- Hả?
Sở Mặc nhìn Tạ Tà có chút giật mình, trong lòng nói đường thông thiên là nơi nào? Tạ Tà nhìn Sở Mặc mặt đầy thản nhiên, còn nói ra một chuyện khiến Sở Mặc vô cùng khiếp sợ:
- Căn cứ sự suy diễn theo dòng thời gian cực dài của sư tôn, chúng ta hẳn là cùng một trứng.
- …
Sở Mặc hoàn toàn hết chỗ nói, ánh mắt hắn ít nhiều có chút đơ ra, nhìn Tạ Tà:
- Trứng?
Tạ Tà nói với vẻ mặt thành thật:
- Nói chính xác là thế này. Sư tôn kể, không gian chúng ta đang ở, bao gồm lối đi, bao gồm rất nhiều vũ trụ mà lối đi liên kết, cũng bao gồm vùng tối… còn cả các vũ trụ khác nữa, hẳn là đều bị bọc trong một quả trứng. Dĩ nhiên, quả trứng này cũng không phải quả trứng chân chính, mà chỉ là một cách hình dung mà thôi.
Sở Mặc lẳng lặng nghe, hắn cảm thấy cách nói này thật mới mẻ.
- Trong thời gian rất dài, từ đây, sư tôn đã từng mấy lần xuyên qua vùng tối thăm dò nhiều vũ trụ, lần xa nhất ngài đi những mười triệu năm! Sau đó dùng thần thức gần như vô cùng thăm dò qua bờ bên kia.
Nói tới đây, trên mặt Tạ Tà cũng lộ vẻ rung động và không thể tin nổi.
Cảnh giới thái thượng quá cao thâm. Đạo cùng pháp nắm giữ trong tay chưa tới cảnh giới đó thì không thể nào tính toán cùng suy diễn được.
- Thực ra vũ trụ là có ranh giới.
Tạ Tà nói:
- Chiến trường viễn cổ mà chúng ta ở, về mặt nào đó chúng là khu vực biên giới, hoặc là nói một vạch ngăn cách. Sau đó dùng một loại lực lượng vĩ đại vô thượng mang sinh linh vào lối đi thông qua bảng phong thần. Vào lối đi thì chẳng khác nào đã rời khỏi vũ trụ cũ của mình. Nhưng bảng phong thần là do con người làm nên, chứ Thanh Thạch môn… lại không phải.
Sở Mặc cau mày nói:
- Trên Thanh Thạch môn cũng có dấu vết con người điêu khắc mà. Tạ Tà lắc đầu một cái:
- Nếu như ta nó đó là do bàn tay tạo hóa mài giũa nên thì ngươi có tin không?
Sở Mặc trợn to hai mắt, lắc đầu một cái:
- Rất khó tin!
- Nhưng đây là sự thực. Hay là nói, ý chí đạo trời bên trong cái trứng này của chúng ta cũng là một “người”. Là “người” này, đã tạo ra Thanh Thạch môn.
Tạ Tà vừa nói vừa than nhẹ:
- Cụ thể ta cũng không có cách nào suy diễn được, cuộc đời nàycủa ta coi như đã vô vọng bước vào cảnh giới Thái Thượng rồi. Dựa theo sự giải thích của sư tôn, chúng ta chỉ có nhảy ra không gian đại vũ trụ này, vượt qua cái trứng kia mới có thể thật sự hiểu được, nơi chúng ta ở rốt cuộc là thế giới thế nào.
- Cái này quá cao thâm.
Sở Mặc cười khổ.
Đến cảnh giới này, nếu chưa thoát khỏi những ân oán tình thù kia mà muốn hắn truy tìm loại đạo tối cao vô thượng đó gần như là không thể nào.
- Là quá cao thâm.
Tạ Tà cũng cười lên:
- Nhưng nói ra, loại theo đuổi này của sư tôn hẳn mới chính là thứ mà tu sĩ chúng ta nên truy tìm. Nếu không cuộc đời vô bờ bến, chỉ cố thủ một mảnh đất này, lại cô đơn biết bao?
Sở Mặc im lặng, vấn đề như vậy thực sự có chút nặng nề.
- Có lẽ Thanh Thạch môn này là điểm mấu chốt để lao ra khỏi trứng.
Tạ Tà nhìn Sở Mặc:
- Ta là không còn hy vọng được gặp lại Thanh Thạch môn nữa rồi, nhưng ngươi thì vẫn còn cơ hội.
