Còn có con gái của gã nữa!
Cũng phải chém bỏ!
Gã không quan tâm thần cách chết hay sống trong đầu của tu sĩ, nhưng vợ, con gái vủa gã lại phải được tự do!
Tự do theo một ý nghĩa thật sự! Trước kia gã không làm được, không tìm được người có năng lực này đương nhiên vẫn không nói chuyện này ra. Nhưng bây giờ gã gặp được người có thể chém thần cách, như vậy chuyện này nhất định phải hoàn thành trước tiên!
Vạn nhất... ngược lại Sở Mặc bị đánh chết, hắn tìm ai để khóc đây?
Cũng không thể nói là Quách Xương ích kỷ, thực ra đó mới là bản năng của sinh linh!
Sau đó, Sở Mặc thả Quách Dao Dao ra. Thấy được cha mẹ, Quách Dao Dao quả thực hơi không dám tin vào mắt của mình, vẻ mặt tức giận hô với Sở Mặc:
- Tên khốn kiếp... ngươi ngươi ngươi... ngươi xấu lắm!
- Dao Dao, không được vô lễ.
Quách phu nhân - thê tử của Quách Xương vẻ mặt ôn hòa nhìn con gái của mình.
- Mẹ... hắn là tên khốn kiếp! Người ta đã muốn đi với bọn họ du xuân thưởng hoa vài ngày rồi mà...
Quách Dao Dao đi tới bên cạnh mẫu thân, kéo tay của mẫu thân làm nũng. Quách Xương hơi đồng tình nhìn thoáng qua Sở Mặc. Bây giờ gã rốt cuộc đã hiểu được vì sao Sở Mặc lại mang nó trả lại rồi. Đổi lại là gã chỉ e cũng làm y như vậy...
Đây quả thực là một phiền phức cực lớn, luôn mang theo chắc chắn là không được, bỏ mặc không quản... nhỡ đâu nàng gặp phải cái gì ngoài ý muốn thì chắc chắn tất cả xấu xa sẽ đổ lên đầu Sở Mặc.
- Phiền đạo hữu rồi!
Quách Xương nói với Sở Mặc.
- Hắn là tên khốn kiếp! Phiền hắn cái gì chứ? Quách Dao Dao vẫn vẻ mặt không cam lòng, trong lòng rất không thoải mái.
- Dao Dao!
Quách phu nhân hơi không vui nhìn con gái của mình.
Quách Dao Dao lúc này mới quệt mồm, vẻ mặt ta rất không vui, thở phì phò đi tới ngồi xuống một bên.
Sau đó, Quách phu nhân bình tĩnh nhìn Sở Mặc:
- Trước tiên bắt đầu từ ta đi.
- Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?
Quách Dao Dao vẻ mặt kinh ngạc.
Quách phu nhân nhìn thoáng qua ái nữ( con gái yêu) của mình, ôn nhu nói:
- Sở công tử muốn giúp chúng ta chém thần cách.
- A?
Trong nháy mắt, mắt Quách Dao Dao sáng lên, sau đó nàng nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Thật sao? Nói vậy ta có phải có thể đi gặp ông bà rồi không? Vành mắt Quách Xương đỏ lên, nghiêm mặt hổ:
- Thấy bọn họ làm gì không hả? Bọn họ không thích con!
Quách Dao Dao lại ngồi đó cười khúc khích, như là không nghe thấy lời nói của cha mình, lẩm bẩm:
- Thật tốt quá, cũng đã bao nhiêu năm rồi ta chưa về nhà. Bọn họ sẽ rất vui, sẽ nhận ba người chúng ta...
Sở Mặc nhìn Quách phu nhân:
- Quá trình sẽ có chút... khó chịu, kiên nhẫn một chút!
Quách phu nhân cười cười, nói:
- Yên tâm đi, năm xưa ta cũng là từng bước tu luyện mà tới, từ một tiểu tu sĩ đến tu sĩ Tổ cảnh, trải qua rất nhiều mưa gió khó khăn.
Sở Mặc gật đầu, những gì Quách phu nhân nói, hắn đều biết rõ.
Sau đó, hắn lấy Thương Khung Thần Giám, triệu hoán Trảm Đạo ra.
Mười viên huyết nguyệt đồng loạt phát ra ánh sáng vô lượng. Trên người của Trảm Đạo. Ngồi trong động phủ, Trảm Đạo nhẹ vung tay lên, một lực lượng Đạo khó tưởng được bao phủ về phía Quách phu nhân.
