Sắc mặt của Sở Mặc xanh mét, điều này đối với hắn mà nói thật sự ăn một vố quá lớn. Hơn nữa hiện tại tin tức đã được truyền đi gần như là không có đường lui.
Đâm lao phải theo lao!
Hoàng thượng cũng đoán chắc đám người bọn họ không dám phản kháng.
Chẳng lẽ thật sự phải xông vào hoàng cung đại náo một hồi cùng với Hoàng thượng? Làm như thế, ngoại trừ ở bên ngoài đối với hoàng thượng hoàn toàn rạn nứt, thì không có bất kỳ cách nào khác nữa.
Dù sao, vua của một nước tuyệt không thể có khả năng chịu được loại uy hiếp như thế này đấy.
- Chúng ta lén đem Thái tử xử lý đi!
Con ngươi của Hứa Phù Phù trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hai người nói:
- Thái tử chết rồi, chuyện này cũng ngay lập tức bị thất bại!
- Bậy bạ.
Sở Mặc trừng mắt nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Cho dù coi như có thể thần không biết quỷ không hay mà xử lý Thái tử, hoàng thượng không thể lập một thái tử khác sao? Còn có thể đem tất cả bọn họ lén lút xử lý sao? Lại nói, vào thời điểm này mà ra tay đối với Thái tử, hoàng thượng lại không biết là ai làm sao?
- Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có thể trơ mắt nhìn Diệu Nhất Nương tỷ tỷ gả cho tên khốn kiếp kia hay sao?
Hứa Phù Phù bỗng nhảy lên một cái, căm tức nhìn Sở Mặc nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rõ tâm ý của Nhất Nương tỷ sao? Cứ do dự hoài, ngươi có phải đàn ông hay không?
- Ta không phải là nam nhân, vậy là ngươi sao? Đi về hỏi gia gia của ngươi, chuyện này hắn có biện pháp gì tốt không? Ở đây hô to với ta làm cái gì?
Sở Mặc cũng nổi giận, nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Ta có nói để cho tỷ tỷ gả cho Thái tử sao?
- Giờ phút này biểu hiện cùng với phản ứng của ngươi chính là cho ta cảm giác như thế, do do dự dự như vậy đấy! Ngươi làm cho ta rất thất vọng!
Phanh!
Cửa gỗ rất nặng phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hai người Sở Mặc và Diệu Nhất Nương ngơ ngác nhìn nhau.
Diệu Nhất Nương cười khúc khích, nhìn Sở Mặc đang thở phì phò nói:
- Hai người các ngươi đó…. Thật sự là, hình như đã vài năm không có cãi nhau như vậy rồi đúng không?
- Tức chết ta!
Sở Mặc thờ dài một cái nói:
- Đúng là tính tình chó con mà!
- Ngươi cũng là tính tình chó con.
Diệu Nhất Nương liếc mắt nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi dám nói, trong lòng ngươi không có muốn đem Thái tử xử lý đi? Ngươi là cố tình chọc tức hắn để hắn rời đi đúng không?
Sở Mặc liếc mắt nhìn cũng không có phủ nhận mà thản nhiên nói:
- Tóm lại ta khác với Nhị Phù, việc mà ta có thể làm thì hắn không thể đi làm được!
- Ngươi cũng không thể làm được!
Diệu Nhất Nương tựa vào trên ghế, thân thể lộ ra đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt đẹp nhìn Sở Mặc:
- Kỳ thật, sự tình cũng không có tệ đến nỗi phải đi một bước kia, không phải sao?
Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, đừng nói là chúng ta còn chưa có đồng ý. Cho dù thật sự là đã đồng ý thì không phải còn có thể cướp cô dâu nữa sao?
Phốc!
Diệu Nhất Nương thiếu chút nữa phun nước ra, nhìn Sở Mặc nói:
- Đoạt hôn sự của hoàng gia…. Ngươi cũng thực sự quá cam đảm rồi, tuy nhiên nếu thực sự phải làm vậy, đoán chừng cũng là người đầu tiên từ xưa đến nay rồi.
Sở Mặc đang muốn nói thêm gì đó, bên ngoài liền vang lên một tiếng gõ cửa. Có thị nữ tâm phúc của Diệu Nhất Nương ở bên ngoài nói:
- Tiểu thư, Sở công tử, ở bên ngoài có thiếu nữ tên Thẩm Tinh Tuyết cầu kiến, nàng nói nàng là bằng hữu của Sở công tử.
