Sở Mặc nhìn Sở Sở hỏi:
- Chuyện giữa ngươi với cái tên công tử con dòng chính nhà họ Lạc lại là thế nào?
- Y sao… y đang theo đuổi ta.
Mặt Sở Sở đỏ ửng, nhẹ giọng nói:
- Ta còn chưa đồng ý, nhưng mà, y là người tốt, có thể tin tưởng được.
- Ngươi chắc chắn?
Sở Mặc nhìn Sở Sở. Sở Sở gật đầu:
- Chắc chắn, trước kia vì để ta chém bỏ thần cách, khôi phục tự do, y thậm chí còn từng dùng nguyên thần bản mạng thề sẽ không bán đứng ngươi.
Khóe miệng Sở Mặc giật giật một cái:
- Cũng đâu cần y thề…
- Đúng mà, ngay cả ta cũng không ngờ, đột nhiên ta lại có thêm một ca ca nhỏ tuổi hơn.
Sở Sở vẫn có chút oán trách với chuyện này, lúc đầu nàng là muốn làm chị chắc rồi. Có một em trai để thương yêu… thực ra cũng không tệmà!
- Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn làm em gái đi.
Sở Mặc vừa cười vừa nói.
- Vậy bây giờ ta gọi y qua, cho các ngươi làm quen?
Sở Sở thử thăm dò nhìn Sở Mặc:
- Thực ra ta thấy, con người y… cũng không tệ.
- Động lòng?
Sở Mặc hỏi. Sở Sở hơi gật đầu:
- Có chút chút.
Nói mãi, nàng liền đem cuộc trò chuyện giữa hai người trước khi Sở Mặc đến kể lại một lần.
Sở Mặc nghe vậy gật đầu:
- Nói thế thì người này cũng khá đấy. Cứ gọi y tới làm quen một chút!
Sau đó, Sở Sở trực tiếp dùng thần niệm gọi Lạc Hồng Nhạn. Bên kia Lạc Hồng Nhạn sắp chờ tới nóng ruột nóng gan rồi, vò đầu bứt tai, mặc dù y đã đoán được giữa Sở Sở và Sở Mặc vô cùng có khả năng tồn tại một mối quan hệ cực kỳ gần gũi, nhưng dù sao đấy chỉ là đoán. Nếu vạn nhất tên Sở Mặc kia nảy sinh ý đồ xấu xa thì sao?
Mặc dù trận pháp nơi phủ thành chủ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng y vẫn lo lắng khôn tả.
Cho nên, sau khi sắp xếp xong vài việc, y liền đứng chờ ngoài cửa phủ thành chủ với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Sau khi nhận được thần niệm truyền âm của Sở Sở, thần thái toànthân Lạc Hồng Nhạn liền thay đổi, rực rỡ tung bay, trên mặt cũng lộ vẻ hài lòng. Vội vã chen vào phủ thành chủ sau đó theo lối đi trận pháp tiến vào lòng đất.
Lối đi trận pháp này cũng chỉ có mình y nắm giữ. Ngay cả thành chủ Nhất Phương Thành… cũng không biết tới nó.
Lạc Hồng Nhạn vừa tiến vào thì nhìn Sở Sở trước tiên, thấy nàng cười vui tíu tít không hề giống như có chuyện, lúc này y mới thở phào một hơi, sau đó đưa mắt nhìn sang Sở Mặc:
- Sở công tử, tại hạ Lạc Hồng Nhạn. Sở Mặc cười nhìn thoáng qua Lạc Hồng Nhạn:
- Ngươi nên gọi ta là anh trai.
Sở Sở ở bên cạnh trợn trắng mắt, chưa từng thấy ai gấp gáp đem bán muội muội như vậy. Nhưng trong lòng lại có một chút ngọt ngào. Cảm giác có anh trai đúng là không tệ!
Đầu tiên Lạc Hồng Nhạn hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Sở ở bên cạnh.
Mặt Sở Sở đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
- Hắn quả thực là anh ta. Một niềm vui khôn tả trào dâng khắp toàn thân Lạc Hồng Nhạn, mặt y nở ra nụ cười toe tóe. Sau đó, vị thiên tài tuyệt thế xưa nay hiếm của gia tộc Lạc Thủy này chắp tay thi lễ với Sở Mặc một cách vô cùng luồn cúi, lớn tiếng kêu lên:
- Ca ca, xin nhận cái cúi đầu này của tiểu đệ!