Sở Mặc vào trong động phủ ra tay giúp Quách phu nhân chém thần cách cũng là đang thử thăm dò!
Pháp trận trong phủ này ngay cả Thái Thượng cũng khó mà tìm được. Lực lượng pháp trận vô cùng mạnh mẽ, đây cũng là cách thức cực mạnh mà Quách Xương bảo vệ vợ của gã.
Sở Mặc muốn thử một chút xem ở đây giúp Quách phu nhân chém thần cách có thể có phản ứng gì hay không. Nếu không có, vậy thì tốt rồi! Sau này hắn hoàn toàn có thể giúp cho nhiều người chém được thần cách. Về phần Quách Xương là đệ tử của gia tộc Hàn Băng, từ một khắcquyết định kia, gã cũng đã ở trên cùng một chiếc thuyền với Sở Mặc rồi!
Chuyện như vậy nếu gã vẫn không nói ra thì chắc chắn là phải tìm đường chết. Hơn nữa Sở Mặc có thể cảm giác được rõ ràng, từ trong đáy lòng của Quách Xương, loại máu phản bội cũng nhiều vô số.
Tuy là bản thân không có thần cách, là một thành viên trong quần thể vì lợi ích mà làm việc, nhưng chính gã... dường như lại hoàn toàn không ủng hộ.
Vậy là đủ rồi! Trảm Đạo ra tay chém vào thần cách của Quách phu nhân.
Hai cha con Quách Xương và Quách Dao Dao đều mặt khẩn trương mà nhìn. Trong lòng bọn họ đều đang trông đợi.
Quách Dao Dao không dám nói tiếng nào, rất sợ quấy rầy Sở Mặc.
Trong lòng nàng nghĩ nếu thật sự chém được thần cách thì sẽ thật sự được tự do!
Cho dù là người phàm hay tu sĩ, sinh linh nào cũng vậy, việc hướng tới tự do mới là động lực lớn nhất để bọn họ làm mọi chuyện. Quách phu nhân kêu lên một tiếng đau đớn, một tia máu tươi chảy từ miệng ra nhưng trên người bà ấy lại đột nhiên phát ra một khí tràng cực mạnh. Nguồn sống cực lớn phát ra từ trong thân thể Quách phu nhân.
Loại tinh – khí – thần này cho dù là Quách Xương hay là Quách Dao Dao đều chưa bao giờ thấy được trên người bà đấy.
Khí tràng thật sự thuộc về Cự Đầu Tổ cảnh, vào lúc này lần nữa về lại trên người của Quách phu nhân.
Trên mặt Trảm Đạo có vẻ uể oải. Nhưng thần cách bị chém vỡ đó lại hóa thành lực lượng cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thân thể củaTrảm Đạo.
Cho nên, chỉ trong nháy mắt, Trảm Đạo lại có thần thái sáng láng, gật đầu với Sở Mặc rồi hóa thành một tia sáng, trở lại bên trong Thương Khung Thần Giám.
Thương Khung Thần Giám lại yên lặng bay vào trong thân thể của Sở Mặc.
Toàn bộ trong phủ tràn đầy khí tức an tĩnh.
Mấy người đều không nói gì, tất cả đều nhìn Quách phu nhân. Một lúc lâu, Quách phu nhân mới thở phào một cái, nhẹ giọng nói:
- Cũng đã quên mất... Tự do là cảm giác thế nào rồi.
- Mẹ!
Quách Dao Dao nước mắt rơi như mưa, thoáng cái nhào vào lòng của Quách phu nhân.
Vành mắt Quách Xương đỏ bừng, bỗng nhiên quỳ một gối với Sở Mặc:
- Cảm tạ đại ân của Sở công tử.
- Xin nhanh chóng đứng lên. Sở Mặc vội đi qua đỡ vai Quách Xương lên, sau đó nói:
- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
- Một cái nhấc tay của công tử cũng đã là tâm nguyện của ta rồi.
Quách Xương vẻ mặt cảm kích nói:
- Trong thời nay cũng chỉ có công tử mới có năng lực trời cho này. Những người khác, ngay cả cao thủ Thái thượng cũng không làm được điều đó.
- Ta nữa ta nữa.
Quách Dao Dao vẻ mặt lo lắng nhìn Sở Mặc:
- Còn có ta nữa!
Quách Xương nhìn thoáng qua con gái của mình, rất hiếm khi nghiêm túc nói:
- Con vội cái gì? Để Sở công tử nghỉ ngơi một chút.