Cổ Băng Băng nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt mang theo chút xót thương. Sở Mặc hắn từ khi quay về không hề nhắc đến hai người vợ của hắn, cũng không kể chuyện đã xảy ra, cũng trở thành trầm mặc ít nói. Theo nàng suy đoán đến tám mươi phần trăm là hai người vợ hắn đã có chuyện xảy ra, tạo thành tổn thương tinh thần không nhỏ đối với Sở Mặc. Cho nên, nàng cũng không hỏi thêm.
Những năm gần đây, nàng ấy luôn duy trì tình cảm với Sở Mặc nhưcũ, nhưng hắn luôn luôn duy trì khoảng cách với nàng ấy.
Cho đến bây giờ, Cổ Băng Băng đã hơi tuyệt vọng rồi.
Lúc này, “Sở Mặc” nói:
- Sáu người họ tính cách hơi lộ liễu một chút. Nhóm người thuộc Phong Thần Bảng chúng ta còn rất nhiều người chưa được trảm thần cách. Bởi vì... chuyện này rất dễ gây chú ý.
Hầu Tử gật đầu:
- Cũng phải, cậu nghĩ chu đáo lắm.
Nhưng trong lòng thì lạnh băng! Nhiều năm như thế, nhiều người như thế đều đã được trảm thần cách rồi, điều này nói lên cái gì?
Chỉ có hai khả năng. Một, Sở Mặc thật sự còn sống, bị người đóng giả này khống chế rồi. Hai, Sở Mặc thật sự, người anh em của Hầu Tử hắn ta, đã mất, nhưng năng lực trảm thần cách của hắn đã bị người đóng giả kia chiếm lấy.
Hầu Tử rất nhanh suy tính, cảm thấy khả năng thứ hai có xác suất xảy ra cực kỳ cực kỳ nhỏ.
Cả thế giới Thông đạo, từ muôn đời tới nay mới xuất hiện một thiêntài vô song như Sở Mặc nghiên cứu ra phương pháp trảm thần cách. Năng lực này, nếu như những người khác có thể lấy được một cách đơn giản thì đã có người nghĩ ra từ lâu rồi.
Như vậy, giờ lại nảy sinh ra vấn đề kế tiếp: Người đóng giả Sở Mặc là ai? Tại sao y có thể giả trang giống đến độ mình và sáu người huynh đệ đều không phân biệt nổi thật giả. Nếu bản thân Hầu Tử không dùng thần thức liên lạc cùng Sở Mặc thì cũng không thể phát hiện ra vấn đề.
Cảnh giới của Hầu Tử đã gần đạt đến Thái Thượng. Mấy năm nay, nó cũng gặp được cơ duyên (vận may). Tâm trí cũng thay đổi cực lớn. Cho nên, nó liền lập tức đoán ra, người giả trang Sở Mặc này chỉ có thểlà Linh Thông Thượng Nhân!
Tất cả suy tính trên đều trong nháy mắt diễn ra trong đầu Hầu Tử. Ngay cả khi Linh Thông Thượng Nhân đang đối diện với Hầu Tử cũng không thể biết được Hầu Tử đang nghĩ gì.
Lúc này, Cổ Băng Băng ân cần hỏi:
- Hầu Tử ca, chuyến này đi huynh có thu được kết quả gì không? Có gặp được Thái Thượng không?
Hầu Tử nghe vậy liền thở dài, cười khổ nói:
- Gặp được chứ.
- Gặp được... thì tại sao vẫn mang vẻ mặt như vậy?
Cổ Băng Băng cảm thấy có chút nặng nề.
Hầu Tử nói:
- Đã gặp được Thái Thượng nhưng không gặp được cây đào già đó. Thái thượng nói, cây đào già.. đã rời đi rồi.
- Có khi nào Thái Thượng có ý khác?
Linh Thông Thượng Nhân ngồi bên kia hỏi.
Hầu Tử gật gật:
- Thái Thượng nói, chuyện như thế vốn là lẽ trời. Nếu có người đãđến hạn thọ nguyên (kỳ hạn được sống) nhưng vẫn có thể giữ gìn linh hồn hoàn chỉnh, chẳng khác nào là một tồn tại bất tử bất diệt (không thể chết, không thể bị phá hủy). Thái Thượng nói, thế giới này không hề có thứ gì là bất tử bất diệt. Trừ phi, hoàn toàn rời khỏi thế giới này. Nhưng Thái Thượng cũng nói, việc rời khỏi thế giới này hoàn toàn... hầu như không thể thành công.
- Như vậy…
Cổ Băng Băng cười khổ.
- Tuy đã đoán được sẽ thế này, nhưng vẫn thất vọng một chút.