Diệu Nhất Nương và Sở Mặc liếc mắt nhìn nhau.
Sở Mặc chau mày nói:
- Công chúa sao? Nàng tới đây làm cái gì?
Lần trước Sở Mặc gặp công chúa vẫn là buổi tối trong buổi tiệc mừng năm mới.
Khi đó, Thẩm Tinh Tuyết đã từng nói nàng muốn tới tìm hắn. Nhưng sau đó vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì. Sở Mặc cũng không có chú ý đến lắm, đối với hắn mà nói Công chúa làm sao có thể đến tìm hắn được.
Hiện tại lại đang trong lúc thời gian nhạy cảm nàng lại tìm đến tận cửa, hơn nữa…. Chính là đi tới Thao Thiết lầu, trực tiếp yêu cầu gặp Sở Mặc. Hiển nhiên là đã biết Sở Mặc ở trong này rồi.
Diệu Nhất Nương đứng lên nhỏ giọng nói:
- Công chúa đến tìm ngươi, tốt nhất không gặp, ta tránh đi một lát nhé.
Sở Mặc khoát tay nói:
- Đừng, lúc này nàng tìm đến đây khẳng định không phải chỉ tìm một mình ta, cùng nhau gặp nàng đi.
Nói xong, Sở Mặc liền để cho thị nữ bên ngoài đi mời Thẩm Tinh Tuyết đến.
Rất nhanh, cửa phòng được gõ, thị nữ mang theo một thiếu nữ mang khăn che mặt bước vào. Sau khi đưa thiếu nữ vào phòng, thị nữ liền rời khỏi và đóng cửa kỹ.
Lúc này, thiếu nữ mới gỡ khăn che mặt xuống, ngay lập tức thiếu nữ để lộ ra một đôi mắt sang, hàm răng trắng tinh, gương mặt vô cùng thanh tú.
Đầu tiên là nhìn lướt qua Diệu Nhất Nương, hơi khẽ khom người nói:
- Vị này chính là Diệu Nhất Nương tỷ tỷ đúng không? Tiểu nữ Thẩm Tinh Tuyết lần đầu tiên gặp mặt.
Ánh mắt Sở Mặc hơi hơi nhíu lại, hắn để ý đến cách xưng hô của Thẩm Tinh Tuyết, nàng xưng là tiểu nữ tử… Hơn nữa nàng hành lễ trước đã nói lên rằng nàng cũng không có xem mình là công chúa. Bằng không có lẽ phải chờ Diệu Nhất Nương chủ động thi lễ với nàng trước.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn người ra, ngay lập tức đáp lễ sau đó mỉm cười nói:
- Điện hạ quá khách khí, chưa từng diện kiến mong rằng điện hạ thứ tội.
Sắc mặt Thẩm Tinh Tuyết có hơi đỏ nói:
- Tỷ tỷ dù sao cũng không cần khách khí với ta, cũng đừng xem ta như là công chúa, tỷ tỷ nếu không chê thì gọi ta một tiếng muội muội, Tinh Tuyết đã rất vui vẻ rồi.
Thẩm Tinh Tuyết nói xong lại nhìn lướt qua Sở Mặc, sau đó thấp giọng nói:
- Lần này ta đến đây chính là xin nhận lỗi với hai vị đây!
- Nhận lỗi? Muội muội đang nói đến việc gì thế?
Diệu Nhất Nương bước lại nắm tay Thẩm Tinh Tuyết kéo qua, dẫn nàng đến chỗ ngồi sau đó tự mình rót cho nàng một chung trà.
Thẩm Tinh Tuyết hai tay nắm lấy chung trà, vẻ mặt sợ hãi nhìn qua Sở Mặc nói:
- Ngươi nhìn xem vẻ mặt Sở công tử đang mất hứng kìa, ta biết là bởi vì nguyên nhân gì. Ta đến đây chính là bởi vì chuyện này.
Sở Mặc nhìn lướt qua Thẩm Tinh Tuyết, thản nhiên nói:
- Chuyện này cùng với Công chúa không có quan hệ gì cả, nếu như Công chúa là vì báo ơn thì không cần phải như vậy.
Tuy rằng thái độ của Sở Mặc có chút lạnh nhạt nhưng cũng là suy nghĩ giùm Thẩm Tinh Tuyết, hắn không muốn đem một thiếu nữ vô tội như công chúa kéo vào.