- Sao ngươi lại không có hy vọng?
Sở Mặc nhìn Tạ Tà, có chút không hiểu, cho tới giờ hắn chưa từng cho rằng tổ cảnh là điểm cuối trong đạo của hắn. Người như Tạ Tà tuyệt đối cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt thế thực sự, sao lại thiếu lòng tin như vậy?
Tạ Tà chỉ vào đầu của mình:
- Nó nói cho ta!
Sở Mặc nhất thời không biết nói gì. Hắn có chút hiểu ra, đến tầng như tổ cảnh liền có năng lực tính toán. Một khi tinh thần đã mở mang hết cỡ, thì nếu muốn tiếp tục mở rộng tiến lên là không thể nào! Trừ khi lấy được cơ duyên nghịch thiên.
Nhưng với sinh linh như tổ cảnh mà nói, dạng cơ duyên nào mới được tính là nghịch thiên? Một luồng khí hồng mông… cũng không được tính!
Cho nên Sở Mặc chỉ đành cười khổ. Đến lời an ủi cũng không thể nói ra miệng được.
Tạ Tà cười lắc đầu một cái:
- Bản thân đã sớm nhìn thông suốt rồi, không sao hết. Tồn tại như tổ cảnh ở bất cứ vũ trụ nào cũng có thể được coi như cự phách. Hùng cứ một phương vũ trụ, giữ lấy vận khí vô tận, tuổi thọ gần bảy mươi hai kỷ nguyên, gần ngàn vạn năm! Như vậy đã không ngắn rồi!
Ngắn ư? Quả thực là không ngắn. Với một sinh linh bình thường mà nói, có thể sống lâu hơn ngàn vạn năm đã coi như một kỳ tích sống chân chính rồi!
Nói ra, trong hư không vũ trụ, tùy tiện một ngôi sao nào đều có thời gian hình thành mấy tỉ năm. Mà loại này thông thường chỉ được mọi người gọi là một ngôi sao trẻ! Còn những lục địa trôi nổi trong vũ trụ mênh mông kia thì lại càng lâu đời, có một số thậm chí còn tồn tại mấy ngàn thậm chí mấy tỉ năm rồi!
Cho nên, dù là loại tồn tại như tổ cảnh, với lịch sử cổ xưa của khắp cả vũ trụ mà nói, chỉ là cực kỳ không đáng kể. Chỉ đến cảnh giới như Thái Thượng, trên lý thuyết là đã bất tử bất diệt mới có thể chân chính làm được việc thọ cùng trời đất.
Nhưng cuộc trò chuyện sau này với Tạ Tà nói cho Sở Mặc biết, thật ra thì thái thượng cũng chưa bất tử bất diệt chân chính. Y nói, sư tôn của y là Đại Cước tà tôn tới giờ đã sống qua hơn năm chục triệu năm, tínhra hẳn đã được hơn phân nửa sinh mạng rồi!
- Tuổi thọ của thái thượng là… một trăm triệu năm ư?
Sở Mặc thực sự khiếp sợ.
- Căn cứ những gì sư tôn tính toán, cùng với một số chuyện ngài đã trải qua thì là như vậy.
Tạ Tà cười nói:
- Cho nên câu nói cuộc sống vô bờ như vậy, chỉ là tương đối mà thôi. Đó mới là nguyên nhân chân chính vì sao sư tôn muốn rời khỏi cái trứng này. Ngài muốn biết, vì sao sinh linh có suy nghĩ độc lập lại tồn tại. Vừa nói, Tạ Tà vừa nhìn về phía Sở Mặc:
- Ngươi ta đều là kẻ từ chối lời kêu gọi của lối đi, chém bỏ thần cách của bản thân. Ngươi còn có hy vọng bước vào cảnh giới thái thượng, sư tôn muốn kết mối duyên lành này thực ra có mục đích là muốn tương lai khi hiền đệ bước vào cảnh giới thái thượng có thể thông báo cho ngài một tiếng. Bởi vì căn cứ theo sự tính toán của ngài, thì hẳn là Thanh Thạch môn còn sẽ xuất hiện thêm một lần nữa. Căn cứ theo một số tin tức cổ xưa mà sư tôn tìm được có ghi rõ, Thanh Thạch môn xuất hiện hai lần sẽ mang một sinh linh tới nơi xa lạ chân chính. Mà nơi đó, theo các loại dấu hiện cho thấy, là bên ngoài trứng.