Linh Thông Thượng Nhân ngồi bên kia lại từ tốn nói:
- Cũng không cần phải thất vọng, vì như thế thì sinh mệnh mới có ý nghĩa. Nếu thế, chúng ta chỉ cần tiếp tục thúc đẩy Liên Minh Tinh Anh càng thêm lớn mạnh là được. Ta nghĩ, sớm muộn chúng ta sẽ làm được điều đó.
Cổ Băng Băng gật đầu, cười nhẹ, nhìn “Sở Mặc” mà nói:
- Giờ đây sức mạnh của chúng ta so với những đại cổ tộc thì còn kém hơn, nhưng với các cổ tộc còn lại thì đã gần như không có đối thủ. Huynh xem, đến Toa Lan đạo tặc đều không còn hoạt động nhiều nữa. Nghe nói, họ đã suy nghĩ đến việc rời đi rồi.
- Rời đi? Linh Thông Thượng Nhân cười lạnh:
- Liên Minh Tinh Anh từ khi thành lập đến nay đều yên lặng phát triển thế lực, ta nghĩ cũng nên xuất ra một chút thực lực. Như vậy, liền bắt đầu từ Toa Lan đạo tặc đi.
- Huynh muốn chiến với Toa Lan đạo tặc?
Cổ Băng Băng ngẩn người.
Linh Thông Thượng Nhân gật gật:
- Cô thấy sao?
Cổ Băng Băng gật đầu thật mạnh:
- Hay lắm, ta muốn tiêu diệt đám đạo tặc này đã lâu rồi!
Hầu Tử ngồi phía kia, thầm nghĩ: Nếu như đây thật sự là Sở Mặc, hắn sẽ làm như vậy sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hầu Tử phát hiện, dù là Sở Mặc chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giống như vậy! Có khi, dù là Sở Mặc cũng không thể làm tốt hơn người này!
Quá quái đản (kỳ lạ) rồi!
Hầu Tử cuối cùng cũng thấy hơi hoảng sợ. Nó nhìn Cổ Băng Băng và Sở Mặc, nói:
- Ta đã rời đi lâu quá rồi, thật nhớ đến sáu người huynh đệ của ta, ta đi gặp bọn họ một chút!
Nói xong, Hầu Tử cáo biệt, thân hình lóe lên dần dần biến mất trong hư không.
Cổ Băng Băng than thở một chút:
- Nhiều năm như vậy còn tưởng có thể nghe được tin tốt từ Hầu Tử, không nghĩ tới.. Aiz!
Linh Thông Thượng Nhân nhìn Cổ Băng Băng nhưng trong lòng lạihơi cảnh giác, vì y cảm giác được, Hầu Tử không đủ nhiệt tình với y!
Có gì đó không bình thường!
Tuy Hầu Tử cũng cùng hắn kề vai sát cánh, nhìn thật thân thiết, nhưng dựa theo quan hệ giữa Hầu Tử và Sở Mặc, nếu Hầu Tử muốn gặp sáu huynh đệ kia hẳn sẽ gọi họ tới đây. Chứ không như bây giờ, chủ động rời đi.
Lẽ nào.. Hắn ta đã biết được gì đó?
Linh Thông Thượng Nhân hơi bất an. Nhưng nghĩ lại, hẳn là khôngcó gì bất trắc.
Bởi, đã nhiều năm như thế, danh hiệu “đại ca” y âm thầm sắp đặt nên đã trở nên thâm căn cố đế (không gì có thể thay đổi) trong lòng rất nhiều người. Y thật ra không sợ đám trẻ tuổi Cổ Băng Băng, Sở Sở và Lạc Phi Hồng. Một đám trẻ con dễ dàng bị y điều khiển trong lòng bàn tay. Y thật sự kiêng kỵ (lo sợ) chỉ có người đạt đến cảnh giới Thái Thượng trong những cổ tộc kia!
Chỉ có tồn tại như thế mới có thể làm y thật sự kiêng kỵ, khiến y đến bây giờ cũng
không dám có động tĩnh quá lớn. Liên Minh Tinh Anh này còn cần tiếp tục điều chỉnh, cần trải qua nhiều cuộc chiến tranh, tôi luyện thế lực.
Thời gian này, theo Linh Thông Thượng Nhân tính toán đại khái cần khoảng vạn năm!
Lợi dụng tài nguyên của Liên Minh Tinh Anh và thời gian vạn năm, bồi dưỡng chiến lực tầm cỡ Thái Thượng!
Đúng vậy, không thể chỉ cần tài nguyên bồi dưỡng mà có thể sinh ra một Thái Thượng. Còn cần thiên phú tuyệt đỉnh mới có thể thành công. Vả lại, trên đời này được bao nhiêu người có thể khống chế người thuộc cảnh giới Thái Thượng?