng vậy… không có thái thượng cổ tổ ngoài mười ba cổ tộc quấy rầy, chỉ khiến hắn đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt toàn bộ các cổ tộc màthôi.
Có người khổ sở nói.
- Chuyện này, chúng ta có cần nói ra ngoài không?
Có người hỏi.