Phương thức xuất hiện của vị anh vợ này có hơi thần kỳ, nhưng không sao, anh vợ không phản đối mà! Đối với một Lạc Hồng Nhạn đang nóng lòng mong được mọi người chúc phúc mà nói, đây quả thực là một món việc vui quá đỗi!
Những người trong gia tộc kia không chúc phúc thì có ngại gì? Anhvợ của gia cũng gật đầu rồi! Trên đời này còn ai có thể ngăn cản gia cưới Sở Sở đây?
Sở Mặc cười đỡ Lạc Hồng Nhạn dậy, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm.
Sau đó, Lạc Hồng Nhạn liền không chờ kịp mà hỏi:
- Ca, thực sự ngài có thể chém bỏ thần cách sao? Nếu là thật thì cầu xin ngài giúp Sở Sở chém bỏ thần cách trong đầu đi! Yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ giữ kín bí mật này, nếu như nói ra, thì tiểu đệ sẽ bị nát vụn nguyên thần mà chết! Uy lực mở miệng thành pháp thuật của tu sĩ tổ cảnh càng thêm mạnh!
Nhưng Lạc Hồng Nhạn vốn dĩ không để ý, y trực tiếp để lời thề sinh ra.
Trong con ngươi của Sở Sở ở bên cạnh bao trùm một màng hơi nước. Bất kể cô gái nào nếu có thể gặp một người đàn ông yêu nàng như vậy cũng là một việc rất khó khăn, rất may mắn. Càng chưa nói Lạc Hồng Nhạn còn là một thanh niên ưu tú.
Sở Mặc nhìn Sở Sở, Sở Sở khẽ lắc đầu:
- Không, ca ca, chưa cần chém bỏ thần cách của ta ngay, ta sợ chuyện này truyền ra ngoài. Tấm lệnh bài phong thần kia còn chưa biết tung tích.
Vẻ mặt Lạc Hồng Nhạn vô cùng cứng rắn nói:
- Ai dám tới gây sự với ta? Ai dám gây sự với ngươi?
Sở Sở khẽ lắc đầu:
- Không, ta không muốn bất cứ ai bị liên lụy vào.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Lạc Hồng Nhạn, từ tốn nói:
- Lệnh bài phong thần, nằm trong tay ta.
- A?
- Cái gì?
Hai người Sở Sở cùng Lạc Hồng Nhạn đều hoàn toàn đờ đẫn, ngây dại nhìn Sở Mặc.
- Sao có thể?
Sở Sở hoàn toàn không thể tin nổi.
Lạc Hồng Nhạn cũng nhìn Sở Mặc với vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói:
- Để ta bình tĩnh đã… Ca ca ngươi tự chém bỏ thần cách của mìnhtrên chiến trường viễn cổ, sau đó tiến vào vùng tối qua Thanh Thạch môn. Bây giờ lại từ vùng tối trở về… Lẽ nào, ngươi gặp Tử Đạo và Âu Dương Phỉ trong vùng tối?
Sở Sở cũng kinh ngạc nhìn Sở Mặc:
- Ca ca, ngươi gặp bọn họ? Bọn họ có khỏe không?
Năm xưa Sở Sở cũng là bạn tốt với Tử Đạo và Âu Dương Phỉ. Mấy năm nay luôn rất lo lắng cho an nguy của bọn họ.
Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Quả thực là ta gặp được bọn họ, ta còn đem họ dẫn về lối đi, hiệnnay bọn họ rất an toàn. Nhưng bọn họ cũng không chém bỏ thần cách. Kể cả mấy người bạn khác của ta cũng không chém bỏ thần cách. Bọn họ đều có chung một nỗi lo như vậy.
- Ta cũng có ý này, bây giờ thì không cần rồi.
Sở Sở nhìn Sở Mặc, chăm chú nói:
- Ta không muốn các ngươi bị dính líu vào bởi việc này.
Lạc Hồng Nhạn có chút kích động nói:
- Thật tốt quá, thật sự tốt quá! Nếu tấm lệnh bài phong thần kia nằm trong tay ca ca thì Sở Sở liền an toàn tuyệt đối rồi! Ca ca, nhất định ngài phải giữ tấm lệnh bài này thật kỹ. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra bấttrắc gì. Nếu không lại gần Lạc Thủy gia quá thì họ sẽ có cảm ứng đấy.
- Yên tâm đi, ta sẽ giữ gìn nó thật kỹ.